Lý Cẩn - Minh Lung

Chương 17



Ta gật đầu, tìm một đám cỏ cao cao quanh Phật tháp, giấu trục họa vào đó.

Rồi bước lên bậc thang đá, đưa tay đẩy cánh cửa lớn tầng thứ nhất của Phật tháp.

Thật may mắn.

Tầng thứ nhất của Phật tháp bày la liệt hàng trăm ngọn đèn trường minh xếp thành hình chữ "卍".

Giữa trận pháp đèn, là một nữ tử vận bạch y đơn giản, dung nhan thoát tục, người mà ta từng gặp trong tự thuật của Trương Sinh.

Chính là Thôi Oanh Oanh.

Thế này thì khỏi phải vén váy leo lên bảy tầng Phật tháp tìm kiếm rồi.

Trước khi vào Phật tháp, Hồng Nương đã dặn dò, trận pháp đèn do Phổ Cứu bày ra, có pháp thuật Phật môn, yêu ma quỷ quái đều không thể chạm vào.

Yêu ma quỷ quái không chạm vào được, nhưng người thường thì chưa hẳn.

Thuở nhỏ, nép mình trong lòng trưởng tỷ, ta đã từng xem qua trích đoạn "Thất Không Trảm".

Gia Cát Lượng cả đời mượn gió đông thiêu giáp binh, oai phong lẫm liệt, thắp đèn tục mệnh trên gò Ngũ Trượng, cuối cùng chẳng phải vẫn bị Ngụy Diên đá đổ hay sao?

Thế mới thấy, pháp thuật dù tinh diệu đến đâu, mưu lược dù chu toàn đến đâu, cũng đều có sơ hở.

Thôi Oanh Oanh lệ tuôn rơi như mực, miệng không ngừng nguyền rủa kẻ bạc tình.

"Trương Sinh, Trương Sinh, chàng nỡ vô tâm bạc tình, ắt sẽ không c.h.ế.t tử tế!"

Máu của họa yêu vốn mang sắc mực, dòng lệ này, e rằng chính là huyết lệ?

Thấy có người đến, Thôi Oanh Oanh ngẩn ngơ, nhào đến bên rìa trận pháp đèn, vội vàng cầu cứu.

Ta liền ra hiệu, ý bảo Thôi Oanh Oanh đừng lên tiếng, cứ tiếp tục khóc, rồi cúi người xuống, từng ngọn từng ngọn dịch chuyển những chiếc đèn trường minh.

Thôi Oanh Oanh làm họa yêu đã lâu năm, tự nhiên hiểu ý ta.

Tiếng khóc ra m.á.u lại vang lên.

"Trương Sinh, Trương Sinh! Thiếp vì chàng mà tần tảo sớm hôm! Vì chàng mà hiếu kính mẹ cha! Thiếp còn bỏ tiền bạc ra, vun vén cho con đường công danh của chàng! Thế mà chàng vừa thăng quan phát tài, đã cùng tên đầu trọc kia bày mưu tính kế, muốn hãm hại thiếp!"

Nhìn thấy những ngọn đèn trường minh bên ngoài đều bị ta dời sang một bên, Thôi Oanh Oanh càng thêm hăng say khóc lóc mắng nhiếc.

"Phổ Cứu! Gã sư rắn độc kia! Ngươi vì muốn dương danh nơi kinh thành! Hám lợi hương hỏa! Lại chẳng dám trêu vào những yêu tinh pháp lực cao cường kia! Chỉ dám bắt nạt những tiểu yêu đạo hạnh thấp kém như ta! Lại còn thấy ta xinh đẹp, muốn biến ta thành lô đỉnh! Lăng nhục ta! Ngươi lục căn không sạch, cũng đòi làm đệ tử Phật môn sao?"

Đừng mắng nữa, đừng mắng nữa.

Không phải ta cấm cô mắng chửi.

Chỉ là giọng cô quá lớn, khiến ta ong cả tai.

Ta giả vờ lộ vẻ đau khổ, tay chân thoăn thoắt dời đi ngọn đèn trường minh cuối cùng, vội vẫy tay với Thôi Oanh Oanh.

Mỹ nhân thoắt cái hóa thành một tờ giấy vẽ, trải ra trên mặt đất.

Ta cuộn Thôi Oanh Oanh lại, nhét vào lòng, vén vạt váy lên, chạy ra khỏi Phật tháp, vơ lấy trục họa giấu trong đám cỏ, ba chân bốn cẳng chạy mất!

Phía sau, chuông gió treo dưới mái hiên mỗi tầng Phật tháp bỗng nhiên vang lên ầm ĩ!

"Ai đó?"

"Ai dám thả yêu nghiệt?

Giọng nói của lão hòa thượng tựa như sư tử rống, vang vọng khắp cả Phật môn thanh tịnh.

Ảo thuật của Hồng Nương sau khi ta lăn lộn trốn qua cửa sau chùa liền mất đi hiệu lực, may thay trong chùa theo tiếng quát của lão hòa thượng Phổ Cứu kia, đám tăng chúng nháo nhào cả lên, tạm thời chưa có kẻ nào phát hiện ra ta vội vã chạy sang một con đường khác.

Theo như phương pháp mà Tử Diệu đã chỉ dạy, ta hai tay vụng về niệm chú vài lần, lúc này mới thi triển được sức mạnh của nội đan.

Một luồng khí nóng từ đan điền chảy xuống, nhanh chóng lan ra hai chân, mắt cá chân, cho đến cả mu bàn chân.

Ngay đến cả bàn chân đã sưng phù vì phải chạy đường dài, cũng tựa như được ngâm trong nước ấm, dễ chịu hơn rất nhiều.

Lúc đến ta đã âm thầm ghi nhớ đường đi, thấy xung quanh vắng vẻ, liền phi thẳng về hướng phủ Xương Bình Hầu.

Vừa mới bắt đầu chạy, liền nhận ra sự phi phàm của nội đan Tử Diệu.

Nữ tử bình thường, một bước một thước, thế nhưng khi ta thúc giục nội đan, một bước có thể tiến thẳng một trượng.

Cả người ta nhẹ bẫng, như đang cưỡi gió mà bay.

Ta hệt như đứa trẻ con vừa được đồ chơi mới, vừa chạy vừa âm thầm cảm nhận sự huyền diệu của luồng sức mạnh này.

Chẳng hay từ lúc nào, đã chỉ còn cách phủ Xương Bình Hầu ba bốn dặm đường.

Nhưng khi mang theo trục họa, đi ngang qua một con hẻm nhỏ, ta bỗng nghe thấy từ bên trong bức tường cao, tiếng khóc nỉ non của nữ tử.

Tiếng khóc ai oán, vô cùng thảng thốt, lại vô cùng quen tai.

Đứng bên ngoài nghe hồi lâu, cũng hồi tưởng hồi lâu, ta chợt nhớ ra.

Tiếng khóc này, tiếng khóc này...

Chính là tỷ tỷ của Khương ngũ tiểu thư, người đã trả lại cây trâm đính ước cho nhị tỷ ta, Khương Thục!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.