Lý Cẩn - Minh Lung

Chương 19



Ta bị kẹt trong khe hở, ngay cả xoay người cũng khó khăn, chỉ có thể dùng một tay tranh thủ từng giây từng phút niệm quyết, cố gắng thúc đẩy nội đan.

Nội đan hơi nóng lên, nhưng rất nhanh, lại không động đậy nữa.

Lúc này, Hàn Vị Trung đã rút đao bên hông ra, chém loạn xạ vào tủ.

Lưỡi đao xuyên qua khe hở tủ quần áo, thậm chí còn cắt đứt một lọn tóc của ta!

Ta sợ hãi đến mức nước mắt giàn giụa.

Bàn tay đang niệm quyết bỗng chốc nhanh thêm vài phần.

Cuối cùng thì thuật pháp cũng đã linh nghiệm.

Một luồng nhiệt nóng bừng bừng từ đan điền tuôn trào, chảy vào lồng ngực, hơi dừng lại nơi trái tim một chút, rồi lại ào ạt tràn vào hai tay.

Ta mang theo gương mặt đầm đìa nước mắt lần nữa chui ra từ khe hở, giơ tay phải lên, nhắm chặt mắt, đón lấy lưỡi đao sắc lạnh của Hàn Vị Trung.

Vốn nghĩ rằng một đao này ít nhất cũng khiến ta bị thương.

Ơ kìa? Sao lại chẳng thấy đau đớn gì vậy?

Ta mở mắt, nhìn bàn tay phải lành lặn không chút tổn thương, chạm phải ánh mắt hoang mang của Hàn Vị Trung, cả hai đều sững sờ.

Dù sao hắn cũng là người từng làm việc ở Bộ Binh, nên phản ứng nhanh hơn ta một chút.

Hắn quyết đoán buông tay đang cầm đao, tung một cú đ.ấ.m về phía mặt ta.

Nắm đ.ấ.m của hắn nhắm thẳng vào mắt, ta theo bản năng giơ hai tay lên che mặt.

Ầm!

Hàn Vị Trung bay ngược ra ngoài, trong ánh mắt kinh ngạc của ta, thân hình cao lớn của hắn nặng nề đập vào chiếc bàn trang điểm được chạm khắc tinh xảo!

Tiếng xương gãy răng rắc vang lên.

Máu theo bàn trang điểm từ từ chảy xuống tấm thảm, nhuộm thành một mảng lớn loang lổ tối màu.

Cổ họng Hàn Vị Trung phát ra tiếng kèn kẹt, dường như muốn nói điều gì đó.

Ngay sau đó, đầu hắn nghiêng sang một bên, tắt thở.

Rốt cuộc hắn cũng chẳng nói được lời nào.

Chỉ còn lại mình ta đứng trong căn phòng tao nhã mà tĩnh mịch, đầu óc trống rỗng.

Ta g.i.ế.c người rồi sao?

Ta g.i.ế.c người rồi!

Ta g.i.ế.c người rồi...

Nhận ra sự thật này, ta ôm bụng từ từ ngồi xổm xuống, vừa vặn đối diện với đôi mắt đang dần mở ra của Khương Thục.

"Lý Cẩn?" Nàng ta mặt đầy máu, hỏi một cách mơ hồ: "Đây là đường Hoàng Tuyền sao? Ta bị đánh c.h.ế.t rồi à?"

Ta ngửi thấy mùi m.á.u tanh trong phòng ngày càng nồng nặc, cả người suy sụp nhìn Khương Thục đang dần dần tỉnh lại.

Sau đó không thể nhịn được nữa, dạ dày cuồn cuộn.

Nghiêng đầu sang một bên, "Ọe" một tiếng nôn khan.

Một nam nhân tắt thở, hai nữ nhân kinh hoàng.

Căn phòng ngủ ngổn ngang, đồ đạc đổ vỡ lung tung.

Ta ôm lấy lư hương bị đánh đổ nôn thốc nôn tháo, nhưng vì ngày thường ăn uống ít ỏi nên chỉ nôn ra được chút dịch thể trong suốt.

Khương Thục sau khi xác nhận mình còn sống, ôm lấy trán và sống mũi, loạng choạng đứng dậy. 

Nàng ta lôi từ ngăn kéo bí mật ở đầu giường ra băng gạc và thuốc trị thương, rồi tự mình băng bó.

Động tác thuần thục đến mức khiến người ta đau lòng.

Hai nữ nhân vội vàng xử lý xong chuyện của mình, nhìn nhau hồi lâu.

"Phu quân của tỷ... còn cứu được không?" Ta run rẩy lên tiếng phá vỡ sự im lặng trước.

"Vừa rồi lúc đi qua bàn trang điểm lấy gương, tiện tay sờ thử, lạnh ngắt rồi."

Giọng điệu của Khương Thục toát lên một sự bình tĩnh kỳ lạ, cứ như người c.h.ế.t không phải là phu quân của mình vậy.

Mũi nàng ta suýt chút nữa bị Hàn Vị Trung đánh gãy, cho dù đã dùng băng gạc cầm máu, giọng nói vẫn nghèn nghẹn, "Đúng rồi, Lý Cẩn, sao muội lại vào được đây?"

"... Trèo tường." Ta vừa trả lời xong câu hỏi này, liền có chút bất an cúi đầu xuống.

Ta hiểu rõ tính cách của Khương Thục, rất sợ nàng ta trách mắng ta.

Khương gia cũng là dòng dõi thanh liêm, cha của Khương Thục và Khương Viện là Ngự sử đại phu, rất coi trọng danh tiếng gia tộc.

Khương Thục từ nhỏ được cha nàng ta dạy dỗ từng li từng tí, bởi vậy khi chưa thành niên đã nổi tiếng là người có gia giáo tốt trong giới quý nữ kinh thành.

Ai ai cũng khen nàng ta hiền lương thục đức, an phận thủ thường, ngay cả sinh hoạt thường ngày cũng ngay ngắn chỉnh tề, đúng khuôn phép.

Nàng ta chính là "người quy củ" hàng đầu, được mọi người ca tụng, nhà nhà muốn cưới hỏi.

Ta đã từng tận mắt nhìn thấy.

Có lần Khương Viện vội vàng đi gặp nhị tỷ tỷ của ta, ở buổi tụ họp bước đi hơi nhanh một chút, ra mồ hôi, liền bị Khương Thục kéo lại, mắng một trận.

"Ngũ muội muội, muội là cô nương khuê các, sao có thể thất lễ như vậy?"

Hình ảnh Khương Thục trách mắng Khương Viện, đến nay ta vẫn còn nhớ rõ.

Ta, ta từ tận đáy lòng có chút sợ nàng ta.

Phải nói rằng, quý nữ trong kinh thành, người người đều kính sợ Khương Thục, người "người quy củ" vừa nghiêm khắc với bản thân, lại vừa nghiêm khắc xét nét người khác.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.