Lưu Manh Phố Đêm

Chương 40: Đoạt mồi



Thời gian học việc kinh dị đó cuối cùng cũng qua đi, Cố Thương cũng đã thuận lợi vượt qua và được điều tới một dây truyền sản xuất tại xưởng làm việc.

Công việc của cô cũng rất nhẹ nhàng, cô chỉ cần đứng máy dập vòng kim loại vào trục sắt. Bước đầu, cô sắp xếp trục sắt vào khay; bước hai, đẩy khay vào trong máy dập để nó tự động dập vòng kim loại lên trục sắt; bước ba, kiểm tra lại độ linh hoạt của vòng kim loại; bước cuối, xếp chúng vào khay rồi để lên giá xe chờ sản xuất.

Thời gian qua trôi qua, thấm thoát đã được năm ngày. Hiện tại, Cố Thương không còn phải đi ăn một mình nữa bởi bên cạnh cô đã có Nhã Liên đi bên cạnh. 

Nhã Liên vào sau cô ba ngày, nhỏ hơn cô một tuổi và đã là hoa có chủ. Cô ấy làm ngay cạnh Cố Thương, nên hai người thường xuyên vừa làm vừa buôn chuyện cho đỡ chán.

Vào thời điểm đó, những điều kỳ lạ luôn luôn xảy ra với Cố Thương. Đến giờ nghỉ giải lao luôn luôn có một người khác nhau đến đưa cho cô nào kẹo bánh, nào hoa quả. Lúc ăn cơm lại có người tới đưa cho cô một hộp nhựa nhỏ, bên trong có thức ăn nhìn rất ngon. Hôm bữa cô tới tháng, vừa cúi xuống ăn cơm thì đã có một bàn tay thô to đặt một cốc trà gừng ấm nóng bên cạnh rồi mất hút luôn trong dòng công nhân viên bê khay tìm chỗ ngồi.

Cố Thương kinh ngạc ngẩng lên hỏi Nhã Liên: “Mày biết ai vừa để đây không?”

Nhã Liên vừa nhai cơm vừa gật đầu: “Tao không để ý lắm, nhưng người này mặc đồ quản đốc!”

“Quản đốc?!”

Cố Thương nhòm kĩ cốc trà gừng, nhìn thấy mẩu giấy nhớ và những con chữ quen thuộc xếp thành hai chữ ‘cho em’ như mọi khi. Cô tháo nó ra, cất gọn trong túi áo, nâng cốc trà gừng lên ngửi. Cơn đau âm ỉ trong bụng cũng trở nên dễ chịu hơn, khóe môi cô vẽ lên nụ cười ngọt ngào.

Cô thật muốn biết người này là ai, tại sao lại đối tốt với cô như vậy?

Nhã Liên thường trêu cô: “Thương sướиɠ nhe! Được anh quản đốc để ý!”

Những lúc đó Cố Thương chỉ biết nhe răng cười đùa lại: “Do tao đào hoa ha ha!”

***

Cố Thương ngồi khoanh tròn chân trêи giường, tì hai khuỷu tay lên cạnh bệ cửa sổ, dựa cằm lên mặt bệ ʍôиɠ lung nhìn bình thủy tinh đang cầm trêи tay. Trong bình đã đầy một phần tư những mẩu giấy nhớ xanh xanh xanh đỏ đỏ, mập mờ vài con chữ xinh đẹp đè chồng lên nhau, vừa vặn ghép lại ra hai con chữ ‘cho em’.

Dưới đất, nơi đầu giường. Một thùng catton đựng khoảng chục lon bò húc, cùng vài loại nước ngọt và vài loại bánh kẹo khác. Toàn bộ chỗ này đều được ai đó thông qua những công nhân viên khác nhau chuyển tới cô, đôi khi người đó đích thân trực tiếp đặt lên chỗ bàn ăn cô rồi bốc hơi trong dòng người đông đúc. Cố Thương thèm lắm, nhưng nào dám uống! Một vài lần cô còn không để ý, nhưng quá nhiều lại thành nỗi kinh hoàng đó!

Cố Thương cầm điện thoại, chụp lại cái bình thủy tinh chứa giấy nhớ trêи tay, cô ngả người nằm xuống, đôi chân gác lên thành giường. Vì nằm đối ngược đầu quạt, nên cô bị luồn gió điện thổi tung mái tóc xoăn, vài phút sau cảm thấy ngạt mũi cô mới xoay người nằm đúng vị trí. Để bình thủy tinh lên phần bụng trắng mềm bị gió tốc áo phập phồng trong không trung. Cô mở Facebook đăng cái ảnh vừa chụp lên với khuôn mặt cười mỉm thân thiện ‘:)’.

“Em nào đâu biết, bây giờ anh đang rất vui. Giẫu biết bên em anh hay ít khi cười… Thế giới ấy với anh giờ đây đâu quá to, bởi anh tìm em đâu quá khó… Nên anh lùi bước về sau để nhìn em rõ hơn… Bên em giờ đã có ai kia rồi…” Cố Thương vừa nghịch điện thoại vừa nghêu ngao hát. Cô hát có hay đâu, bao nhiêu tông đều lệch sạch. Hơn nữa, cô có nhớ bài nào với bài nào đâu nghĩ được đoạn nào thì hát đoạn đấy. Dần dà ghép thành một bài hỗn độn.

Một mình một thế giới, cô làm gì ai mà biết được! Hát không hay thì cũng mình cô nghe, sao phải xoắn!

***

Lâm Đại Minh ngả người dựa lên thành giường, nhấn nút Enter trêи bàn phím laptop tắt vội đoạn ghi âm thảm họa kia đi. Hắn day day trán, được một lúc click bàn phím máy tính chuyển qua chế độ theo dõi qua hình ảnh. 

Con nhỏ này hát hò thật dở tệ!

Ngày hôm đó, sau khi đột nhập vào phòng trọ Cố Thương một cách dễ dàng, Lâm Đại Minh sẵn tiện cài virus theo dõi vào điện thoại của cô. Con ranh này ngang như cua, hắn dọa bao nhiêu lần vẫn đem số hắn vào sổ đen, nên hắn chuyển sang biện pháp mà hắn thường dùng khi chuẩn bị săn một con mồi lý tưởng.

Việc như này đối với hắn chỉ là việc vặt vãnh, hơn nữa Cố Thương ngốc nghếch làm sao có thể biết bản thân đang bị theo dõi, ngoài cái mồm đanh thép ra còn lại chẳng có gì đáng giá… À, còn thân thể không đầy đủ của cô nữa!

Đèn phòng đã tắt, chỉ còn sắc xanh trầm của đèn ngủ và màn hình laptop là hắt hiu lên khuôn mặt điển trai lại đầy nguy hiểm của Lâm Đại Minh. Ánh mắt hiện lên tia cười khi nhìn thấy bức ảnh chụp bình thủy tinh đựng đống giấy nhớ trêи tài khoản Facebook mang tên: ‘Thương Thông Thái’.

Con bò ngu ngốc này, cô có điểm nào gọi là ‘thông thái’?

Từ laptop Lâm Đại Minh phát ra tiếng rêи rỉ ướt át cùng đoạn phim anime nóng bỏng. Không phải chủ ý của hắn mà là từ… điện thoại của Cố Thương… Sắc mặt hắn đen đi, khi trông thấy thể loại trêи thanh tìm kiếm: ‘Rape’.

[Mịa, toàn cái thứ dở hơi.] Tiếng Cố Thương thoát ra từ laptop, giọng điệu chán chường. Trêи màn hình chuyển sang một số thể loại phim và hình ảnh anime người lớn khác, trượt lên.

Lâm Đại Minh nhếch môi cười nhạt. Con bé này hóa ra cũng có trộm xem phim đen, nhưng cách cô trọn lọc phim lại có phần đáng yêu. Hắn cứ như vậy nghe cô lẩm nhẩm chê trách phim rồi cùng cô xem chung những bộ phim mà cô chọn, tay từ khi nào đã luồn xuống cạp quần an ủi…

Người kia hết tua qua đoạn dùng miệng, lại tua qua cả đoạn giao hợp. Có cái đang cao trào thì người kia thoát ra chọn cái khác, chọn đi chọn lại cuối cùng chuyển qua xem phim hoạt hình trong sáng thuần khiết đúng cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen.

[Trông kinh bỏ mẹ ra, tốt nhất đi xem Pikachu!]

Lâm Đại Minh hừ lạnh: “Đồ con bò!” Mất cả hứng rút tay khỏi cạp quần.

Hắn chửi người ta là bò, rốt cuộc lại cùng bò xem hết mấy tập phim hoạt hình. Nghe tiếng cười khúc khích của cô qua laptop, tâm tình hắn vui theo, khóe môi vẽ lên đường cong đẹp mắt.

Màn hình laptop bỗng đen thui, theo sau là tiếng ngáp dài phát ra. Lâm Đại Minh vuốt nhẹ màn hình, khẽ nói: “Ngủ ngon!”

***

Chuyến xe buýt số 23 giảm tốc độ rồi dừng hẳn lại bến chờ, cửa tự động kéo ra, có vài người đi xuống cũng có vài người đi lên. Trần Tuyết Thương mặc trêи người bộ đồ tập gym màu hồng phấn, khoác ngoài áo sơ mi trắng, mái tóc dài buộc cao cá tính đội thêm mũ lưỡi trai khoét đầu đen. Làn da được chăm sóc kỹ càng, mịn màng không tì vết. Mắt to sáng ngời, môi đỏ căng mọng cùng bao đường cong xinh đẹp trêи thân thể cứ thế phô bày, nơi cần lớn thì lớn, nơi cần nhỏ sẽ nhỏ. Khi ngồi trêи xe buýt bao ánh mắt thèm thuồng của đám đàn ông luôn dõi theo cô. 

Ngoài những lời suýt xoa khen ngợi còn có cả những lời chẳng mấy tốt đẹp từ các bà có tuổi. Trần Tuyết Thương nào để tâm, cô vẫn tỏa sáng trước bao người tự tin, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu đi xuống bến xe. Cô chẳng hề để các lời khó nghe đó làm ảnh hưởng tới chính mình, cô thích gì mặc nấy và chẳng ai có quyền phê phán phong cách cô chọn thế nào cả. Cô sống vì chính mình, không vì thiên hạ!

Ánh hoàng hôn vàng cam phủ lên bờ vai tròn trịa Trần Tuyết Thương, theo từng sải bước chân mảnh khảnh. Cô nâng mắt nhìn thẳng đường phía trước, tay nắm chặt túi đồ thể thao treo trêи vai. Dòng người trêи vỉa hè ngược xuôi tấp lập, Trần Tuyết Thương không quá để tâm lắm. Chính thế cô không phát giác được đang có người đi theo mình từ bến xe buýt đến giờ.

Lúc cô lướt ngang một tiệm tạp hóa cũng là lúc bóng lưng cao lớn trong chiếc áo sơ mi xanh quay lại, trêи tay cầm theo bao thuốc lá 555. Lâm Đại Minh ngậm điếu thuốc trong miệng, toan châm lửa đốt thuốc, hắt chợt khựng lại, đôi mắt đen như ngọc lóe tia lạnh lùng và mang theo sự hứng thú khi nhìn thấy một gã thanh niên đầu đội kín mũ lén lút theo đuôi một ai đó.

Hắn quay đầu dò tìm, rất nhanh nhìn ra mục tiêu của gã đó, khóe môi vẽ lên nụ cười nửa miệng. Còn gì thú vị hơn khi đi đoạt mồi từ tên thợ săn khác. Bóng dáng cao lớn xoay chuyển, Lâm Đại Minh vẫn mặc trêи mình bộ đồng phục quản đốc, âm thầm theo sau gã kia. Thong dong hững hờ, người ngoài nhìn vào cứ nghĩ hắn là một công dân có quyền bình đẳng đang tham gia lưu thông, chẳng một ai biết dưới vỏ bọc thư sinh lịch lãm là một quái vật máu lạnh…

Một quái vật đang đi săn…

Đoạn đường về nơi Trần Tuyết Thương thuê để mở tiệp Spa cách bến xe buýt chỉ có gần hai trăm mét, cô là một người thích vận động nên đã sớm coi đây là khoảng cách thích hợp để thể ɖu͙ƈ. Cô vẫn ung dung vừa tản bộ vừa ngâm nga vài câu hát yêu thích trong khuôn miệng nhỏ. Dòng người cũng đã dần thưa thớt hơn, ai cũng vội vã trở về sau một ngày là việc bận rộn, không gian bắt đầu lặng đi cũng là lúc Trần Tuyết Thương cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần. 

Lúc cô phát giác ra cũng là lúc dưới cần cổ trắng ngần kề cận con dao lạnh buốt, Trần Tuyết Thương thoáng nhíu mày, toàn thân theo phản xạ mà run lên cầm cập, cô có thể cảm nhận rõ sự sắc bén của con dao dưới mạch máu nóng đang cuồn cuộn chảy trong cổ. Cô nuốt ngụm nước miếng buốt rát, không dám làm càn chỉ sợ sai xót một chút là mạng sống cô sẽ gặp nguy hiểm.

Gã kẹp chặt cổ Trần Tuyết Thương, tay nắm chặt cán dao, quét mắt nhìn xung quanh rồi gồng mình kéo cô vào con hẻm nhỏ giữa hai căn nhà gần đó. Hoàng hôn phai dần, ánh đèn trêи vai cô bị bóng tối dần đẩy lui, xung quanh chỉ còn lại đêm tối và ánh lập lòe từ lưỡi dao lạnh lẽo.

Gã thì thào: “Người đẹp, anh để ý em lâu rồi!” Dứt lời, hắn hất thẳng Trần Tuyết Thương ngã dựa lên bức tường nóng rát bởi nhiệt độ nắng ban ngày. Cô theo phản xạ rêи khẽ một tiếng, chiếc túi trêи mất cân bằng tuột xuống đất nặng nề. 

Ngước mắt run rẫy như con nai nhỏ nhìn gã đàn ông trước mắt, cô yếu ớt van xin: “Trong túi em có tiền, có điện thoại xin anh tha cho em…”

Gã khà khà cười ɖâʍ ɖu͙ƈ, ánh mắt nhìn cô như nhìn một miếng mỡ béo bở, dùng lưỡi dao nâng cằm cô lên. Trước cái run rẩy của người đẹp càng làm gã thêm hưng phấn, cổ họng khô khốc, cất giọng khản đặc: “Anh không cần tiền, anh chỉ cần em!” 

Gã hung hăng xồ tới, cắm phập con dao lên tường, ngay sát bên mặt Trần Tuyết Thương làm cô giật mình hét lên một tiếng theo phản xạ, đôi chân cô mềm oặt muốn khuỵu xuống. Gã nhanh chóng vòng một tay ra sau eo nhỏ, ép sát bụng cô tì lên vật cộm giữa hai chân càng làm cô thêm khẩn trương.

Trần Tuyết Thương sợ tới phát khóc, khẩn cầu van xin: “Em xin anh tha cho em! Em còn nhỏ dại, anh bỏ qua cho em!”

“Vui vẻ với anh, anh sẽ nhẹ nhàng!” Sức lực hai bên chênh lệch quá lớn, mặc kệ Trần Tuyết Thương ra sức dẩy gã ra gã vẫn vững vàng ép cô sát tường, thả những nụ hôn vồn vã trêи cần cổ trắng trẻo. Hương thơm đặc chưng của phụ nữ càng làm hắn thêm đê mê, một tay vẫn nắm chặt con dao ghim trêи tường, tay kia ôm lên một bên ʍôиɠ căng đẫy Trần Tuyết Thương ra sức xoa bóp.

“Buông tôi ra… buông…” Trần Tuyết Thương khựng lại, vô tình quay sang bên cạnh thì thấy một bóng dáng cao lớn vùi trong bóng tối đang lẳng lặng bước tới, tiếng gót giày gõ xuống nền bê tông mạnh dần, vì không gian trật hẹp càng làm âm thanh thêm vang dội. Lạnh lẽo lạ kỳ, khiến lòng người không rét mà run. Cô có thể nhận thấy, so với gã này người kia còn đáng sợ hơn rất nhiều.

Tiếng đế giày gõ nền bê tông đột ngột truyền tới khiến gã đang hăng say trước bữa ăn thơm lừng cũng phải khựng lại. Trước khi gã quay qua dò xét thì cổ áo gã đã bị một lực giật mạnh từ phía sau, lớp vải trước cọ xát cổ khiến hơi thở gã khó khăn, con mồi đang ép trêи tường bị cướp đi dễ dàng, gã đang định quay đầu lại nhìn thì đã bị dũi mạnh vào bức tường đối diện…
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.