Lưu Manh Lão Sư

Chương 89: Anh nghĩ em là ai?



"Cô, cô phải chú ý thân thể đó!" Trần Thiên Minh quan tâm nói.

"Cám ơn anh, tôi biết" Lưu Mỹ Cầm mặt không đổi sắc gật đầu với hắn.

Thật ra nàng vô cùng muốn nhào vào lòng hắn mà khóc một hồi cho hả, nhưng như thế liệu có được không? Hắn đã có Hà Đào, rồi còn cả bà chị họ nào đó nữa chứ.

"Tôi, tôi, trong này có một vạn đồng, cô… cô hãy cầm lấy, sau này tôi sẽ đưa thêm".

Hắn ấp úng nói, trong túi liền lấy ra một xấp tiền.

"Trần Thiên Minh, anh nghĩ tôi là ai? Chỉ cần có tiền là bù đắp được sự việc tối qua sao?" Vừa thấy thế nàng tức giận quát lên "Chẳng lẽ dùng tiền này có bù đắp cho tôi sao?"

"Tôi, tôi không có ý này…thực sự không có" Thấy nàng hiểu lầm mình hắn vội giải thích.

Nàng trân trối nhìn hắn, biết hắn cũng không cố ý, sắc mặt cũng dịu đi nhiều, chậm rãi nói: "Không phải là được rồi? Việc này coi như không có, tôi cũng không cần tiền của anh".

"Nhưng, đây là tấm lòng của tôi, thể hiện thành ý của mình, mà em của cô cũng cần tiền đóng học phí" Hắn lắc đầu, phát hiện hảo cảm với nàng ngày càng tăng lên. Dù cần tiền nhưng không lấy của người khác, quả là đáng bội phục.

"Tôi không cần tiền của anh, việc của các em tôi đều có thể tự lo được, cảm ơn anh" Nàng cũng biết hảo tâm của hắn, nhưng không thể lấy tiền của hắn được, nếu hắn là người nào đó của nàng, thì suy nghĩ đó có thể dẹp từ lâu.

"Nhưng đây là thành ý của tôi mà" Hắn vẫn không thu tiền lại, tiếp tục đặt trên bàn. Hắn biết nàng đang gặp khó khăn, đây chỉ là vấn đề mặt mũi.

"Trần Thiên Minh, anh cầm lại đi, tôi đã nói là không cần mà" Thấy hắn vẫn để trên bàn, nàng vội đẩy về phía hắn.

Hắn thấy vậy cũng đẩy tay nàng về, vừa đẩy tới đã bị trả lại, không biết từ khi nào đã nắm lấy tay nàng. Tối hôm qua, giúp nàng giải xuân dược cũng không để ý nhiều, bây giờ cầm lấy bàn tay này, trong lòng liền cảm giác lạ thường, phía dưới lại có phản ứng.

"Anh, anh buông ra" Nàng vội giật tay về, nhẹ nhàng nói: "Tiền này anh cầm về đi, sau này mà còn làm như thế tôi sẽ giận đấy, nếu không có việc gì anh cũng đừng tới đây nữa" Lời của nàng thật rõ ràng, nàng muốn tạo ranh giới với hắn, không muốn hắn làm phiền mình nữa.

Trần Thiên Minh không còn cách nào hơn là bất đắc dĩ cầm lại, lắc đầu ra về.

Ngày tháng trôi qua thật nhanh, đảo mắt lại tới cuối tháng, lại sắp hết học kỳ.

Mà trải qua sự tình lần trước, Hà Đào cùng Lưu Mỹ Cầm đều không chú ý tới hắn, làm hại hắn chẳng biết nên làm thế nào.

"Anh, anh đang nghĩ gì thế?" Tiểu Hồng đột nhiên xuất hiện trước của phòng, nhẹ giọng hỏi.

"Không, không có gì" Đang ngẩn người trên ghế, hắn khẽ lắc đầu, không thể tưởng nổi mình đã ngồi đây lâu như vậy, vốn là muốn đi Trung tâm môi giới xem cho tòa nhà nào đang rao bán không, nhưng lại có Lệ Linh ở đó, nên cũng có chút ngại ngùng.

"Không có gì thì tốt" Thấy hắn không nói gì, nàng liền đi vào toilet.

Đột nhiên hắn chợt nhớ ra, chiếc quần lót tối qua nằm mộng tinh vẫn đang ở trong, từ khi trải qua lần đó, nhu cầu của hắn rất lớn, buổi tối thường mơ được cùng các nàng, có khi là Hà Đào, có khi là Lưu Mỹ Cầm, lại có lúc là chị Yến, còn có cả Tú Linh vì thế toàn phun hết ra rồi mới tỉnh lại.

"Chết, coi chừng nàng lại giúp mình giặt đồ" Hắn kêu to không ổn, vội chạy tới toilet thì thấy Tiểu Hồng đang đỏ mặt giặt chiếc quần lót của hắn.

"Tiểu, Tiểu Hồng, anh tự giặt cũng được mà!" Vừa nói hắn vừa đi tới định đoạt lại chiếc quần.

Tiểu Hồng thực sự chưa bao giờ thấy quần lót bẩn của hắn, nhưng cái của mình đôi khi cũng bẩn, nên có thể đoán ra vài phần "Em, em sắp xong rồi" Nàng lắc đầu, nghiêng người không cho hắn tiến vào.

Bị nàng chắn như vậy, hắn chỉ đành lắc đầu: "Tiểu Hồng, về sau anh tự giặt quần áo cũng được, em không phải làm thế đâu".

"Anh, không sau đâu mà, dù sao em giặt cũng nhanh, anh nhìn mình xem, vô ý thế thì sao mà giặt đồ sạch được?" Nàng vừa nói vừa chọc hắn, ngượng ngùng lúc nãy như không còn tồn tại.

Hắn nhìn về nàng đang ngồi mà cười to, vô cùng đắc ý, đứng ở trên có thể thấy được đôi bạch thỏ trong cổ áo nàng, học sinh năm ba vẫn chưa bận nịt ngực, có thể tưởng tượng được nàng đã đều đặn đến thế nào, tuy chưa được như Hà Đào, Lưu Mỹ Cầm nhưng với tuổi này thì thật là tốt lắm rồi.

Hắn vội nuốt nước bọt, không dám nhìn xuống nữa, bộ phận ương ngạnh phía dưới của hắn lên cứng lên, nếu cứ như vậy sợ có ngày cũng nổ tung ra.

Hắn vậy chạy lại ghế, lấy tay ấn ấn vật cương ngạnh đó xuống, hi vọng nó không làm loạn.

"Anh, em xong rồi, nếu không còn gì nữa thì em về nhá" Nàng dùng khăn, lau bàn tay nhỏ của mình.

"Tiểu Hồng, hai trăm đồng này em cầm lấy, nếu không còn thì hỏi anh nhá, sắp tới kỳ thi rồi, em phải chú ý thân thể đấy" Hắn lấy tiền ra đưa cho nàng.

"Không, em không lấy đâu, lần trước anh đưa vẫn còn mà!" Nàng dấu tay ra sau lưng, lắc lắc đầu.

"Nghe lời anh, nếu em không lấy, anh không cho em giặt quần áo phụ nữa" Hắn đùa giỡn.

Nàng nghe vậy bật khóc: "Anh, anh xem em là như thế nào chứ, em giúp anh giặt quần áo để lấy tiền sao? Em nợ anh sáu trăm đồng, em nhớ rồi, nhất định sẽ trả lại".

Hắn nghe vậy vô cùng bối rối, đứng lên lau nước mắt cho nàng: "Tất nhiên xem em như em gái rồi, anh không có ý gì đâu, Tiểu Hồng đáng yêu, đừng khóc mà".

"Anh gạt em, người anh yêu nhất là cô Hà" Nàng lắc đầu không tin.

Vừa nghe thế đầu hắn như muốn to ra, thật không ngờ quan hệ của mình các giáo viên biết mà ngay cả học sinh cũng biết.

"Không, cái đó không giống, dù sao anh cũng yêu Tiểu Hồng nhất" Nghĩ rằng nếu nàng biết được cũng tốt, con bé này với mình cũng có chút ý tứ, tiện dịp phá vỡ ảo tưởng của nàng.

"Anh không gạt em chứ?" Nàng vừa mới đang khóc chợt hiện lên nét cười.

"Anh như thế nào lại lừa em được chứ?" Hắn vừa nói vừa nhét tiền vào tay nàng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.