Lưu Manh Lão Sư

Chương 632: Muốn phá kỷ lục thế giới



"Tiên sinh, theo như cơ sở ngầm của chúng ta báo cái, Quốc An vừa phái người qua bắt Lạp Đạt." Một tráng hán đang tập trung tin thần nhìn tiên sinh nói.

Tiên sinh thả quyển sách xuống, nhìn tráng hán nói:" Tin tức của Quốc An rất nhanh àh, ài, còn thiếu ba tháng nữa, thì mộc thi sát thủ có thể huấn luyện thành công. Lạp Đạt thật là ngu, tưởng rằng bàn thân nắm giữ phương pháp người khác không biết, kỳ thật phòng hắn cùng nơi huấn luyện đều có thiết bị giám sát, chỉ cần hắn huấn luyện hết mộc thi sát thủ, Phiên quốc bên kia cũng nắm giữ được phương pháp huấn luyện, đến lúc đó, Lạp Đạt có thể lên thiên đường."

"Đến lúc đó Phiên quốc có thể đưa thi thể Lạp Đạt về nước ta báp cáo kết quả." Tráng hán đi theo tiên sinh được một năm, lời nói của tiên sinh hắn cũng có thể đoán được một hai.

"Đúng vậy, phương pháp huấn luyện mộc thi sát thủ này người nào không muốn hả? Đây là vũ khí bí mật." Tiên sinh vừa cười vừa nói.

Tráng hán có chút lo lắng nói:" Tiên sinh, đến lúc đó Phiên quốc có thể dùng mộc thi sát thủ này đối phó chúng ta hay không."

"Sẽ không." Tiên sinh lắc đầu nói:" Ta đã cùng tổng thông Phiên quốc đạt thành một hiệp nghị, hắn còn muốn ta huấn luyện nhiều mộc thi sát thủ một chút để đối phó với người nước Z. Hiện tại mộc thi sát thủ hoàn thành còn cần ba tháng, sợ Quốc An phái người nhiễu loạn huấn luyện. Phiên quốc hiện tại dùng những thiết bị tốt nhất, sân, trợ thủ giúp Lạp Đạt huấn luyện, nhưng vẫn cần phải tới mấy tháng nữa mới hòan thành."

"Chúng ta còn cần có một chút hành động không, làm cho người của Quốc An ở Phiên quốc mất tích." Tráng hán lấy tay làm tư thế giết người một cái.

Tiên sinh khoát tay nói:" Chuyện này chúng ta không cần quan tâm, để cho Phiên quốc đối phó đí, dù sao bọn họ có nhiều cao thủ như vậy, đối phó với mấy người quốc an không có vấn đề gì. Ai, Ma Vương này đúng là được việc không đủ, bại sự có thừa, nếu như không phải hắn lòng dạ hẹp hòi, tây bộ cũng không gặp phải vấn đề. Bất quá, Quốc An hiện tại tại sao lại lợi hại như vậy. Ma vương có nhiều cao thủ như vậy cũng đánh không lại bọn họ?"

Tráng hán vội vàng nói:" Nghe người của chúng ta báo lại, nói là có người của Huyền Môn trợ giúp bọn họ, đầu lĩnh gọi là Trần Thiên Minh."

"Trần Thiên Minh?" Tiên sinh nhíu mày.

"Đúng vậy, tiên sinh, nghe nói lần này Quốc An phái người này đi."

Tiên sinh ngồi xuống nói với tráng hán:" Ngươi lâp tức noi với Phiên quốc bên kia, nói Quốc An phái người qua, nhất định phải giết chết bọn họ, mặt khác tận lực đưa mấy tư liệu về mấy người của Quốc An qua đó. Trần Thiên Minh, lần trước ngươi phá hủy kế hoạch tây bộ của ta, lần này ta sẽ cho ngươi chết." Tiên sinh dùng sức nắm chặt, quyển sách trên tay hắn liền biến thành làn khói không thấy tăm hơi đâu nữa, trên tay hắn ngay cả một chút cặn cũng không có.

Xuống máy bay, Trần Thiên Minh hỏi Đình tỷ:" Chị Đình, bọn họ ở nơi nào chờ chúng ta?"

"Bọn họ?" Đình tỷ khó hiểu.

"Người đại sứ quán." Trần Thiên Minh nói.

Đình Đình cười nói:" Bọn họ sẽ không tới đón chúng ta, như vậy chúng ta sẽ bị người ta phát hiện."

Trần Thiên Minh hỏi:" Chúng ta không quen nơi này, làm sao mà tìm chổ trọ được?"

"Chuyện này cậu không cần lo lắng, tôi rất quen với Phiên quốc, tôi sẽ tìm được chỗ trọ." Nói xong Đình tỷ kéo Trần Thiên Minh thượng lên một chiếc taxi, nàng nói với tài xế vài câu Phiên ngữ, tài xế kia liền gật đầu lái xe.

"Lão bà, chúng ta hiện tại đi nơi nào hả?" Dù sao Đình tỷ cũng nói qua lúc có người ngoài thì gọi nàng là lão bà, để tránh người khác nghe thấy, cho nên Trần Thiên Minh mới cố ý gọi Đình tỷ làm lão bà, chiếm tiện nghi.

"Chúng ta đi khách sạn." Đình tỷ đỏ mặt trừng mắt nhìn Tang Thiên một cái rồi mới nói.

Xe taxi dừng lại ở một khách sạn, Trần Thiên Minh xuống xe mang theo hành lý đu phía sau Đình tỷ. Biểu hiện cho người ta thấy rằng Trần Thiên Minh là một người chống vô cùng có tư cách, kỳ thật hắn căn bản không biết đường, chỉ có thể đi theo Đình tỷ mà thôi.

Đình tỷ để cho Trần Thiên Minh mang theo hành lý chờ ở đại sãnh, nàng đi đến bàn đăng ký đóng tiền, sau đó một người phục vụ mang bọn họ đi lên lầu. Bọn họ ở tầng 12 phòng 1208, lúc vào bên trong, Đinh tỷ đưa cho người phục vụ một ít tiền boa, người phục vụ hướng Đình tỷ nói vài câu Phiên ngữ đại khái là ý cảm ơn sau đó liền rời đi.

"Thiên Minh, cậu đem hành lý để trong phòng tôi đi." Đình tỷ nói với Trần Thiên Minh."

"
Chị Đình, chị tại sao lại nói như vậy, cái gì mà phòng chị, đó là phòng của chúng ta." Trần Thiên Minh tức giận nói.

"
Cậu ngủ trên salon, tôi ngủ trong phòng, chúng ta phải phân rõ một chút." Đình tỷ nói.

Trần Thiên Minh hít sâu một hơi nói:"
Chị Đình, chị không nên tuyệt tình như vậy chứ? Hiện tại khí trời như vậy, bên ngoài nhiều tuyết đóng băng tới ba thước, chị bảo tôi ngủ ở bên ngoài nghế salon, vậy chẳng phải là muốn giết tôi sao?" Trần Thiên Minh càng nói càng khoa trương.

Đình tỷ mắt nhìn Trần Thiên Minh Minh mắt một cái nói:"
Thiên Minh, cậu không cần nói quá, hiện tại khí trời mặc dù có lạnh một chút, nhưnh tuệt đối không có tuyết rơi... Cho dù là tuyết rơi, lấy công lực hiện tại của câu thì cũng không đông câu được. Cậu nghị rằng tôi không biết tính tình của cậu sao, cùng ngủ với cậu, cậu không làm bậy mới lạ."

"
Chị Đình, chị nói xem phòng này an toàn không? Có thể có thiết bị giám sát không?" Trần Thiên Minh hỏi.

"
Hẳn là an toàn." Đình tỷ gật đầu nói:" Chúng ta là tùy ý tiến vào một khách sạn, hơn nữa trên tay tôi còn có nhẫn có thể dò xét thiết bị điện tử, nếu có thiết bị điện tử giám sát chúng, chiếc nhẫn này sẽ đổi màu."

"
Vậy là tốt rồi, chúng ta hiện tại nên làm như thế nào đây?" Trần Thiên Minh hỏi." Lúc nào thì bắt Lạp Đạt?"

Đình tỷ cười nói:"
Cậu cho rằng bắt một người đơn giản như bắt một con kiến sao? Chúng ta trước tiên phải biết hắn đang ở đâu, chúng ta phải nghiên cứu cách đi bắt hắn. Cảnh vệ đội của Phiên quốc rất là lợi hại, bọn họ đều là do một ít người có võ công cao cường tạo thành, nếu chúng ta không cẩn thận ứng phó, sẽ bị bọn họ giết chết, hoàn hảo là bọn họ không biết hành tung của chúng ta."

Trần Thiên Minh nói:"
Chúng ta trụ ở chỗ này? Vậy bọn họ A Quốc lúc nào sẽ tới?"

"
Bọn họ ngày mai sẽ tới, đến lúc đó cũng sẽ ở trong khách sạn này, ta đã thông qua điện thoại di động vệ tinh gửi tin tức cho tiểu Phương rồi." Đình tỷ nói. "Chúng ta buổi chiều đi thăm quan một ít danh lam thắng cảnh Phiên quốc một chút, cậu không nên như lão già vậy chỉ có nghĩ tới ngủ có được hay không."

"
Tôi nghe lời chị." Trần Thiên Minh nói.

Bọn họ gọi điện thoại cho người phục vị đưa cơm trưa lên, sau khi ăn xong liền nghỉ ngơi, đúng như lời Đình tỷ nói, Trần Thiên Minh ngủ trên ghế salon ở phòng khách, Đình tỷ ngủ trong phòng. Không có cách nào Trần Thiên Minh không thể làm gì khác hơn là một bên luyện công một bên ngủ, ài, còn chưa bắt đầu đã ngủ trên ghế salon.

"
Thiên Minh, dậy đi." Lúc Trần Thiên Minh đang ngủ ngon, thì Đình tỷ lớn tiếng thức hắn dậy.

"
Chị Đình, người đường gọi nữa, tôi muốn ngủ!" Cũng không biết Trần Thiên Minh là cố ý hay là vô tình, hắn kéo Đình tỷ ngã vào trong lòng của mình, bàn tay của hắn bắt đầu xoa xoa bộ ngực của Đình tỷ.

Đình tỷ đỏ mặt vội vàng đẩy móng vuốt của Trần Thiên Minh Minh ra mắng:"
Lưu manh chết tiệt, người ta gọi câu rời giường cậu liền động tay động chân, cậu mà còn như vậy tôi không để ý tới cậu nữa."

Trần Thiên Minh vội vàng đứng lên ôm Đình tỷ nói:"
Chị Đình, chị không nên như vậy, người ta đang nằm mơ được ôm chị vừa hôn lại vừa sờ vuốt, cho nên khi đó động tác cũng không có kìm hãm được mà thôi."

"
Cậu còn nói nữa, buông tay ra nhanh lên, tay cậu lạnh như vậy lại còn luồn vào trong quần áo tôi." Đình tỷ thật sứ một một cước đap Trần Thiên Minh xuống ghế salon, hắn đối với mình càng ngày càng lưu manh. Bất quá, muốn đá lưu manh này một cái, mình lại không nỡ.

"
Chị Đình, chúng ta đi đâu?" Mặc dù cách áo ngực mà sờ mó, nhưng cũng làm cho máu trong người Trần Thiên Minh sôi trào. trào

Đình tỷ nghiêm túc nói:"
Thiên Minh, chúng ta hiện tại không phải lúc nói chuyện tình yêu nam nữ, chúng ta đến nơi này là có nhiệm vụ."

Trần Thiên Minh đối với Đình tỷ nói:"
Chính chị nói, ngày mai bọn Lâm Quốc mới đến, chúng ta buổi chiều không phải là đi chơi một chút sao, chúng ta ở chỗ này chơi đùa cũng được hả!" Trần Thiên Minh nghĩ tới buổi chiểu trên giường vận động, cái này thật sự là sảng khoái.

"
Ài! Tôi nói với câu như thế nào, chúng ta là vợ chồng tới Phiên quốc du lịch, nếu như mỗi ngày đều ở trong phòng không đi ra ngoài mà nói, người khác sẽ hoài nghi, cho nên chúng ta phải đi ra ngoài dạo chơi. Qua vài này liền nói câu không quen khí hậu bị bệnh, sau đó liền ở trong này cũng được." Đình tỷ lấy tay chỉ vào trán Trần Thiên Minh Minh một cái, tựa như người vợ nhỏ đối đãi với trượng phu của mình vậy.

"
Hảo, chúng ta đi." Trần Thiên Minh gật đầu đứng lên, Chung Hướng Lượng có nói qua, nhiệm vụ lần này toàn bộ nghe lệnh Đình tỷ, nàng nói mình hôn lên ngục nàng, mình tuyệt đối không thể hôn lên cái miệng nhỏ của nàng.

Ra cửa, Đình tỷ giống như một cô vợ nhỏ vậy ôm lấy cánh tay của Trần Thiên Minh, người khác vừa nhìn thật đúng là tưởng một đôi vợ chồng tân hôn đến đây du lịch.

"
Chị Đình, chúng ta đi đâu?" Trần Thiên Minh hỏi Đình tỷ.

Đình tỷ suy nghĩ một chút nói:"
Chúng ta trước tiên đi xem cánh công khải hòan môn một chút, sau đó đến cung Louvre xem một chút, cho cậu xem một chít địa phương đẹp nhất Phiên quốc. Thiên Minh, chúng ta đang ở bên ngoài thành phố Lorraine giao thông ở đây rất thuận tiện, mỗi ngày có hơn 1.300 vạn người qua lại. Cho nên cậu nghĩ xem nơi này có bao nhiêu người tới thăm quan du lịch."

"
Được, chúng ta đi xem một chút." Trần Thiên Minh nói.

Vì vậy, Đình tỷ sau khi gọi taxi tới nói địa chỉ, xe taxi liền hướng Khải Hoàn môn đi tới. Tới Khải Hoàn môn, Đình tỷ liền chỉ vào nơi này giới thiệu cho Trần Thiên Minh:"
Đây là quãng trưởng trung tâm tại Lorraine, là Phiên quốc kỷ niệm chiến thắng Austerlitz sau chiến dịch đánh bại Nga hoàng, vì liên quân mà tạo thành, 12 con đường này lấy Khải Hoàn Môn làm trung tâm, hướng ra bốn phía. Khải Hoàn Môn do kiến trúc sư Chalgrin thiết kế (tên đầy đủ là kiến trúc sư Jean-François-Thérèse Chalgrin thiết kế). Tháng 8 năm 1806 bắt đầu xây dựng, mất gần 30 năm, đến tháng 7 năm 1835 thì hoàn thành. Khải Hoàn Môn cao 50m rộng 45m, có đường kính 240m. Có 4 cổng xung quanh, cánh cửa trung tâm cao 30m, cánh cửa làm hai cây cột trụ. Ở giữa có một cái tháng máy từ dưói lên. Trên mái vòm có ba tầng, tầng cao nhất là tầng trưng bày, nơi này có những vật phẩm, hình ảnh sự tích các đời có liên quan đến Khải Hoàn Môn, tầng thứ hai là nơi cất giữ các loại huân chương, tầng cuối cùng là phòng của bảo vệ."

"
Chị Đình, chúng ta lấy một ít thuốc nổ, buổi tuối cho nó nổ tung có được hay không?" Trần Thiên Minh nhỏ giọng nói.

"
Câu điên rồi." Đình tỷ mắng.

"
Ai bảo bọn chúng đối với quốc gia chúng ta như vậy." Trần Thiên Minh nói.

Đình tỷ dừng một chút mới nói:"
Thiên Minh, cậu có điều không biết, kỳ thật người dân Phiên quốc rất khát vọng hòa bình, hy vọng cùng nước ta kết thành hảo hữu, chỉ là có nhưng phần tử chủ nghĩa cá biệt, như thị trưởng Chad thành phố Lorraine là người như vậy, chúng ta sẽ đối phó là bọn hắn."

Trần Thiên Minh gật đầu nói:"
Chị Đình, ta hiểu rồi, người dẫn ta tiếp tục đi thăm quan đi."

Đình tỷ lại mang Trần Thiên Minh xem tháp sắt( nguyên văn bản dịch), đi đến cung Louvre, mỗi chỗ đều có rất động du khách, có thể thấy được nơi này có rất nhiều người đến tham quan. Mà người của Phiên quốc rất lãng mạn, Trần Thiên Minh ở chỗ này, thường xuyên nhìn thấy một vài đôi nam nữ ôm nhau hôn nhau, hình như hôn thời gian rất dài cũng không có dừng lại. Chẳng lẽ bọn họ là muốn phá kỷ lục thế giới? Trần Thiên Minh trong lòng thầm nghĩ. Phỏng chừng mình mà cùng với Đình tỷ hôn khẳng định là so với bọn họ còn lâu hơn, chúng ta đều có võ công, căn bản không cần phải lấy hơi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.