Lý Cẩn - Minh Lung

Chương 27



"Ngươi vừa đào đất, vừa lẩm bẩm nói rằng nhị tiểu thư là một viên ngọc hoàn hảo, c.h.ế.t đi thật là đáng tiếc, nếu không phải cha ta đang nhìn, thì ngươi sẽ cho tỷ ấy thử qua cảm giác của nam nhân, thử rồi, có thể tỷ ấy sẽ thay lòng, không còn thích nữ nhân nữa."

Lý Đại vẫn còn muốn lớn tiếng giảo biện, miệng lại bị cuộn tranh bịt kín mít.

"Hồng Nương, ăn hắn đi." Ta mặt không chút cảm xúc nhìn Lý Đại bị kéo vào trong tranh.

Suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu: "Cứ ăn từ từ."

Khi tiếng nhai ngừng lại, Hồng Nương mở một chiếc ô giấy dầu tinh xảo, lại từ trong tranh chui ra, nhìn t.h.i t.h.ể Lý Chương, l.i.ế.m môi.

Ta nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng, dứt khoát nói: "Bốn món pháp khí tu hành người thường có thể dùng."

Hồng Nương chưa kịp đáp lời, trong tranh lại truyền ra giọng nói của Thôi Oanh Oanh: "Bốn món... e là nhiều quá."

"Đây chính là huynh trưởng ruột thịt của ta," Ta lãnh đạm ngước mắt, nhìn về phía bức tranh: "Bốn món ta còn thấy ít đấy."

Những chuyện xảy ra liên tiếp trong đêm nay quả thật là quá ly kỳ, nửa đời trước ta chưa từng trải qua cảm giác này.

Thậm chí, sau khi quyết đoán tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t Lý Chương, ta bỗng nhận ra những thay đổi trong chính mình.

Tiểu thư khuê các Lý gia ngày xưa, dẫu có suy nghĩ khác biệt, cũng chẳng dám biểu lộ ra ngoài, chỉ biết oán thầm trong lòng.

Vậy mà Lý Cẩn của hiện tại, lại có thể lạnh lùng mặc cả với yêu quái trong tranh, kẻ có thể nuốt chửng ta ba lần đi ba lần về.

Kỳ lạ thay, ta chẳng hề bài xích sự thay đổi này.

Thậm chí, ta còn mơ hồ cảm thấy, đây là một sự thay đổi tốt đẹp.

Cuối cùng, Hồng Nương và Thôi Oanh Oanh cũng đồng ý với giao dịch này.

Thi thể Lý Chương trên mặt đất bị cuốn vào trong tranh, còn ta nhận được bốn món pháp khí mà người thường có thể dùng để tu hành.

Giao những món đồ này choi Khương Thục cất giữ, hai người hai yêu lên đường trở về phủ Xương Bình Hầu.

Trên đường về, nhìn thấy một cô bé bán hoa mặc quần áo rách rưới co ro bên đường, ta suy nghĩ một chút, rồi tháo đôi khuyên tai bằng bạc hình hoa tử đinh hương xuống, mua hết số hoa cúc dại xanh xanh tím tím trong giỏ của nàng.

Tử Diệu sẽ thích những bông hoa này chứ?

Nàng sở hữu gương mặt thanh tú, sống mũi cao, cằm thon gọn, chỉ riêng đôi mắt kia, vừa ngây thơ lại vừa tà mị, mang một vẻ đẹp hoang dại, không chút gò bó.

Cũng như những đóa cúc dại xanh xanh tím tím ta đang nâng niu trên tay, nở rộ giữa cánh đồng hoang vu, rực rỡ và kiêu hãnh trong gió.

Nhờ bức họa, ta thuận lợi trở về phòng mình ở phủ Xương Bình Hầu.

Sau khi thay y phục cho Khương Thục, ta cũng thay cho mình một bộ xiêm y chỉnh tề, rồi ôm hoa, xách váy, vội vã đi tìm Tử Diệu để trả lại nội đan, đồng thời kể cho nàng nghe những chuyện đã xảy ra đêm nay.

Vừa bước ra khỏi sân, ta liền chạm mặt Liễu nhị tẩu.

Liễu nhị tẩu đang kéo tay nha hoàn bên cạnh Tử Diệu, thở dài than vãn: "Nhờ ngươi nhắn với di nương nhà ngươi một tiếng, bảo rằng di nương tốt của ta ơi, xin đừng lấy đồ ở phòng bếp lớn nữa, coi như ta van xin người... Đông chí sắp đến, đang chuẩn bị làm thịt lợn băm nhân, giờ lợn mua về rồi mà con d.a.o lọc xương lại không cánh mà bay... Cứ dăm bữa nửa tháng lại xảy ra chuyện thế này, ta thật sự chịu hết nổi rồi..."

Ta nhớ đến con d.a.o lọc xương đang giấu trong phòng ngủ, bèn áy náy sờ sờ mũi.

Đưa con d.a.o lọc xương của phòng bếp nhỏ cho Liễu nhị tẩu, lại thêm một rổ lời ngon tiếng ngọt, cuối cùng cũng tiễn được Liễu nhị tẩu đến ăn vạ kia rời đi.

Vừa xoay người, ta liền đối diện với gương mặt trắng nõn xinh đẹp của Tử Diệu.

Tử Diệu nhìn ta, rồi lại nhìn những bông hoa trên tay ta: "Những bông hoa này là tặng ta sao?"

"Phải," Ta đưa hoa cho Tử Diệu, thuận thế ôm lấy vai nàng, mượn những cành hoa rậm rạp che đi, cúi đầu xuống, trả lại nội đan cho nàng: "Đa tạ nội đan của muội."

Có lẽ vì ta hành động quá bất ngờ, hoặc cũng có thể là vì phía sau ta còn có Khương Thục, người mà nàng không quen biết.

Bị bất ngờ như vậy, Tử Diệu cũng đỏ mặt.

Ta gỡ lại một ván, trong lòng đắc ý, liền đưa luôn bức họa cho nàng: "May mắn hoàn thành nhiệm vụ, Thôi Oanh Oanh đã được cứu ra. Ta còn phải sắp xếp cho Khương tỷ tỷ, cùng xem xét thu hoạch lần này, vậy ta đi trước nhé."

Đang định xoay người kéo Khương Thục rời đi, Tử Diệu lại gọi ta: "Tỷ tỷ, đợi đã."

Ta quay đầu lại.

“Ngày mai là Đông chí, các nha hoàn nói rằng phủ Xương Bình Hầu ngoài việc gói bánh chẻo ra, còn sẽ b.ắ.n pháo hoa nữa," 

Tử Diệu cười đến nỗi đôi mắt cong cong: "Muốn cùng nhau ngắm không?"

Ta gật đầu thật mạnh: "Được."

Ta sắp xếp cho Khương Thục ở căn phòng bên cạnh Tử Diệu, với bên ngoài thì nói rằng đó là biểu muội nhà mẹ đẻ đến tá túc.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.