Lưu Lạc Đất Cảng - Tiểu Trung Đô/Ngưu Nhị

Chương 8



Chuyển ngữ: Daw

Biên tập: Trần


Ông chủ Uông vừa tiễn người xong, quay lại liền phát hiện có một gã đàn ông lạ mặt cũng đang nhìn đăm đăm vào chiếc xe đó.

Hắn quay đầu lại, nháy mắt với ông ta. Tóc bị gió thổi tốc lên, ngũ quan ẩn phía sau đẹp đến ngang tàng.

"Thưa ngài, ngài cũng đang chờ xe sao?" Uông Minh Đức đỏ mặt chủ động tiến đến hỏi hắn. Không hiểu sao, hôm nay ông ta lại rất thèm khát. Bị Phan Phi Phi gạ gẫm cả buổi tối, thế mà rồi cậu ta lại bị Arno nẫng đi mất. Thường ngày, ông ta ngại bởi thân phận nên cũng không dám tìm người lung tung, hôm nay chẳng biết làm sao lại... chắc là do ma xui quỷ khiến.

"Tôi không chờ xe." Hắn đảo mắt nhìn xuống hạ bộ của Uông Minh Đức. Dục vọng của ngài Uông lập tức bị khơi dậy, mặt đỏ tưng bừng. Nhưng rồi lại ngại bởi thân phận, không dám huỵch toẹt ra: "Vậy tôi có vinh hạnh được đưa ngài về nhà không?"

Dương Thanh Trạch chẳng nói chẳng rằng, hai người lên cùng một chiếc xe. Vẫn như cũ không thấy được bên trong xe, nhưng lại có vài tiếng động khe khẽ vọng ra.

Dương Thanh Trạch cười tít mắt, bịt miệng ông ta lại, một tay mò xuống bên dưới xoa nắn đũng quần. Ngài Uông lập tức nước nôi đầm đìa. "Đừng... Đừng..."

Dương Thanh Trạch đột nhiên đanh mặt lại, tay hắn túm chặt nửa khuôn mặt ông ta. Lực tay mạnh đến độ khiến Uông Minh Đức sợ sệt bẻ khớp tay. "Đừng sợ, tôi thích chơi trò này."

Hắn buông ra, mặc cho ông ta thở hổn hển, sau đó một tay xoa nắn, tay còn lại vỗ nhẹ vào mặt ông ta.

"Thế này có sướng hơn không? Thưa ngài?"

Uông Minh Đức bị người ta nhìn thấu bí mật, khuôn mặt tròn lẳn đỏ bừng, ánh mắt tràn đầy vẻ đê mê ngượng ngùng, nếp nhăn nơi khóe mắt bắt đầu lả lơi dao động, cả người toát ra vẻ rụt rè ái nam ái nữ. "Đừng... Đừng gọi tôi là ngài."

Dương Thanh Trạch nở nụ cười. "Muốn tôi gọi ông là gì?" Hắn tăng lực vỗ lên mặt ông ta. "Cởi quần ra."

Uông Minh Đức run rẩy lột đồ, định ngồi lên người hắn, lại bị ăn một cái tát đuổi đi. "Chó có tư cách sao? Chổng mông ra ngoài."

Hắn bắt chéo hai chân, tay vịn lên lưng ghế, ra vẻ bực dọc chờ ông ta di chuyển.

"Ơ..." Uông Minh Đức bị dọa tỉnh rượu quá nửa. Ông ta thoáng liếc qua tấm màn chỉ che được đến đầu gối, từ phía dưới có thể nhìn thấy người đi bộ trên vỉa hè, ô tô bon bon dưới lòng đường. Lỡ như có người khom lưng buộc dây giày, không chừng còn có thể đối mặt với ông ta.

Vừa nghĩ vậy, hạ bộ của ông ta càng cứng hơn, ỡm ờ tụt quần đến đầu gối, nằm nhoài lên ghế, chổng mông ra ngoài.

"Có người đang nhìn ông đấy." Dương Thanh Trạch cố tình nói.

Cả người Uông Minh Đức run bần bật, không nhịn được muốn sờ phía trước. Bị Dương Thanh Trạch hất ra cái "bốp".

"Chủ nhân bảo ông được sờ rồi sao?"

"Chủ, chủ nhân?" Uông Minh Đức đã bị người đàn ông trước mắt chinh phục hoàn toàn, trong lòng ông ta dấy lên nỗi xúc động như khách tha hương trở về quê nhà, càng thêm yên lòng tựa như lênh đênh trên mặt biển lâu ngày, rốt cuộc cũng nương nhờ được thuyền lớn... Ông ta hết chịu nổi nữa. "Chủ nhân... Chủ nhân... Chủ nhân." Ông ta khe khẽ kêu lên, rên rỉ khi bị Dương Thanh Trạch giẫm dưới chân. Hắn càng chà đạp, ông ta lại càng vui sướng, như thể kinh mạch khắp người đều bị giẫm cho thông thoáng. Bí mật ẩn giấu nhiều năm bị chủ nhân liếc mắt một cái liền nhìn thấu, ngài Uông thật sự hết sức sùng bái gã đàn ông này.

"Mặc quần vào." Chiếc xe chậm rãi dừng lại.

Uông Minh Đức bị đá thẳng xuống xe, quỳ rạp bên lề đường. May thay buổi tối chẳng có mống nào, có thì cũng chỉ tưởng ông ta là một tên say rượu bình thường mà thôi.

Dương Thanh Trạch kéo rèm ra, quẳng lại cho ông ta một câu: "Đừng để tôi nhìn thấy ông ở cùng tên đàn ông khác, lần sau tôi sẽ kiểm tra đấy."

Hồi mới đến Hồng Kông, Uông từng có lần theo vợ đến nhà thờ. Người bên trong bất kể là người Tây hay người châu Á da vàng đều phải quỳ xuống trước một vị "thần". Uông Minh Đức không bằng lòng. Ông ta chỉ có thể quỳ trước tổ tiên thôi! Cớ gì phải tới đây quỳ nát gối trước người Tây nhìn không thấy, sờ không được chứ...

Ấy thế mà giờ ông ta quỳ, lòng lại tràn đầy vui sướng. Bao năm qua, ông ta sống dưới một lớp vỏ bọc, một lớp da người, rốt cuộc cũng có người đến lấp đầy tâm hồn ông ta. Lòng khấp khởi, ông ta đi đến cửa nhà vẫn còn ngâm nga Côn khúc.

"Hôm nay mặt trời mọc đằng tây à? Về sớm thế?" Vợ ông ta là người Nam Kinh, gả đến Dương Châu không học được tiếng Dương Châu, đến Hồng Kông rồi cũng chẳng có ý định học tiếng Quảng. "Chuyện tôi bảo mình tìm cửa hàng mới ra sao rồi? Tình hình đại lục bây giờ rất không ổn định, mình chưa nghe sao? Quảng Châu bị người Nhật chiếm đóng cả rồi... Mặt tiền cửa hàng mà lớn là phải vạ đó..."

Uông Minh Đức chẳng nói chẳng rằng, đưa mũ và áo khoác cho "Oanh Oanh" rồi chui tọt vào thư phòng.

"Con đường này được đặt theo tên của vị thẩm phán đầu tiên ở Hồng Kông là William Caine."

Chiếc xe chạy trên đường Caine khu Bán Sơn, hai bên đều là những kiến trúc Tây xa hoa lộng lẫy, hệt như tên người Mỹ Arno này.

Arno dựa vào ghế xe, giới thiệu cho Phan Phi Phi.

"Ồ." Phan Phi Phi gượng gạo nắn cổ tay.

"Người Anh thật kỳ lạ, toàn thích làm những thứ mang tính biểu tượng, nhưng thực tế lại chẳng có giá trị gì."

Phan Phi Phi nhướng mày nhìn gã, đột nhiên mỉm cười.

Arno nhả khói. "What?"

Phan Phi Phi nói: "Tôi biết giá trị mà anh nói đến là gì."

Arno nheo mắt, tìm kiếm đôi mắt của Phi Phi giữa khói thuốc vất vưởng. "Vậy sao..."

Phan Phi Phi kẹp lấy điếu thuốc của gã, không chút do dự nhét vào miệng mình. "Money. Đó chính là giá trị của người Mỹ."

Arno cười lớn: "Phi Phi, em quả nhiên khác hẳn những người Trung Quốc mà tôi biết. Người Trung Quốc chia thành hai loại, một loại chỉ làm mà không suy nghĩ, một loại chỉ nghĩ nhưng không làm. Em thì lại làm được việc, cũng rất hay suy nghĩ."

Phan Phi Phi nói: "Sao anh cứ thở ra là lại nói người Trung Quốc thế? Anh quen được bao nhiêu người Trung Quốc?" Tiếp đó mới trả lời câu hỏi của gã: "Money, tôi thuộc về money."

"Ha ha ha ha ha money! Money is the best thing in the world!" Arno chính là thế. Gã hào phóng, khoan dung tất thảy mọi sự khiêu khích trêu ngươi, sau cùng đạt thành giao dịch rồi, mới tàn ác khoét một miếng thịt của đối phương xuống. Về phần Phan Phi Phi, gã rất thích chàng trai Trung Quốc xinh đẹp này. Chẳng những thế, hắn còn mặc sức dung túng cậu ta, cũng có thể nói là đợi để chiêm ngưỡng bộ dạng khi thì xảo quyệt, lúc thì phẫn nộ của cậu ta, cuối cùng ở trên giường, xé lớp mặt nạ xuống, cắn đứt một miếng thịt mới thôi.

Trời đã về đêm, ánh trăng bên ngoài ảm đạm chiếu vào cửa sổ sát đất trên tầng hai căn nhà kiểu Tây. Phan Phi Phi cuối cùng cũng có thể nhúc nhích, bò xuống giường, trần truồng đứng ngoài ban công.

Từ nơi này nhìn xuống, Hồng Kông thật nhỏ bé.

Dưới chân núi tối om, Hồng Kông tựa như bị phủ một tấm vải đen. Cali hay phòng 206 gì đó, mẹ kiếp đều như bị đậy nắp vung, mở mắt như mù. Đèn đuốc lưa thưa, những vì tinh tú tụm lại vào nhau tựa như mồi lửa leo lét. Đó là cảng Victoria, nhìn về phía Đông, trông sang bên kia bờ biển chính là Loan Tể.

Hồi mới đến Hồng Kông, Phan Phi Phi có hỏi bọn họ, Victoria là ai. "Nữ hoàng Anh, nghe bảo là một vị vua tốt, mạnh hơn Từ Hy Thái hậu."

Phan Phi Phi nói: "Tốt chỗ nào? Đều là điếm cả, mẹ kiếp chẳng phải toàn bắt nạt người Trung Quốc sao! Tôi thấy anh cũng giống như mảnh đất này, bị chịch nát rồi. Dù sao ai xuống ai lên cũng vậy, cũng đều là chuyện cởi quần vểnh mông cả thôi!"

Cũng vì chuyện này, Phan Phi Phi đã sớm kết thù với A Long.

Ngẫm lại cũng thấy hơi buồn cười... Phan Phi Phi sờ cổ tay, hóa ra chính là chuyện cởi quần vểnh mông.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.