Luyện Khí Mười Vạn Năm

Chương 88: Thành Đông Sơn



“Chuyện này chỉ là hiểu lầm.” Triệu Bằng nói, trên mặt đều là nụ cười gượng ép.

Thân mình đang run rẩy kia đã bán đứng nỗi sợ hãi trong lòng hắn ta.

Từ Dương thở dài một tiếng, vẫy vẫy tay, nói: “Ta có thể hiểu được ngươi, chuyện này không cần phải nói, ta không biết gì hết.” Lúc Từ Dương nói lời này, ánh mắt chân thành, không nhìn ra chút giả dối nào.

Từ Dương thật sự không định tìm Triệu Bằng gây phiền phức.

Triệu Bằng tuy rằng hiểu lầm hắn, nhưng cũng coi như một người tốt. Hơn nữa, hiểu lầm trong tình huống này, về mặt tình cảm có thể tha thứ.

Triệu Bằng vui mừng đến bật khóc, thiếu chút nữa đã quỳ xuống tạ ơn.

Từ Dương không để ý đến Triệu Bằng, mà đưa mắt nhìn về Hải Ma Tông trên đảo.

Giờ phút này Hải Ma Tông đã loạn thành một đoàn.

Rất nhiều đệ tử Hải Ma Tông hỗn loạn bỏ chạy tứ tán giống như một đoàn kiến bị dọa sợ.

Vừa rồi, các đệ tử Hải Ma Tông đã tận mắt nhìn thấy các trưởng lão cao cao tại thượng có thể so với tồn tại vô địch, bị một mình Từ Dương nháy mắt hạ gục.

Hải Ma Tông, xong đời!

Các đệ tử không muốn chôn cùng Hải Ma Tông, tất nhiên là dốc toàn lực trốn đi, giống như sợ sát thần Từ Dương giết đến bọn họ.

……

Chân Từ Dương dẫm linh thuyền, chậm rãi đáp xuống phía trên quảng trường Hải Ma Tông.

Tức khắc, quảng trường vài giây trước còn rộn ràng nhốn nháo, nháy mắt đã không có một người.

Đệ tử Hải Ma Tông tránh né Từ Dương, giống như trốn ôn thần vậy.

Từ Dương cũng không để ý đến những người này, xoay chuyển ánh mắt, tùy ý bắt được một tên đệ tử Hải Ma Tông, hỏi.

“Khố phòng của Hải Ma Tông các ngươi ở chỗ nào?”

Đệ tử Hải Ma Tông kia bị dọa tiểu ra quần, chỉ vào một đại điện rộng rãi phía trước, môi run run rẩy rẩy nói: “Chính là ở bên trong đại điện phía trước kia.”

Từ Dương ném đệ tử Hải Ma Tông kia ra, đi vào trong đại điện.

Vừa mở ra đã thấy khố phòng quả nhiên là có không ít thứ tốt.

“Thêm cả đồ trên người những tu sĩ Động Thiên cảnh vừa rồi mang theo, thu hoạch không ít.” Từ Dương tùy ý cầm lấy một thanh linh kiếm thưởng thức, trên mặt lộ ra ý cười.

Đương nhiên, mấy thứ này là thứ yếu, Từ Dương được lấy được Thâm Hải Lam Tâm, tìm được tàn hồn của Bạch Liên Tuyết mới là chuyện quan trọng nhất.



Từ Dương lật tung Hải Ma Tông xem xét một lần, mang đi toàn bộ những thứ có giá trị. 

Sau đó Từ Dương ở sau núi Hải Ma Tông thấy được không ít linh thú bị giam cầm.

“Mấy thứ này làm nguyên liệu nấu ăn hẳn là không tồi.” Linh khí trên tay Từ Dương chợt lóe lên, toàn bộ linh thú trong nháy mắt đã bị Từ Dương giết chết.

Tùy ý đốt lửa, nướng vài lần, mùi thơm lập tức tràn ra.

Hoàng Thiên lão nhân, khứu giác nhạy bén, ngửi thấy được mùi thơm bèn nôn nóng chạy tới.

“Hắc hắc, nhiều như vậy sao?” Nhìn thấy linh thú nướng chín chồng chất như núi trước mặt, Hoàng Thiên rất nhanh đã chảy nước dãi.

“Lần này các ngươi muốn ăn gì cũng được.” Hiện tại Từ Dương rất vui vẻ, mạnh dạn tiếp đón Hoàng Thiên cùng Triệu Bằng.

Hoàng Thiên nghe vậy, ánh mắt tức khắc thay đổi, như là quỷ đói thấy được mỹ nữ tuyệt thế vậy, kiềm chế không được nhào lên.

Triệu Bằng vốn dĩ muốn cự tuyệt, bỗng nhiên hắn ta lắc lắc đầu, cười khổ một chút, cũng yên tâm buông lỏng đề phòng, học bộ dáng Hoàng Thiên, ăn uống thỏa thích.

Mà kể cả hắn ta có đề phòng thì như thế nào, nếu như Từ Dương thật sự muốn gây bất lợi cho hắn ta thì đề phòng cũng vô dụng.

Còn không bằng buông bỏ đề phòng trong lòng, cùng Từ Dương làm quen một chút.

Tuy rằng đồ ăn trong miệng vô cùng mỹ vị, nhưng tâm sự của Triệu Bằng vẫn rất nặng nề, ăn cũng như nhai sáp.

“Đạo lữ của ngươi, ta tất có biện pháp cứu trị.”

“Tiền bối, ngươi nói thật sao?”

Triệu Bằng ngước mắt, nhìn về phía Từ Dương, bên trong con ngươi tràn đầy thần sắc hi vọng.

“Ta nói cho ngươi biết, bên trong Thâm Hải Lam Tâm, có một sợi tàn hồn của đồ đệ ta, Thâm Hải Lam Tâm chỉ cần bị thương tổn thì đồ đệ kia của ta sẽ hôi phi yên diệt!”

“Cho nên, các ngươi không cần đánh chủ ý đến Thâm Hải Lam Tâm. Hiện tại ai làm bị thương đồ đệ của ta, ta không ngại để thiên hạ này chôn cùng.”

Nghe đến đó, trong mắt Triệu Bằng tràn đầy thất vọng.

Nếu Thâm Hải Lam Tâm đối với Từ Dương quan trọng như thế. Hắn ta muốn một mảnh lá cây của Thâm Hải Lam Tâm để cứu đạo lữ là chuyện vô vọng.


“Ta đã nói, đạo lữ của ngươi, ta có biện pháp cứu sống, điểm này ngươi không cần lo lắng.” Từ Dương thấy Triệu Bằng cau mày, cười nói.

“Tiền bối vì sao…… Muốn giúp ta.” Triệu Bằng rối rắm nửa ngày, rốt cuộc vẫn cắn chặt răng, vẻ mặt thấp thỏm hỏi.

Không sai, Triệu Bằng cẩn thận nhớ lại thời gian hai ngày qua quen biết với Từ Dương. Hắn ta căn bản không giúp được gì cho Từ Dương. Hiện tại hắn ta có chút nghi hoặc, vì sao Từ Dương sẽ giúp mình.

“Ha ha bởi vì lúc ta bị ba tên Nguyên Anh kỳ đánh cướp, ngươi chỉ là một Nguyên Anh kỳ mà lại tiến đến giúp. Điểm này đã đủ rồi, càng đừng nói, ngươi cung cấp vị trí cụ thể của Thâm Hải Lam Tâm, việc này ta còn chưa cảm tạ ngươi đâu.” Từ Dương nghe vậy, cười nói.



 “Chỉ là tiền bối, đạo lữ của ta, thương thế rất nặng, chỉ sợ không dễ dàng trị liệu.” Triệu Bằng lại lần nữa nhíu mày.

Kỳ thật, tình huống thực tế so với Triệu Bằng nói, còn nghiêm trọng hơn.

Đạo lữ của hắn ta không phải bị thương nghiêm trọng mà đã chết, thân mình còn chưa hoàn toàn lạnh mà thôi.

Còn có một sợi tàn hồn ngoài ý muốn giữ lại trong cơ thể.

“Một khi đã như vậy, thì chạy nhanh đi xem đạo lữ của ngươi thôi.” Từ Dương cúi đầu trầm ngâm một hồi, sau đó nói.

Lần này Từ Dương cũng mặc kệ lời thề son sắt chính mình đã vỗ ngực nói nhất định có thể trị tốt lúc trước.

Chẳng may Triệu Bằng là một kẻ điên, đưa cho hắn một người đã chết thì dù là Từ Dương cũng cứu không sống nổi.

Rất nhanh, Từ Dương ăn xong linh thú nướng.

Kế tiếp, chính là đi cứu đạo lữ của Triệu Bằng.

Còn Bạch Liên Tuyết, hiện tại vẫn tồn tại bên trong Thâm Hải Lam Tâm, trong khoảng thời gian ngắn không có vấn đề gì.

Hơn nữa, dù bây giờ Từ Dương muốn cứu Bạch Liên Tuyết thì cũng không phải thời điểm tốt.

Bạch Liên Tuyết hiện tại chỉ có một tia tàn hồn. Nếu như Từ Dương mù quáng thao tác, Bạch Liên Tuyết rất có khả năng sẽ hôi phi yên diệt, hoàn toàn tiêu tán ở giữa thiên địa.

Từ Dương cũng không có thể xác hay linh dược tẩm bổ linh hồn. Hiện tại cũng chỉ có thể để Bạch Liên Tuyết tiếp tục ở lại trong Thâm Hải Lam Tâm.

Trước tiên ngẫm xem làm thế nào cứu đạo lữ của Triệu Bằng đã.

“Đúng rồi, đạo lữ của ngươi, hiện tại ở nơi nào, chúng ta phải đi thì mất thời gian bao lâu.” Từ Dương đột nhiên hỏi.

Vấn đề này vô cùng mấu chốt. Nếu như ở xa thì chỉ sợ còn không chờ bọn họ đến nơi, đạo lữ của Triệu Bằng đã về Tây Thiên.

“Tiền bối, không xa, ngay ở quận Đông Sơn, đại khái cũng chỉ mất ba ngày đi đường.”

“Vậy thì tốt…” Từ Dương gật gật đầu.

 …

Nhưng mà phải đến hai mươi ngày sau, bọn họ mới đến quận Đông Sơn …

Bởi vì, Triệu Bằng nói ba ngày, là dựa trên tốc độ phi hành của tu sĩ Động Thiên cảnh.

 

 

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.