Hoạt động kinh doanh ở Cali dạo gần đây khấm khá một cách đáng kinh ngạc. Binh lính Hồng Kông đổ xô đến nhà chứa, đồng loạt bung xõa như thể tiến hành một loại hoạt động tôn giáo nào đó. Quân đội chính phủ chia thành ba bộ phận: người Anh, người Ấn và người Trung Quốc. Thường ngày kèn cựa hoạnh họe nhau, ấy vậy mà vào lúc này lại đạt đến sự ăn ý chưa từng có.
Mọi người ở Cali đều bận đến đầu tắt mặt tối, được lúc rảnh mới có thể tranh thủ chạy qua hàng thuốc lấy ít thuốc mỡ mà bôi cho nhau.
Khâu Bối Phùng tụt quần xuống ngang đùi, giơ hai chiếc gương tròn lên soi lỗ hậu của mình, miệng lầu bầu không ngớt: "Đau quá... Kiếm nhiều tiền như vậy để làm cái đếch gì chứ?"
Phan Phi Phi vác cặp bọng mắt thâm sì, còn đang tưới nước cho chậu lan.
"Ông chỉ được chừng ấy tích sự... chẳng lẽ còn chê nhiều tiền quá hay sao?"
Mí mắt bất cẩn díp lại, vừa lơ đễnh cái mà nước đã dội cả xuống đầu ngài Tạ ở bên dưới. "Oái!"
Ngài Tạ mới chuyển đến không lâu. Lúc đến có mang theo một vài cuốn sách da rắn bỏ túi, vóc dáng phương phi, sống lưng thẳng tắp như cây bạch dương. Phải nỗi ông ta suốt ngày thập thò lén lút, trời nhập nhoạng sáng mới thò chân khỏi cửa. Bọn họ bắt gặp ông ta trong ngõ vài bận, lúc nào người đàn ông này cũng đè thấp vành mũ rồi nép vào bên tường để nhường lối đi.
Phan Phi Phi cuống quít ngó đầu nhìn xuống. "Ngài Tạ à, sao lúc nào anh cũng đi nép sát mép tường vậy, chẳng trách mà bị nước dội vào đầu."
Ngài Tạ hiếm lắm mới thấy bỏ mũ ra rồi ngẩng đầu lên, cười đáp: "Thiên hạ thái bình, chiến mã đưa vào canh tác. Tại hạ có lối bước, một thước là đủ rồi."
Ông ta sở hữu khuôn mặt thuôn dài, cằm lún phún râu đen, đôi mắt đã hằn nếp nhăn nhưng vẫn minh mẫn sáng ngời.
Phan Phi Phi trông theo vạt áo choàng màu xám của ông ta biến mất trong con hẻm. Ánh mắt cứ ngây ra tựa hồ nghĩ đến điều gì đó, tận khi nước mưa rơi xuống mí mắt mới chợt hoàn hồn.
"Đệt! Bối Bối! Cất quần áo vào!"
Mãi mới được xả hơi, bọn họ bu lại quanh quầy bar đánh một giấc, cả đám cứ như bầy rắn ngủ đông cuộn mình trong hang.
Allie uốn éo vòng eo mảnh dẻ như rắn nước, đạp giày cao gót lộp cộp chạy vào: "Ê ê ê đến xem này, vũ hội ba lê của Đới Ái Liên!"
"Đới Ái Liên là phường hoa nhà nào thế?" Nhài miệt mài đan len - một cái áo len đan nửa năm giời, lúc này cô ả đang thủng thẳng dùng kim đan len gãi đầu.
"Phường hoa cái gì? Người ta là vũ công mà!" Phan Phi Phi đứng sửa sang cổ tay áo trước gương ngoài sảnh, coi bộ chắc lại có hẹn rồi.
Nghe Phan Phi Phi nói vậy, cả quán bar lập tức sôi trào. Có người bất bình, nói: "Vũ công thì sao chứ? Ai mà chả biết nhảy, bà đây còn bỏ cả tiền để học nhảy Tango nữa đây này!"
"Nói chí phải, tôi nhảy trên giường cũng ra trò chứ bộ."
"Chỗ nào cũng thấy bây... Cái đồ lẳng lơ này."
"Một vé bao nhiêu tiền? Để hôm nào tôi cũng phải ăn diện một phen, chường mặt ra coi cô ta nhảy ra cái giống gì."
Đám đàn bà mồm năm miệng mười túm tụm vào với nhau. Mấy cậu trai bao thì bận thảo luận về tình hình chiến sự trên báo, chỉ có Phan Phi Phi nắm lấy cổ tay áo, ngẫm nghĩ một lúc, ấy thế mà lại nảy ra một ý tưởng hay ho.
Lúc này, nhất định cần phải bày tỏ lòng biết ơn đối với nhà yêu nước Tống Khánh Linh. Đây thực chất là một chiến dịch gây quỹ chống Nhật do bà lãnh đạo, cho mời vũ công ba lê Hoa kiều đang rất nổi tiếng lúc bấy giờ - Đới Ái Liên đến Hồng Kông biểu diễn. Địa điểm tổ chức là khách sạn bán đảo Cửu Long.
Phan Phi Phi nghĩ, múa ba lê có thể kiếm ra tiền, chẳng lẽ múa thoát y lại không thể?
Chống mắt lên xem tên bại hoại mở mắt nhắm mắt chỉ toàn nghĩ đến tiền này đi! Quả thực chẳng khác gì con heo đất đội lốt da trắng trẻo, chừng nào chưa đổ đầy nó thì nó còn cứ kêu leng keng đòi tiền mãi.
Ngay khi lời đề nghị được đưa ra, tất cả mọi người đều nín bặt. Người lên tiếng trước nhất phá vỡ bầu không khí lại là Nhài hãy còn đang luôn chân luôn tay.
Cô cúi đầu vân vê cuộn len thật dày, cất tiếng nhỏ nhẹ: "Góp tiền để đánh giặc cũng không có gì sai. Họ bảo vệ nhà cho chúng ta, làm tròn chữ hiếu... Chúng ta..."
Tiếp đến, Allie cũng dập điếu thuốc: "Người ta đều bảo người Thượng Hải tụi ni đều chỉ biết sướng cái thân mình... Cũng chẳng phải nói sai, nhưng ai có thể sống mà không có nhà đây?"
"Đồng ý tham gia thì giơ tay."
Khâu Bối Phùng cười hì hì, giơ hẳn hai tay một chân lên. "Tôi giơ cả hai tay hai... một chân tán thành!"
Cali khi có người như một thành phố biển, lúc vắng vẻ lại tựa như ảo cảnh xa xăm. Sự im hơi lặng tiếng biến nơi đây thành nấm mồ quạnh hơi người.
"Tôi tham gia."
Một cánh tay khác giơ lên, chủ nhân của bàn tay nở nang đó chính là Nhài. Những đầu ngón tay đỏ ửng như thể không xương xòe ra, trông tựa một đóa hoa mọc trên phần mộ.
"Tôi cũng vậy."
Lại một đóa hoa khác nhô lên.
"Tôi... Tôi cũng muốn tham gia."
Năm ngón tay gầy guộc đen nhẻm từ sau quầy vươn ra, như cỏ dại trồi lên khỏi mặt đất, tuy bị người phớt lờ nhưng chẳng bao giờ bị gió xuân quên lãng.
"Đến Chuột cũng tham gia cả rồi, chúng ta mà không đi thì Cali còn ra cái thể thống gì nữa!"
Kế đến, tùng bách xanh tốt cũng ào ào hưởng ứng gió xuân, từng gốc từng ngọn đều hăng hái kiêu hãnh mà dâng hiến xác thịt. "A Long!"
A Long khinh khỉnh đáp lại: "Ngu xuẩn! Hàng họ nát bươm rồi hay sao mà rảnh rỗi thế?"
Gã đành hanh như vậy cũng dễ hiểu, bởi gã vốn đã có mâu thuẫn với Phan Phi Phi từ trước. Gã cảm thấy tức giận, thậm chí là bàng hoàng từ trong ra ngoài mà chính bản thân gã cũng chẳng hay nguyên cớ, đành bực bội lao ra khỏi cửa.
Nhưng cũng chẳng làm xáo trộn nơi này. Bấy giờ mưa tạnh, một luồng sáng theo gió len lỏi vào, tựa như một vị phú hào không mời mà tới, chiếu rọi gương mặt của những kẻ bán phấn buôn hương thấp hèn nơi đây sáng bừng lên. Có thứ gì đó lặng lẽ tràn ra giữa kẽ tay rồi nối liền vào với nhau...
Những con người thất học này chẳng biết gọi tên nó là gì, chỉ thấy như có gì đó đang dần rục rịch bén rễ trong lòng.
Khâu Bối Phùng thầm thì, đó gọi là hy vọng. Tên tiếng Anh là hope.