Lưu Manh Phố Đêm

Chương 72: Bất lực



Ánh mặt trời ngả về trưa, nắng gắt phủ kín khắp phố phường len lỏi qua khung cửa sổ phủ hờ lên khuôn mặt ngập tràn mệt mỏi hơi nhíu lại. Cố Thương chậm rãi mở mắt, thấy một mảng trần nhà sơn trắng tinh thay vì lớp tôn xi xám tro thân thuộc. Cô kinh ngạc chớp chớp mắt, trong đầu một mảng trống rỗng đồng thời cơn đau nhức kỳ lạ từ thân dưới truyền lên não, đánh thức cô khỏi cơn mê. Rất nhanh, cô lấy lại sự tỉnh táo, tay chống xuống giường nâng mình ngồi dậy.

Cơn đau đầu ầm ập kéo đến, Cố Thương vội một tay đỡ trán, cô cắn răng rít khẽ. Đau quá! Nơi đó của cô đau như muốn xé toạc thân thể cô làm đôi, đau đến mắt nhòa lệ mỏng. Tấm chăn đang chắn ngang người Cố Thương vô lực rơi xuống, theo phản xạ cô hạ mắt nhìn xuống thân thể mình. Cô hoảng hốt mở to mắt vội nâng chăn cao quá đầu, nhìn kỹ lại cơ thể mình.

Trần trụi?! Không một mảnh vải?! Đầy dấu vết xanh đỏ chưa phai?! 

Chuyện này là như thế nào???

Cố Thương quay sang bên cạnh, ngay lập tức cô xê dịch người ngồi lùi ra mé giường. Dù kinh hãi là vậy, nhưng biểu hiện cô vẫn điềm đạm đến lạ. Cô không la hét, không đập phá, cắn răng thật chặt cố kiềm chế cảm xúc bản thân, quật cường chấn an bản thân thật bình tĩnh. Kϊƈɦ động hoảng sợ không giải quyết được gì cả, phải thật bình tĩnh, thật bình tĩnh!!

Ký ức đêm qua hiện về chậm rãi trong đầu Cố Thương, tựa một cuốn phim. Như thể ép cô mãi mãi nhớ lấy điều kinh khủng ấy. Đôi mắt cô nhòa lệ, không kiềm được để trào khỏi khóe mi chảy dọc xuống gò má tái nhợt. Thế mà… thế mà cô lại lên giường với một thằng con trai… hơn hết là kẻ cô ghét nhất…

Nửa đầu chăn còn lại vô thức bị Cố Thương kéo tuột xuống thắt lưng Lâm Đại Minh, thân thể tráng kiện nam tính cứ thế trần trụi phơi bày ra ngoài. Hắn một tay kê đầu, một tay gác lên bụng, hết sức thoải mái mà chìm vào giấc ngủ sau một đêm ăn no. Dung mạo khôi ngô được nắng vàng mập mờ phủ lên càng làm hắn thêm ma mị lại nguy hiểm chết người.

Cố Thương sụt sùi rơi nước mắt, cắn môi ngăn cơn tức tưởi muốn vỡ òa. Cơ thể này cô gìn giữ bao năm trời, trinh tiết của cô cứ thế bị một kẻ cặn bã cướp mất. Giấc mộng đêm tân hôn cô luôn mơ đến, mất rồi. Cô thất thân rồi, cô sao dám đối mặt với người cô yêu nhất trong tương lai. Rồi xóm làng biết được, họ sẽ cười chê cô, sẽ coi thường bố cô.

Càng nghĩ Cố Thương càng thêm tức tối, nhịn không được sịt mũi thành tiếng. Cô dùng khuỷu còn mờ những vệt nắm tay lau nhanh nước mắt trêи má, tiếp tục xê dịch người ngồi lùi về phía giường mà chẳng hay nguy hiểm đang cận kề.

Trước khi Cố Thương trượt ngã khỏi giường, Lâm Đại Minh đã vươn tay chụp lấy cổ chân cô kéo mạnh về phía mình. Hai tay cô túm chặt chăn cố che chắn thân thể, theo lực kéo cả người cô ngã nằm ngang giữa giường.

Mép chăn bên Lâm Đại Minh tuột hẳn khỏi người, đem đôi chân dài cùng vật giữa chân lõa lồ trước ánh nắng. Hắn nào để tâm, thuận thế đè lên người Cố Thương. Hai cơ thể ấm nóng, cách nhau một lớp chăn mỏng. Nhịp đập trái tim một dồn dập, một đều đều hòa quện vào nhau tạo lên một bản nhạc tình… tình hận…

Cố Thương nhắm chặt mắt lại, đẩy hàng nước mắt chảy dọc xuống thái dương, thấm vào mái tóc đen bóng. Cô vừa tức vừa tủi, nghẹn ngào thành lời: “Hài lòng chưa…”

“Chưa,” Lâm Đại Minh hững hờ đáp, một tay chống xuống cạnh đầu Cố Thương, tay kia nhẹ gạt đi những giọt nước mắt trêи mặt cô: “Một chút cũng chưa.”

Cố Thương một tay giữ chăn che mình, một tay vươn ra gạt phăng tay Lâm Đại Minh khỏi mặt mình, ấm ức nói: “Đừng đụng vào tôi.”

“Không muốn biết lý do bị như này?”

Cô gắt: “Không cần.”

Cô đã bị kẻ gian cưỡng bức, lấy đi trinh tiết suốt hai mươi năm còn phải biết lý do sao? Biết rồi có khiến mọi chuyện quay trở lại hay không? Cô nhớ, cô cùng Phạm Anh Kiệt uống rất nhiều rượu đến mức say mèm. Cô không biết vì sao mình lại ở nơi này, còn trong tình trạng đầy nhục nhã như vậy.

Cố Thương tức giận trước cái đầu óc của mình, cô chẳng nhớ gì cả. Cô bất lực rấm rức thành tiếng, hai tay che mắt gạt đi những giọt nước không ngừng tuôn, khóc nức nở: “Kiệt… Kiệt ơi…”

“Còn gọi tên nó?” Nháy mắt, tâm trạng Lâm Đại Minh sa sầm. Hắn giật mạnh đôi tay Cố Thương xuống, hằn học nhìn đôi mắt đẫm nước hoe đỏ của cô vừa giận vừa thương. 

Cố Thương vùng vằng giãy giụa muốn giằng tay lại: “Kiệt không bao giờ làm vậy với tôi… Bỏ ra!”

Lâm Đại Minh ra tăng lực, siết chặt khiến đôi cổ tay Cố Thương hằn đỏ lên, mặc cô nhăn mặt vì đau, lạnh giọng mỉa mai: “Em tin tưởng nó đến vậy cơ à!”

“Kiệt không khốn nạn như mày!” Cô tức giận mắng: “Tao đéo cần biết sao tao lại ở đây. Tao chỉ cần biết tao hận mày, suốt đời suốt kiếp hận mày!”

Mắt Lâm Đại Minh long sòng sọc. Hắn thật sự muốn đấm chết Cố Thương ngay bây giờ, nhưng không sao xuống tay được. Hắn thô bạo giật mạnh chăn khỏi người cô, thân thể ngập tràn vết kϊƈɦ tình trước đó cứ thế phơi ra. Mặc cô la hét chửi rủa, mặc cô vùng vẫy chống đối Lâm Đại Minh cứ vậy đâm thẳng vào trong. Dùng lực đạo thắt lưng mà trừng phạt cô đến khóc lớn một trận.

Cố Thương quờ tay với bừa chiếc gối, ụp kín lên mặt ôm chặt. Cô cắn chặt gối, vừa tức tưởi khóc vừa ngoan cường can ngăn những âm thanh muốn vọt ra khỏi miệng. Cô tự biết lượng sức mình, có làm cách nào cũng không thoát được, cô mệt mỏi chịu đựng cơn thịnh nộ của Lâm Đại Minh. Thân thể cô đau nhức, muốn gẫy làm đôi và ngập tràn sự tủi nhục từ xưa đến nay chưa từng có.

Cô… cô đang bị cưỡng hϊế͙p͙…

Trong đầu cô lặp đi lặp lại câu nói ấy theo từng nhịp Lâm Đại Minh đi vào nơi sâu nhất. Cô đau đớn hai nắm tay siết chặt gối, run rẩy mãnh liệt, lý trí mạnh mẽ chống đối. Thân dưới cô vì thế mà gắt gao cắn chặt, làm Lâm Đại Minh càng lúc càng khó khăn trong việc di chuyển, trêи trán hắn đổ tầng mồ hôi mỏng. 

Hắn nặng nề thở hắt, khẽ gắt: “Mau, thả lỏng…”

Cố Thương tức tối không biết làm gì ngoài khóc ầm lên, cô lắc lắc đầu hoàn toàn bài xích. Cô chỉ thấy đau khổ hơn là sung sướиɠ cao trào, cô bất lực không buồn phản kháng toàn thân cứng đơ như khúc gỗ. Ngoài mặt thuận theo, thâm tâm ngang ngạnh phản kháng. Điều này càng làm nơi ấy bót lại một lúc một chặt chẽ, hung hăng cắn Lâm Đại Minh làm hắn tiến không được lùi chẳng xong.

Lâm Đại Minh nửa quỳ nửa ngồi, nắm chặt hai bên hông cô. Sự khó khăn này thật đê mê, khơi dậy ham muốn trinh phục đàn ông trong hắn. Cô càng bài xích, hắn càng muốn thuần phục. Chậm rãi động thân, ấn dần vào trong. Mày rậm hơi nhíu lại, mắt đen như ngọc nhìn xuống chiếc gối đang che đi khuôn mặt phẫn uất của Cố Thương. Hắn lạnh lùng giật mạnh khỏi tay cô, vứt bay xuống đất. 

Cố Thương chụp tay che kín mặt, răng nghiến nát môi sụt sùi trong nước mắt. Thân dưới bị đánh phá, đau muốn xé toạc người, đau phát ngất. Đôi bàn chân Cố Thương gồng mình quặp chặt mười ngón, toàn thân ướt đẫm mồ hôi vẫn ngoan cố bất động, lười biếng phản kháng lại mạnh mẽ chống cự. 

Vật nam tính đi sâu vào tận cùng cơ thể Cố Thương một cách khó khăn, đến khi hai thân thể khít khao sát nhập Lâm Đại Minh mới mệt mỏi thở hắt ra một hơi. Hắn luồn bàn tay thô to xuống đôi tay cố che mặt của cô, vuốt ve bầu má trắng bệch Cố Thương hạ mình dỗ dành: “Ngoan, thả lỏng…”

Cố Thương liều mạng lắc đầu. Thắt lưng vô thức chuyển động về phía trước, công khai xua đuổi vị khách không mời mà tới trong cơ thể. Hành động này khiến vách ngăn nóng bỏng ma sát nhẹ với vật nam tính Lâm Đại Minh, vô thức đốt cháy ɖu͙ƈ vọng hắn. Lâm Đại Minh hai tay ôm hông Cố Thương dứt khoát kéo cô trở lại, khoảng cách vừa giãn vài li ngay tức khắc sáp nhập không một khe hở. Khít khao tựa hai mảnh ghép mô hình.

Cố Thương đau đớn buột miệng kêu khẽ: “Ư…” Cô cảm thấy sự nhục nhã tột cùng, vội vàng cắn chặt môi. Trong đầu cô giờ đây chỉ có nghĩ tới việc làm sao để kết liễu đời mình nhanh nhất có thể. Cô không muốn sống nữa…

Lâm Đại Minh luồn đôi tay xuống đôi tay Cố Thương vẫn lì lợm ôm mặt cô, những ngón tay chênh lệch nam nữ đan xen vào nhau. Siết chặt.

Hắn ghì hai tay cô xuống giường thật chặt, ngăn cô dùng sức giằng ra. Nhắm thẳng cổ cô gục mặt xuống, điên cuồng ngậm lấy một phần da thịt mềm mại. Thân dưới luận động, khó khăn di chuyển từng nhịp ra vào.

Hắn phả hơi thở nóng bức vào cổ cô thì thào: “Chặt quá, thả lỏng…”

Hắn sắp bị cô cắn chết rồi. Cái cảm giác bức bách này thật khó chịu, lại làm hắn mê muội không cách nào rút lui. Đành cứ như vậy mà thuận theo, tìm kɧօáϊ cảm trong khổ đau.

Dù Cố Thương ra sức bài xích nhưng cô vẫn là một cô gái có sinh lý bình thường, nơi ấy không khỏi sản sinh ra phản ứng, suối nhỏ theo nhịp ra vào mà tuôn trào. Vô tình bôi chơn cuộc chơi, làm tốc độ Lâm Đại Minh một lúc một nhanh dần, công cuộc cũng trở nên dễ dàng hơn. 

Lực đạo Lâm Đại Minh nhanh lên cũng là lúc Cố Thương cảm nhận được sự đau đớn từ dưới truyền lên đại não, cô bắt đầu phản kháng trong vô thức. Cô liên tục đẩy hông lùi lại, hòng muốn đuổi vật nam tính Lâm Đại Minh ra khỏi thân thể. 

Hắn buông thả đôi tay Cố Thương đã bị hắn siết đến ướt đẫm mồ hôi, túm lấy một chân cô gác lên vai giữ chặt. Thắt lưng chuyển động, mạnh mẽ đánh thẳng vào trong nơi sâu thẳm nhất, âm thanh da thịt cùng tiếng suối róc rách vang khắp gian phòng, đốt cháy không gian chật hẹp.

Cố Thương hai tay chống khuỷu xuống giường nâng mình ngồi dậy, vội ôm lấy bả vai ướt đẫm mồ hôi Lâm Đại Minh yếu ớt dùng sức đẩy hắn ra, cô bất lực cầu xin trong nước mắt: “Dừng… dừng lại…”

Lâm Đại Minh thuận thế ôm lấy bờ lưng trắng ngần, ép sáp cô dựa vào ngực mình. Hai con thỏ con bị đè nén, rung rinh va vào vòm ngực săn chắc càng thêm kϊƈɦ thích ɖu͙ƈ vọng đang cháy bừng trong hắn. Ép Cố Thương ôm hờ lấy người mình, Lâm Đại Minh để cô ngồi ngược lòng. Ngả người một tay đỡ thân, một tay ôm hông cô, thân dưới tiếp tục luận động đẩy thân mình Cố Thương lẩy lên trêи.

Cố Thương rũ rượi bất lực dựa vào lòng Lâm Đại Minh, đôi tay yếu ớt chống lên lồng ngực Lâm Đại Minh gồng mình duỗi thẳng. Hông cô theo nhịp hắn bị đẩy lên cao lại rơi xuống dưới, tư thế này khiến mỗi một nhịp đều dễ dàng chạm vào nơi sâu nhất trong người cô. 

Thanh âm gãy đoạn mệt mỏi vang lên: “Tôi xin anh, đau… đau…” Cố Thương xoay người ngả mình úp xuống nệm, dùng chút sức lực cuối cùng trườn bò về phía trước muốn thoát khỏi sự hành hạ mà Lâm Đại Minh mang lại. Thân thể cô ướt dính mồ hôi, dưới ánh sáng càng làm da dẻ cô thêm bóng bẩy.

Cố Thương càng xin càng làm Lâm Đại Minh thêm cuồng bạo, hắn gắt gao khống chế hông cô ấn mạnh cô khớp lại với thân thể hắn. Lâm Đại Minh vững trãi quỳ trêи đệm, nâng cao ʍôиɠ Cố Thương từ phía sau thúc vào người cô từng đợt vừa nhanh vừa mãnh liệt.

Cố Thương bất lực uốn cong người nằm sạp xuống giường, vươn đôi tay về phía trước nắm chặt ga giường cố dùng sức bò về phía trước, cứ bò được vài li cô lại bị Lâm Đại Minh nhẹ nhàng lôi về trở lại.

Nắng ngoài kia càng thêm gắt gao, vàng rực chói chang rũ trêи những mãi nhà, vương trêи những tán lá, chạy dài mọi con đường. Oi bức là vậy lại không bằng nhiệt độ trong phòng khách sạn kín lúc này.

Mặt trời uể oải xê dịch dần về hướng Tây, thời gian chỉ gần mười hai giờ trưa cũng là lúc Cố Thương cạn kiệt sức lực. Người cô ướt đẫm mồ hôi, những vết loạn lạc mới đè lên vết cũ, hằn đỏ khắp người, nước da tái đi thiếu sức sống. Cô nằm nghiêng mình, gục xuống tấm ga giường còn ướt, mái tóc lòa xòa che kín khuôn mặt đang nghiến răng khóc nức nở.

Mùi hương ngai ngái kϊƈɦ thích chưa tan phả vào khoang mũi Cố Thương làm cô càng thêm ghê tởm, mãnh liệt ho khan.

Người Cố Thương run lên lẩy bẩy, hơi thở dồn dập vì mệt quá độ. Bàn tay túm chặt ga giường, đem bao phẫn uất run run siết chặt, cổ tay hằn đỏ những vệt ngón tay nam tính.

Lâm Đại Minh thấy bộ dạng này của cô, cơn giận qua đi thế vào là cỗ đau lòng tột cùng. Đem toàn bộ thành quả vào trong cơ thể Cố Thương, hắn gục nằm hờ xuống người cô hôn gián tiếp lên tai cô sau mớ tóc bết lại vì mồ hôi.

Cố Thương quờ tìm tấm chăn chùm kín người, che giấu sự tủi hờn. Mặc Lâm Đại Minh vòng tay kéo cô nằm sát vào lòng hắn, cô rúc đầu vào trong chăn nhắm mắt khóc thầm. Khóc vì cơn đau thể xác lẫn sự tổn thương tinh thần nặng nề.

Lâm Đại Minh biết, giờ có làm gì nói gì cũng đều vô dụng. Hắn thở hắt một hơi, xuống giường đi vào phòng tắm gột rửa trận kϊƈɦ tình vừa rồi. Hắn muốn cô một lần, lại muốn thêm một lần.

Cô như con ngựa hoang lạc vào tầm ngắm hắn, hắn càng muốn thu phục cô càng ngoan cường chống đối. Chính điều này đã khiến bản năng chinh phục của đàn ông trong hắn chỗi dậy, cô càng kháng cự hắn càng si mê. Hắn muốn một ngày nào đó, Cố Thương sẽ ngoan ngoãn cùng hắn trải qua một đêm dài.

Nghĩ tới cảnh cô tự nguyện nằm dưới thân hắn, rêи rỉ chẳng ngừng, uốn người đong đưa cùng nhịp điệu thắt lưng hắn. Lửa ɖu͙ƈ vừa bị nước mát làm dịu đi lại bùng cháy dữ dội. Lâm Đại Minh khô khan chuyển động yết hầu, ánh mắt phủ lớp sương mù. Rút khăn tắm treo trêи móc quấn quanh thân dưới, hắn mở cửa trở ra.

Trêи giường một mớ hỗ độn còn nồng mùi ái tình, giữa giường những giọt máu bung nở trêи nền ga trắng xinh đẹp bắt mắt. Bóng dáng Cố Thương chẳng thấy đâu, ngay cả đống quần áo dưới sàn chỉ còn lại phần của Lâm Đại Minh trơ trọi cô đơn.

Cửa phòng khách sạn đóng vội, hững hờ trước bản lề…
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.