Có lẽ ta cũng sẽ như những con heo chó cao cấp khác, bị Lý gia, bị Xương Bình Hầu phủ, dần dần nuốt chửng.
"Ta họ Lý, từ nay về sau, ngươi tên là Lý Ngộ Sinh. Thích cái tên này không?"
Nàng gặp được ta, giống như ta gặp được nàng ấy.
Đều là những người cố gắng tranh đấu để giành lấy sự sống, kéo dài hơi tàn mà sống tiếp.
Rồi sau đó, ở nơi tuyệt vọng sâu thẳm, tình cờ gặp được một tia hy vọng sống.
"Vâng, ta rất thích." Lý Ngộ Sinh cố gắng nuốt bánh bao xuống, gật đầu lia lịa.
"Ăn từ từ thôi, kẻo nghẹn," Ta đưa cho Ngộ Sinh một chiếc khăn tay, ra hiệu cho nàng lau vết dầu mỡ bên khóe miệng: "Đứng đây đừng chạy lung tung, ta đi mua cho ngươi một bát canh nóng."
Vừa ra đến đầu ngõ, ta đã thấy một bóng người mặc đạo bào màu xanh nhạt.
Vị nữ đạo sĩ trẻ tuổi lúc nãy gặp trong đám đông đang đứng chắn trước mặt ta.
"Tại hạ Yến Cung Khanh, xin chào cô nương."
Một bông tuyết trên mái hiên bị gió thổi đến trước mặt hai nữ nhân đang lặng lẽ đối diện.
Bông tuyết không tan, cứ như một con bướm pha lê bay lượn trong lòng bàn tay nàng.
Thấy ta không trả lời, Yến Cung Khanh khẽ run tay.
Bông tuyết đó lại bay theo gió, ngược chiều gió bay lên, trở lại đống tuyết trên mái hiên, rồi nhanh chóng biến mất vào trong đó.
Trong nháy mắt, lòng ta còn lạnh hơn cả tuyết rơi.
Chỉ với một chiêu này, ta biết mình tuyệt đối không phải là đối thủ của nữ đạo sĩ trước mắt.
Yến Cung Khanh nhìn thoáng qua Ngộ Sinh đang đứng ở đằng xa, không lập tức ra tay, thậm chí còn an ủi ta một câu: "Cô nương ra tay nghĩa hiệp, quả là người tốt bụng. Chỉ là, ta có một chuyện không hiểu, muốn hỏi cô nương. Xin hỏi, vì sao trên người cô nương lại có khí tức của họa yêu?"
Ta trong lòng kinh hãi, sợ rằng sẽ gây phiền phức cho mình và Tử Diệu.
Đôi mắt ẩn sau lớp khăn che mặt bình tĩnh quan sát nữ đạo sĩ.
Tử Diệu đã từng dạy ta.
Bất kỳ yêu quái nào cũng có điểm yếu, con người cũng không ngoại lệ.
"Ta có thể tin tưởng cô không?" Ta nói một câu nước đôi để câu giờ.
Nghe ta nói vậy, Yến Cung Khanh hạ giọng xuống: "Cô nương gặp phải khó khăn gì sao? Hay là bị yêu ma quỷ quái uy hiếp? Cứ nói ra, không sao cả, tại hạ xuất thân từ núi Long Hổ, xuống núi một là để rèn luyện, hai là để hàng yêu trừ ma, trả lại cho thế gian sự thái bình."
Từng sống chung với yêu quái một thời gian, nghe nàng ta nói vậy, ta có chút buồn cười.
Đúng như Thôi Oanh Oanh đã nói, yêu quái sống nơi núi rừng khi mới bước vào thế gian, chẳng khác nào một tờ giấy trắng.
Còn về con người thì...
Người ta khinh thường yêu quái? nhưng con người tốt đẹp bao nhiêu?
Thôi Oanh Oanh và Hồng Nương có thể ăn thịt người, nhưng con người có ăn thịt nhau không?
Người cha đã ăn thịt con gái mình.
Huynh trưởng đã ăn thịt muội muội.
Trượng phu ăn thịt thê tử.
Vị cao đồ của núi Long Hổ này, vì sao không đi quản những chuyện thế này?
Là không thể?
Là không dám?
Hay là không muốn nhúng tay vào?
Ta thầm cười nhạo, chỉ qua vài câu nói, ta đã nắm rõ được điểm yếu của Yến Cung Khanh.
Người này chắc hẳn là tu đạo lâu năm trên núi Long Hổ, không am hiểu việc đời.
Cảnh giới tu vi có lẽ vượt xa ta, thậm chí là Tử Diệu, nhưng nói về kinh nghiệm lăn lộn trong giang hồ, thì còn kém xa lắm.
Ta vừa định bịa chuyện ra để lừa gạt kẻ ngốc xinh đẹp trước mắt này, thì ở đầu ngõ lại xuất hiện một nam tử nho nhã tuấn tú.
Hắn đầu đội mũ vàng, mặc áo bào màu tím, thần sắc ôn hòa, cử chỉ ung dung, hiển nhiên là người có xuất thân cao quý.
Mây đen không biết từ lúc nào đã âm u bao phủ bầu trời.
Tuyết lại bắt đầu rơi lả tả.
Ta mím chặt môi, cố gắng kìm nén cơn bốc đồng muốn bỏ chạy, lặng lẽ núp sau lưng Yến Cung Khanh, nhìn về phía nam nhân mặc đạo bào màu tím.
Sự kinh hãi tràn ngập khắp người ta, trong đầu lại hiện lên một suy nghĩ hoàn toàn không liên quan đến tình cảnh lúc này.
Hồng Nương và Oanh Oanh quả nhiên không gạt ta.
Viên thuốc tên là Âm Dương Nhãn kia, sau khi nuốt vào, quả thực có thể nhìn thấy quỷ giữa ban ngày!
"Sư muội, vị này là?" Nam tử áo bào tím cũng nhìn thấy ta, ôn hòa hỏi Yến Cung Khanh.
Yến Cung Khanh giải thích với sư huynh mình: "Sư huynh, muội tình cờ gặp vị cô nương này ở đầu ngõ, nàng ta rõ ràng là người thường, nhưng trên người lại có khí tức của họa yêu."
"Ồ?" Ánh mắt vốn dĩ có vẻ lơ đãng của nam tử áo bào tím bỗng trở nên sắc bén.
Nhưng vì phép lịch sự tối thiểu, hắn vẫn chắp tay với ta: "Núi Long Hổ, Pháp Tưởng Xuân."
Nhìn thấy năm con quỷ nhỏ mặt mũi xanh tím đang nắm lấy vạt áo bào màu tím của Pháp Tưởng Xuân, cùng với mấy hồn ma đầu rơi m.á.u chảy đang khoác vai bá cổ hắn, ta cố gắng hết sức để dời mắt đi chỗ khác.