Lưu Ly Mỹ Nhân Tâm

Chương 1: Bệnh tim cùng ác mộng



Mưa to xối xả, cả một vùng trời ngập mây đen, gió lạnh gào rít xộc thẳng vào cổ khiến người đi đường rét run. Tuy mới lập xuân nhưng hôm nay quả thật kỳ quái, tiết trời không ấm lên chút nào mà lại vẫn như mùa đông khắc nghiệt lạnh lẽo thấu xương.

“Đại phu, phiền ngài đi mau lên, tiểu thư nhà ta lại mắc bệnh tim rồi!” Một nàng tiểu tỳ áo xanh ăn mặc chỉnh tề cầm ô, thần sắc lo lắng thúc giục lão đại phu tóc bạc.

Lão đại phu sắc mặt ngưng trọng, đành phải tăng nhanh cước bộ, mặc cho mưa xối ướt áo.

Bởi vì thân phận nàng tiểu thư đột nhiên mắc bệnh tim này cũng không bình thường, nàng chính là Thẩm Lưu Ly trưởng nữ duy nhất của Thừa Ân Hầu phủ, từ nhỏ đã kiêu căng, tính tình cũng không dễ sống chung, ngang ngược càn rỡ, điêu ngoa tùy hứng, đúng là Tiểu Bá Vương ở kinh thành. Nếu mà sơ suất khiến nàng chịu khổ e rằng Dược đường mà mình vất vả sáng lập sẽ bị vị tổ tông này đập nát mất.

Nghĩ đến sự cực khổ này, lão đại phu chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ.

Ngay cả Ngự y cũng thúc thủ vô sách với bệnh tim của vị tiểu tổ tông này, mình cùng lắm cũng chỉ là thầy thuốc có chút danh tiếng, y thuật còn xa mới tới mức thần y, thì làm gì có năng lực chữa khỏi bệnh tim cho Thẩm đại tiểu thư? Xem ra Thừa Ân Hầu phủ đã tuyệt vọng lắm rồi.

Lại nghĩ đến những lời đồn không tốt liên quan tới vị tiểu tổ tông này trong kinh thành, cùng với vết nhơ yêu hận tình thù kia, lão đại phu lại yên lặng thở dài, lo lắng bất an theo sát tiểu tỳ áo xanh phía trước chốc lát đã đến nơi ở của Thẩm Lưu Ly —— Hoa Khê viện.

“A! Đừng, đừng.” Một tiếng thét cáu kỉnh cắt ngang màn mưa trùng điệp.

Tiểu tỳ áo xanh căng thẳng, vội vàng dẫn lão đại phu vào Hoa Khê viện.

Lão đại phu liếc mắt là thấy tiểu cô nương mồ hôi nhễ nhại trên giường bệnh, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, lộ rõ vẻ hoảng sợ thống khổ, mà bàn tay nhỏ của nàng bám chặt lấy vạt áo trước ngực như đang chịu đựng cơn đau do bệnh tim phát tác, mà lại như đang sợ hãi cái gì đó, có lẽ nàng đang rơi vào một cơn ác mộng.

Tiểu cô nương trông đáng thương lại bất lực, thực chẳng giống với Tiểu Bá Vương hành sự tàn nhẫn ở trên.

Sau khi kiểm tra cẩn thận, lão đại phu nhìn sang Thừa Ân Hầu phu nhân Liễu thị vẻ mặt nôn nóng bên cạnh, do dự không biết nên mở miệng như thế nào.

Liễu thị đau lòng nắm chặt tay nữ nhi, vội hỏi: “Tình huống rốt cuộc như thế nào?”

Lão đại phu châm chước nói: “Thưa phu nhân, chứng bệnh của tiểu thư tới thật kỳ quặc, thảo dân cẩn thận kiểm tra thì thấy trái tim tiểu thư cũng không có bất kỳ tổn thương nào, thứ cho y thuật nông cạn của thảo dân, thực sự là không tìm ra nguyên nhân vì sao tiểu thư lại mắc bệnh tim.” Bệnh của Thẩm đại tiểu thư quả thật không có thuốc nào chữa được, vì bảo đảm mạng nhỏ đành phải nói uyển chuyển một chút.

Liễu thị giận tím mặt: “Lang băm, cũng một dạng thoái thác như lũ ngự y kia! Người tới, đem tên lang băm này xuống đánh ba mươi đại bản cho ta.”

Lão đại phu cả kinh mồ hôi lạnh đầm đìa.

Nhận hết ba mươi đại bản thì bộ xương già này làm sao sống được?

“Nương, thả hắn đi.” Một bàn tay trắng nõn mềm mại đè lên mu bàn tay Liễu thị, Thẩm Lưu Ly suy yếu mở mắt, thanh âm khàn khàn nói gấp.

Liễu thị sững sờ, chợt cưng chiều nói: “Được, theo lời Lưu Ly nói.”

Lão đại phu kinh ngạc nhìn Thẩm Lưu Ly, không nghĩ mình trở về từ cõi chết là nhờ lời cầu tình từ vị Thẩm đại tiểu thư thanh danh bất kham này.

Liễu thị nhíu mày: “Còn không mau cút đi!”

“Tạ ơn phu nhân tiểu thư tha mạng!”

Lão đại phu vội vàng thu dọn hòm thuốc, lập tức lui ra ngoài, mà quần áo sau lưng ướt đẫm dính người, cũng không biết là vừa rồi bị mưa xối, hay là bị dọa toát mồ hôi lạnh.

Hương Địa Long trong phòng uốn lượn, ấm áp như xuân.

Liễu thị cầm tay Thẩm Lưu Ly, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của nàng, lo lắng một hồi: “Lưu Ly, tim còn đau không?”

Thẩm Lưu Ly phờ phạc mà lắc đầu, thanh âm yếu ớt đến cực điểm: “Không đau nữa.”

Liễu thị: “Còn thương ở chân thế nào?”

Thẩm Lưu Ly chuyển động đùi phải bó đầy thạch cao, đau đến lưng thấm một lớp mồ hôi mỏng, nhưng nàng chỉ nói khẽ một câu: “Cũng không còn đau nữa.”

So với cơn đau do bệnh tim phát tác thì cơn đau do chân gãy thực sự không đáng nhắc tới.

“Đây là sao? Tứ hoàng tử cùng Triệu Hàng Tuyết thành thân, con không ngã gẫy chân, thì lại bệnh tim nguy cấp từ đâu tới, con cùng bọn họ phạm sao Thái Tuế à?” Liễu thị phàn nàn một hồi thấy Thẩm Lưu Ly cụp mắt không nói, vừa tức vừa tổn thương, lại tiếp tục nói thêm, “Ngắn ngủi trong nửa tháng, bệnh tim phát tác bốn lần, còn tiếp tục như vậy, con… Con bảo nương sống sao?”

Nói xong, Liễu thị che mặt bật khóc.

Cả cái Hầu phủ to như vậy, bản thân chỉ có đứa bé Thẩm Lưu Ly này, nàng xảy ra chuyện, mình cũng chẳng sống tốt được.

Thẩm Lưu Ly rũ mắt, khuyên nhủ: “Nương, con không sao, con nhất định sẽ sống để tận hiếu với người!” Lời này nói với Liễu thị cũng như là nói với chính mình.

“Lưu ly…”

Liễu thị còn muốn nói thêm, nhưng bị Thẩm Lưu Ly ngăn lại: “Nương, con toàn thân đều khó chịu, con muốn tắm trước.”

“Chân con vẫn bị thương, cẩn thận chút.” Liễu thị thở dài, lại phân phó hạ nhân nấu bát thuốc bưng vào, nhìn tận mắt nàng uống hết, mới quay người đi ra ngoài cửa.

Đi tới cửa, như nhớ ra việc gì đó, lại quay đầu nói: “Đúng rồi, Phó Chi Diệu kia tuy là con tin mà Trần quốc đưa tới, nhưng bây giờ cũng là phu quân của con, con lại giam giữ hắn…”

“Nương, con biết nên làm như thế nào.” Thẩm Lưu Ly uể oải ngăn lời Liễu thị.

Thấy thế, Liễu thị không nhiều lời nữa, liền rời đi.

Đưa mắt nhìn Liễu thị đi xa, Thẩm Lưu Ly nghĩ đến cơn ác mộng khiến lòng run sợ kia, hai tay không khỏi siết chặt chăn đệm, cắn răng nghiến lợi than nhẹ ra tiếng: “Phó Chi Diệu!”

Nàng không rõ vì sao bị bệnh tim, nhưng cũng không hoàn toàn không có dấu vết, hẳn là có liên quan đến cơn ác mộng bắt đầu từ nửa tháng trước.

Nhưng sự tình vẫn phải nói từ nửa năm trước ——

Nàng Thẩm Lưu Ly là trưởng nữ của Thừa Ân Hầu phủ, mẫu thân Liễu thị là vợ cả, từ bé muốn gì được đó, đều có người tâng bốc nịnh nọt vây quanh, nhưng chuyện một mực si mê đương kim Tứ hoàng tử Tiêu Cảnh Thượng văn thao vũ lược lại không đạt được như ý. Bởi vì Tiêu Cảnh Thượng không thích nàng, mà lại thích biểu tiểu thư Triệu Hàng Tuyết sống nhờ tại Hầu phủ, hai người tình đầu ý hợp, nàng không ít lần ngáng chân phá hư quan hệ của hai người. Thẳng đến nửa năm trước, nàng nghe nói Tiêu Cảnh Thượng có ý xin Nguyên Khang đế tứ hôn, nhất thời bị đố kị làm choáng váng đầu óc, quyết định tiên hạ thủ vi cường, ý đồ nhúng chàm Tiêu Cảnh Thượng biến thành nữ nhân của hắn, muốn dùng việc này để ép hắn không thể không cưới nàng.

Nhưng kết quả, không biết xảy ra sai sót ở khâu nào, mà nàng cùng con tin từ Trần quốc Phó Chi Diệu lại ở chung một phòng, cuối cùng đành phải thành thân cùng Phó Chi Diệu.

Phó Chi Diệu này chỉ là một con tin đáng thương ti tiện cực điểm, thân thể suy nhược, tính tình thì nhẫn nhục chịu đựng, hoàn toàn không có khí thế hoàng thất quý tộc, là đồ hèn nhát mặc người ức hiếp. Nàng đương nhiên chướng mắt hắn, hắn cũng không phải là phu quân lý tưởng trong lòng nàng, nàng hận hắn phá hư chuyện tốt của nàng, thành thân nửa năm, đối với hắn không đánh thì mắng, đủ kiểu vũ nhục, đem một lòng oán hận đều phát tiết hết trên người hắn. Có thể nói nàng không hề xem hắn như con người mà đối đãi, nói nuôi một con chó cũng không quá đáng.

Là hắn chặt đứt mọi khả năng để nàng gả cho Tiêu Cảnh Thượng, nàng hận, nàng oán, nàng càng chịu không được cảnh Tiêu Cảnh Thượng cùng Triệu Hằng Tuyết như hình với bóng, nhưng nàng đã là phụ nữ có chồng, nội tâm đã không bằng phẳng khiến nàng càng yêu như thiêu thân, thế nhưng nửa tháng trước Tiêu Cảnh Thượng vẫn đại hôn cùng Triệu Hằng Tuyết như cũ.

Ngay ngày đại hôn, trái tim nàng giống như bị khoét đi, đau đến chết lặng, điên cuồng giục ngựa ra khỏi thành, kết quả con ngựa kinh hãi hí vang, lập tức quăng nàng ngã gẫy xương đùi. Lúc ấy, Phó Chi Diệu cũng đi theo nàng ra khỏi thành, nàng trách hắn không bảo vệ được nàng, sau khi hồi phủ lập tức hạ lệnh nhốt hắn vào địa lao.

Đương nhiên, là tự mình ngã xuống lưng ngựa, chẳng qua cố tìm lấy cái cớ sứt sẹo đem Phó Chi Diệu thành nơi trút giận thôi.

Chỉ là không ngờ đêm đó lại đem đến một cơn ác mộng lạ lùng, thiếu chút nữa hù chết nàng.

Trong mộng Phó Chi Diệu bị nàng hành hạ đủ kiểu, vết thương chằng chịt, vết cũ chưa lành lại thêm vết mới, bởi nàng một khi mất hứng sẽ vung cái roi có đầu móc câu quất hắn khiến da thịt trên người hắn gần như không còn chỗ nào lành lặn, trong mộng cơ bản đều là đủ loại cảnh tượng nàng hành hạ hắn, đặc biệt là sau khi Tiêu Cảnh Thượng thành thân cùng Triệu Hàng Tuyết, nàng hành hắn càng nhiều, về sau trong mộng nàng ngã gãy chân, dù là ngồi trên xe lăn cũng hạ thân xuống địa lao tẩn hắn một trận roi.

Nàng ngồi xe lăn ba tháng, thì cũng nhốt hắn ba tháng.

Thậm chí lúc này còn ác độc khắc một chữ “Nô” lên mặt hắn.

Phó Chi Diệu dù người yếu ớt, nhưng gương mặt kia lại vô cùng đẹp đẽ tuấn mỹ, nếu chỉ luận về vẻ bề ngoài thì Tiêu Cảnh Thượng vẫn kém ba phần, chẳng qua làm con tin sống hèn mọn quá lâu khiến Phó Chi Diệu ma luyện thành kẻ ti tiện nhu nhược, làm vẻ bề ngoài của hắn giảm bớt đi nhiều, còn lâu mới có được dáng người cùng khí độ sạch sẽ như bầu trời sau cơn mưa của Tiêu Cảnh Thượng.

Ở đầu mộng cảnh cơ bản đều là cảnh nàng tra tấn Phó Chi Diệu, còn sau khi Phó Chi Diệu trốn về Trần quốc, hắn giết cha sát huynh đoạt vị, lắc mình biến thành Hoàng đế Trần quốc nói một không hai, đại sát tứ phương, thậm chí một trận đã diệt Tiêu quốc. Lúc đó hắn không còn là con tin đáng thương ti tiện như bùn lúc trước, mà là bạo quân ngạo thị thiên hạ, trở mặt là có thể dấy lên núi thây biển máu, kẻ hèn đáng thương năm đó đã trưởng thành thành Đại Ma Vương tàn bạo bất nhân, chỉ là những hình ảnh này căn bản đều chợt lóe lên, chi tiết cụ thể không được rõ ràng cho lắm.

Sau đó hình ảnh chuyển tiếp, là chuyển tới cảnh nàng thành tù nhân của hắn.

Hắn đem nàng cầm tù tại cung điện to, làm nhục nàng theo cách tàn nhẫn hơn cách nàng hành hạ hắn, nàng từng không cho hắn đụng vào nàng, hàng ngày hắn khiến nàng không còn chút tôn nghiêm, tùy ý xâm phạm nhục nhã, những việc này không mang tình cảm mà chỉ đơn thuần phát tiết dục vọng, để nàng khiếp sợ tới cực điểm, lại vô cùng nhục nhã.

Tháng ngày tối tăm không thấy mặt trời này không biết qua bao lâu, rõ ràng chỉ là một cơn ác mộng ngắn ngủi, vậy mà trong mộng cảnh lại phảng phất đã trải qua thật lâu, như thể không có điểm cuối.

Trong mộng cảnh Phó Chi Diệu luôn mang mặt nạ răng nanh đáng sợ để che đậy chữ “Nô” đầy vũ nhục trên mặt, nhưng khi hắn nằm ở trên người nàng tùy ý thảo phạt, hắn sẽ gỡ xuống tấm mặt nạ kia, để nàng tận mắt thấy kẻ bị mình phỉ nhổ như tiện nô kia đang nhục nhã mình như thế nào, dẫm đạp nàng vào trong vũng bùn như thế nào.

Cảm giác sống không bằng chết mãnh liệt đến thế, vậy mà việc được chết lại là hi vọng xa vời nhất đối với nàng, đến khi nàng bị thiêu đốt trong ngọn lửa, tiếng da cháy thịt bỏng không khiến nàng cảm thấy sợ hãi, mà lại là sự giải thoát.

Tỉnh lại nàng phát hiện hóa ra mình ngủ tròn một đêm ác mộng, lập tức không để ý cái chân đau đi xuống địa lao quất Phó Chi Diệu một trận, thậm chí tuyên bố muốn  nghiền xương hắn thành tro.

Ngay trong nháy mắt đó, Phó Chi Diệu bỗng nhiên ngẩng đầu, dùng ánh mắt âm u đầy tử khí mà nhìn chằm chằm vào nàng, nói:

“Thẩm Lưu Ly, hôm nay ngươi không đánh chết ta, ngày sau, mỗi một ngày ngươi còn sống đều sẽ là Địa Ngục!”

Nàng kinh ngạc.

Trong mộng, hắn cũng từng nói như vậy.

Nàng chợt bừng tỉnh có lẽ đây không đơn giản là ác mộng, những việc phát sinh trong mộng hết thảy sẽ thành thật.

Trong lúc hoảng loạn, nàng định thả Phó Chi Diệu ra trước rồi tính sau, nhưng kết quả vừa phân phó thả người, trái tim đột nhiên co rút đau như vạn tiễn xuyên tâm.

Đau đến không muốn sống, triệu chứng giống như lên cơn đau tim.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.