Lý Cẩn - Minh Lung

Chương 37



Thậm chí đến chuyện ăn vụng vài cái đĩa ở nhà bếp, cũng muốn ta phải ra mặt dàn xếp với Liễu nhị tẩu.

Tử Diệu không trả lời câu hỏi trước của ta, chỉ vì câu hỏi sau mà hiếm thấy nói với ta những lời thấm thía.

Nàng ngừng cười, nghiêm nghị nói: "Dù là yêu hay là người, đến đâu cũng phải tuân theo quy tắc ở đó. Sức mạnh cá nhân dù có phi thường đến đâu, nếu hành động lỗ mãng, cũng không thể thoát khỏi sự trừng phạt của quy tắc.”

“Hổ có thể dựa vào rừng sâu và móng vuốt sắc nhọn để săn mồi, thậm chí g.i.ế.c hại người đi đường, nhưng khi một đám người tay cầm gậy gộc, đao kiếm vây quanh, thì dù là hổ dữ cũng sẽ bị đánh chết. Lý Cẩn, cả tỷ và ta đều có năng lực khác với người thường, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cẩn thận dè dặt khi bước đi trên đường đời vẫn là điều nên làm. Nếu không cần thiết, hãy cố gắng đừng gây thêm rắc rối."

Lúc ấy ta mới giật mình nhận ra, hóa ra khi không cười, Tử Diệu trông thật lạnh lùng và xa cách, tựa như lá thu nhuốm màu sương giá, vừa đẹp đẽ lại vừa thê lương.

Hiếm khi thấy nàng không tinh ranh như mọi ngày, nên ta khắc ghi những lời này vào trong lòng.

Vì vậy, ta quyết định từ bỏ việc mua cửa hàng, mua ruộng để kiếm tiền.

Luật pháp có quy định rõ ràng, nữ nhân không được đứng tên sở hữu ruộng đất hay cửa hàng, trừ khi là góa phụ hoặc là nữ hộ.

Việc tự mình đứng ra làm chủ hộ rõ ràng là không khả thi.

Còn việc trở thành góa phụ...

Trong kinh thành đã có Thế tử và Thế tử phu nhân của phủ Định Quốc Công, con trai trưởng của Thủ phụ cùng người đánh xe ngựa của hắn, rồi cả Trương tiên sinh làm điển bạ ở Quốc Tử Giám mất tích không rõ nguyên nhân. 

Nếu Thế tử của phủ Xương Bình Hầu cũng mất tích nữa, chắc chắn sẽ dẫn đến một cuộc điều tra quy mô lớn.

Ta vừa là bạn của Thế tử phu nhân phủ Định Quốc Công, vừa là muội muội ruột của con trai trưởng Thủ phụ, lại vừa là Thế tử phu nhân của phủ Xương Bình Hầu.

Cho dù có cố tình làm ngơ, người ta cũng sẽ nghi ngờ đến ta.

Tưởng Cửu Tư, tên phế vật này sống thì vẫn có thể làm lá chắn cho ta và Tử Diệu.

Dù ta có bất mãn với hắn đến đâu, thì bây giờ cũng chưa phải lúc thích hợp để làm góa phụ.

Ánh sáng ban mai chiếu rọi qua khung cửa sổ tàng thư lâu.

Nghe tiếng người canh gác điểm báo canh giờ bên ngoài, ta mới ngỡ ngàng nhận ra một đêm đã lặng lẽ trôi qua, giờ đã là canh năm.

Đẩy cửa sổ ra, nhìn xuống dưới lầu, tuyết đã ngừng rơi từ lúc nào, không gian tĩnh mịch chỉ còn tiếng gió rít.

Gió rét thổi qua khiến ta cảm thấy lạnh buốt.

"Cạch cạch cạch", một con chim sáo xám nhảy xuống từ ngọn cây hồng, làm rơi lớp tuyết dày trên cành cây, rồi từ trên cao chao liệng xuống đậu trên bệ cửa sổ. 

Nó nhìn ta một lúc, rồi như bị giật mình, lại vội vã bay sang đậu trên cành cây liễu trơ trụi gần đó.

Ta mỉm cười, thấy xung quanh không có ai, bèn nhẹ nhàng nhảy ra khỏi tàng thư lâu.

Chỉ vài bước nhảy, ta đã biến mất trong màn tuyết trắng xóa.

Bát bánh há cảo nhân thịt heo bảy phần nạc ba phần mỡ, nước dùng có thêm rong biển tía và tôm nõn, nóng hổi thơm ngon, quả là món ăn ấm lòng nhất trong những ngày đông giá rét.

Sợ chiếc áo choàng lông cáo trắng cùng thân phận nữ nhi của mình gây chú ý, ta không dám ngồi ăn ở quán, mà chỉ lấy ra một chiếc khăn che mặt, rồi mượn chủ quán một cái bát, núp sau đống đồ lặt vặt ở góc đường, mới bỏ khăn che mặt ra từ từ thưởng thức.

Vừa đặt hai mươi tư đồng tiền lớn lên đòn gánh của chủ quán, ta liền nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của một cô nương vọng lại từ cuối con đường:

"Cha ơi, đừng bán con! Con còn có thể ở nhà làm việc mà! Cha ơi! Con xin cha!"

Một nam nhân đang kéo lê một cô nương gầy yếu trên mặt tuyết.

Cô nương vùng vẫy dữ dội, đến nỗi chiếc giày vải rách nát cũng bị rơi ra, để lộ đôi bàn chân tím tái vì lạnh.

Từ tiếng thở dài của ông chủ quán há cảo, ta biết được toàn bộ sự tình.

Mẹ của cô nương kia mất sớm, người cha đã có ý định bán cô con gái cho kỹ viện để lấy tiền cưới thê tử mới.

Nhưng cô nương khi ấy đã bảy, tám tuổi, biết kỹ viện không phải là nơi tốt đẹp gì, nên ra sức van xin cha đừng bán mình.

Để được ở lại trong nhà, cô nương không chỉ gánh vác hết mọi việc nhà, mà còn hằng năm lên núi hái hoa đem bán.Số tiền kiếm được đều bị người cha cướp đi để ăn chơi trác táng.

Giờ là mùa đông, trên núi chỉ có hoa mai, hai ngày nay buôn bán ế ẩm, nên người cha lại nổi lên ý định bán cô nương kia đi.

"Cứ cách vài hôm lại có một màn kịch như thế này. Ở kinh thành này, những cô nương bán hoa vất vả ngược xuôi, tiền kiếm được đều bị cha mẹ, thậm chí là chú bác, cướp sạch..."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.