Lý Thiên Túng đón Lý Triều Ca về hoàng cung. Mới vừa vào hoàng cung, Triều Ca lại phát hiện mình không phải bị đưa về Triều Vân Cung của mình, mà là trực tiếp đưa đến Phượng Nghi Cung của mẫu hậu. Lúc Triều Ca vào Phượng Nghi Cung, mẫu hậu Tâm Lăng cùng phụ hoàng đã đợi ở bên trong.
“Triều Ca bái kiến phụ hoàng, bái kiến mẫu hậu.”
Triều Ca quỳ xuống khấu đầu một cái, câu kế tiếp nàng không nói ra.
Triều Ca không làm nhục sứ mệnh từ Bắc Cương trở về, hoàn thành việc điều tra cặn kẽ Minh Húc, cũng nắm giữ lá bài của Minh Húc.
Mặc dù không thể khiến hoàng triều Lý gia bách thịnh không suy, nhưng có thể bảo đảm một nhà bình an. Đây là hồi báo của Triều Ca đối với phụ mẫu dưỡng ɖu͙ƈ nàng mười lăm năm.
“Đứa nhỏ ngốc, sao lại hành lễ lớn như vậy! Mau đứng lên!”
Lý Băng vội tới nâng Triều Ca dậy. “Con bé này, vết thương ở đầu gối đã khỏi hoàn toàn chưa? Không có lưu lại di chứng về sau gì chứ?” Tâm Lăng thân thiết sờ sờ đầu Triều Ca.
“Phụ hoàng, mẫu hậu, để cho các người lo lắng, con đều rất tốt. Không có gì khác biệt với khi còn bé đến Bích Ba sơn trang học tập.”
“Ta cảm giác con gầy thế nào ấy, còn đen hơn một ít nữa?”
Còn gầy á? Nếu không phải là bị Minh Húc tận lực vỗ béo thật lâu, chắc bây giờ nàng càng gầy hơn.
“Mẫu hậu, lâu không gặp là luôn muốn kén cá chọn canh, con không có gì thay đổi cả.”
Triều Ca vỗ vỗ tay Tâm Lăng, ý bảo nàng an tâm. Đồng thời, Triều Ca đi tới phía sau bọn họ, chỉ thấy một cái bàn lớn đã bày đầy đồ ăn.
“Thơm quá đi, vốn không đói bụng, ngửi được hương thơm con lại đói muốn chết rồi!”
“Ha ha ha, con bé này, đói thì ăn trước đi, một nhà bốn người cùng nhau, coi như mở tiệc chiêu đãi con.” Lý Băng nói.
Triều Ca cười khúc khích gật đầu, sinh ra ở hoàng gia, ngươi lừa ta gạt, không có gì việc gì hạnh phúc hơn với một nhà bốn người cùng nhau dùng cơm.
Trở lại hoàng cung, rốt cuộc không cần bị bỏ đói Minh Húc đến ngực dán vào lưng, tràn đầy hạnh phúc, để cả người nàng thấy ngọt ngào giống như ngâm đường. Sau khi bốn người đều ngồi xuống, liền tùy tâm tùy ý ăn, không có tôn ti, không có thân phận, đơn thuần giống như là người một nhà. Một bữa tiệc gia đình kết thúc, Thiên Túng tự mình tiễn Triều Ca về Triều Vân Cung. Trước khi đi, Thiên Túng cười ôn nhu sờ sờ cái đầu thấp hơn hắn một đoạn của Triều Ca.
“Thật không biết về sau ai sẽ có vận khí tốt để có thể cưới được muội.”
Triều Ca cúi đầu xuống, chôn giấu cảm xúc trong mắt.
“Đáng tiếc, Minh Húc không có phúc khí này, có mắt không tròng.”
Thiên Túng nói: “Uyển Tình còn lâu mới có được sự thông tuệ linh hoạt như muội, càng không có khí khái của muội.”
“Hoàng huynh, chuyện này cũng đừng nhắc lại nữa ” Triều Ca thở dài một hơi, nàng nói: “Người người đều biết Minh Húc không quan tâm muội, nhưng có ai nghĩ rằng, thật ra là muội không cần hắn không?”
“Vì sao?”
Triều Ca lắc đầu. “Hoàng huynh, huynh trở về nghỉ ngơi đi, hôn sự của muội tạm thời cứ để đó, muội mới vừa cập kê mà.”
Thiên Túng cười cưng chìu.“Vậy thì tốt, ta trở về, nghỉ ngơi thật tốt nhé.”
Thiên Túng rời đi, Triều Ca đứng ở trong sân, có chút ngẩn ngơ xuất thần. Hoàng huynh tốt, phụ hoàng mẫu hậu tốt, gia đình rất ấm áp. Nếu muốn giữ gìn nó cần phải trả giá thật lớn, như vậy mọi việc dơ bẩn máu tanh, đều do nàng gánh đi! Trêи mệnh cách viết Tâm Lăng táng thân biển lửa còn một tháng, nàng nên chuẩn bị. Bất luận là ai, nàng sẽ để cho hắn hối hận.
Triều Ca hồi cung ngày thứ hai, đã có người tới bái kiến. Người đến nàng không quen thuộc, nhưng cũng không xa lạ gì, chính là đóa bạch liên hoa xinh đẹp Uyển Tình kia. Lúc đó, Triều Ca đang ở hậu viện nhà mình chăm sóc hoa cỏ xa cách đã lâu, Xuân Liễu chiếu cố chúng không tồi.
Uyển Tình đi tới, thản thản nhiên thi lễ một cái với Triều Ca. “Tham kiến Hoàng tỷ ”
“Hoàng muội bình thân, không cần đa lễ.”
“Hoàng tỷ, nghe nói tỷ trở về, muội đặc biệt tới thăm tỷ, gần một năm không thấy, Hoàng tỷ thực sự càng ngày càng đẹp.” Uyển Tình cười khen.
Quả thực, một năm trước Triều Ca còn tròn mười lăm tuổi, bây giờ đã cập kê, một gương mặt đẹp đã trổ mã. Hơn nữa, Bắc Cương khiến trêи người Triều Ca nhiều hơn vài phần khí khái phóng khoáng mà khuê các công chúa không có, khiến thần thái của nàng thoạt nhìn càng sâu.
Nếu như Uyển Tình là một đóa lan mềm mại, như vậy Triều Ca chính là một đóa mai tuyết kiêu ngạo, đón gió tuyết, ngạo khí ngất trời.
“Có lẽ là nước ở hành cung Tiêu Sơn ôn tuyền dưỡng nhan.”
“Hoàng tỷ, một năm trước là muội hại hai đầu gối tỷ bị thương phải đến Tiêu Sơn ôn tuyền hành cung tĩnh dưỡng, ly biệt một năm, Uyển Tình càng hổ thẹn hơn.” Uyển Tình nói, nước mắt lập tức rơi xuống.
Triều Ca nhíu mày, không ngăn cản cũng không khuyên giải, thích khóc thì cứ khóc đi, bạch liên hoa này không khóc lớn một trận thì sẽ không bỏ qua. Đổi thành một năm trước, Triều Ca còn biết phối hợp khuyên một chút, bây giờ tâm địa nàng cứng rắn hơn, lười khuyên lắm. Uyển Tình khóc một lúc lâu, thấy Triều Ca không có phản ứng gì, nàng ta có chút lúng túng thu nước mắt.
“Hoàng tỷ, có phải tỷ còn oán muội hay không, cho nên tỷ mới không phản ứng gì với muội?” Hạ Uyển Tình nhẹ nhàng lau sạch nước mắt ở khóe mắt, cực kì ủy khuất.
“Không phải ”
“Vậy i vì sao tỷ phải đối với muội như vậy?” Chân mày Triều Ca nhíu lên, rất không vui: “Ta đối với muội thế nào? Ta chửi muội, đánh muội, ngược đãi muội sao?”
Uyển Tình sững sờ, nàng lắc đầu: “Không có ”
“Tất nhiên không có, vậy lời này của muội là có ý gì? Muội cứ khóc sướt mướt, người khác thấy còn tưởng rằng ta khi dễ muội.”
“Không có không có” Uyển Tình vội vàng lắc đầu.
“Vậy thì thu nước mắt của muội lại đi, tính cách ta như vậy, người lạ chớ tới gần, chút cảm tình của muội giữ lại cho Minh Húc đi.” Triều Ca mặt không đổi sắc nói.
Nhưng nghe được tên Minh Húc, Uyển Tình bỗng nhiên đỏ mặt, vẻ mặt thẹn thùng. “Hoàng tỷ thật là biết đùa người ta. Chàng ở Bắc Cương xa xôi, không biết lúc nào mới có thể trở về!”
Triều Ca than nhẹ, thầm nhủ ở trong lòng, tốt nhất vĩnh viễn đừng trở về. Triều Ca rơi vào suy nghĩ của mình, Uyển Tình đợi đến mức lúng túng.
Uyển Tình ra khỏi Triều Vân Cung, Triều Ca cũng không tiễn. Nàng ta vừa mới đi mấy bước, liền có người chặn ở trước mặt nàng, vẻ mặt trào phúng.
“Hoàng tỷ, tỷ lại đi lấy mặt mình đi dán ʍôиɠ Triều Ca à?” Người tới chính là Tam công chúa Tuyết Mạn.
“Chớ có nói bậy, hoàng muội đừng có ly gián cảm tình giữa chúng ta nữa.” Uyển Tình phản bác nàng.
Tuyết Mạn cười, cười đến cực kì châm chọc: “Hoàng tỷ, giữa các ngươi có tình cảm gì chính tỷ rõ ràng. Lừa gạt tỷ ấy một chút thì thôi, gạt ta làm cái gì.” Tuyết Mạn nói xong, thân mình lay động rời khỏi.
Uyển Tình đứng tại chỗ, nắm chặt lòng bàn tay, trong hai con người vốn bình tĩnh không lay động tuôn ra từng đợt hận ý. Nhưng chỉ trong nháy mắt liền biến mất, nàng lại ôn nhu cười, quay đầu liếc mắt về phía Triều Vân Cung.
Ba ngày sau, sứ thần cùng sứ đoàn Càng quốc đến kinh thành Ly quốc. Lý Băng tự mình an bài tiệc mừng cho họ, mời văn võ bá quan, hoàng thân quốc thích cùng nhau tham gia. Trong sứ đoàn Càng quốc, bao gồm công chúa Càng quốc Địch Lam Thấm đến liên hôn, còn có Nghĩa Hòa sứ thần là tam hoàng tử Càng quốc Địch Phỉ Nhiên. Lúc Triều Ca thu được tin tức này, ánh mắt ảm đạm đi. Vậy mà Địch Phỉ Nhiên lại tới!
Người như Địch Phỉ Nhiên, chưa đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, thủ đoạn âm độc hèn hạ, không biết lần này hắn đến sẽ làm ra chuyện xấu gì. Sau đó, Triều Ca viết một phong thư cho Tang Chính Khanh, mượn ông ấy một người. Tiệc nghênh tiếp sứ đoàn Càng quốc tổ chức ở ngự hoa viên, Ngự Hoa Viên to như vậy đều bày đầy bàn. Hoàng thân quốc thích, văn võ bá quan được mời tới yến hội đã đến nơi từ sớm.
Đồng thời người tới sớm còn có Triều Ca. Vị trí của nàng bên tay phải Lý Băng không xa, phía trêи là Thiên Túng. An bài cho nàng vị trí này, phô ra hết thân phận tôn quý của nàng.
“Ta nghe nói công chúa Càng quốc là quốc sắc thiên hương đó!”
“Đúng vậy đó, lần này công chúa Càng quốc tới hòa thân, cũng không báo rơi vào nhà nào, ai sẽ có vận khí tốt như vậy nhỉ!”
“Các ngươi có chỗ không biết, công chúa Càng quốc trừ bên ngoài rất xinh đẹp, võ công của nàng ấy cũng là nhất.”
“Cái gì? Nàng ấy biết võ công? Công chúa của một nước lại có thể khua đao múa kiếm?”
“Không có kiến thức gì cả! Càng quốc chỗ tây bắc, phong tục chuộng võ, công chúa Càng quốc bởi vì một thân võ nghệ này, được hưởng sự sủng ái của hoàng đế Càng quốc đấy!”
“Thì ra là thế!”
“Bất quá, chuyện này cũng không hẳn vậy, sứ thần Càng quốc tam hoàng tử lại là kẻ không biết võ công, nhưng hắn lại được hoàng đế Càng quốc rất sủng ái.”
“Ta nghe nói một trận này ở Bắc Cương, Hoàng thiếu tướng quân đánh cho Càng quốc tan tác, còn làm trọng thương một tam hoàng tử Càng quốc, thật không ngờ tới hắn lại dám tự mình đến đây!”
“Làm sao không dám tới? Hoàng thiếu tướng quân lại không ở đây, không người nào có thể trấn được hắn!”
Triều Ca ngồi ở vị trí của mình, cẩn thận nghe ngóng người khác nghị luận, bên khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười.
Địch Phỉ Nhiên, cũng không phải chỉ có Minh Húc mới trấn được hắn. Nhớ năm đó, nàng thông minh cũng đủ nghiền ép Địch Phỉ Nhiên rất nhiều lần đó nhá? Nghĩ tới liền muốn gặp người quen cũ, Triều Ca còn có một chút chờ mong. Bất quá thật đáng tiếc, vị đồng hương xuyên không này sợ rằng không nhận ra nàng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong yến hội văn võ bá quan cùng hoàng thân quốc thích cũng dần dần ngồi xuống. Lúc này, tại lối vào yến hội, đoàn người khí thế cực cao đi tới. Triều Ca ngẩng đầu nhìn qua, thấy dẫn đầu chính là Địch Phỉ Nhiên, hôm nay hắn mặc một bộ hoàng bào hoàng tử, sáng loáng rất chói mắt. Lại phối hợp thêm cái tự tin và khí thế bẩm sinh kia, cả người có vẻ cực kì tôn quý. Đây là lần đầu tiên Triều Ca nhìn thấy bộ dạng này của Địch Phỉ Nhiên, khác biệt với sự hồn nhiên tùy ý trong quân doanh, hắn bây giờ lộ ra chút khí tức vương giả.
Bên cạnh Địch Phỉ Nhiên, người mặc một bộ váy màu tím, đầu cài thoa tử ngọc, ăn mặc trang trọng ưu nhã, chính là công chúa Càng quốc Địch Lam Thấm. Địch Lam Thấm mang trêи mặt nụ cười nhàn nhạt, ung dung, ưu nhã, có khí chất. Giống như những quan viên kia nói, quốc sắc thiên hương. Người Càng quốc một đường chậm rãi đi tới, tất cả ánh mắt mọi người đều ngừng lại trêи người bọn họ, mãi cho đến bọn họ đi tới chỗ mình ngồi. Bọn họ thoải mái ngồi xuống, vừa vặn chếch về phía Triều Ca ở trêи.