Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 863



Mặc Cửu Diệp cũng chưa trả lời ngay, mà học Hách Tri Nhiễm đưa tay đặt ở động mạch cảnh của phụ thân.

Hắn nhẹ nhõm thở ra một hơi.

“Khá tốt, vẫn còn thở.”

Nghe thấy nói phụ thân còn thở, Lục ca vội vàng tới gần.

“Bây giờ chúng ta đưa phụ thân rời đi.”

Dứt lời, hắn cúi người định cõng người cha đang mất ý thức lên lưng.

Mặc Cửu Diệp lắc đầu một cái: "Tạm thời không nên, tình huống của phụ thân không mấy khả quan, một khi di chuyển rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng."

Thấy Cửu đệ nói vậy, bàn tay đang đưa ra của Lục ca lập tức dừng lại.

"Vậy phải làm sao đây? Chúng ta cũng không biết trị bệnh, làm thế nào để cứu phụ thân bây giờ?" Lục ca lo lắng hỏi.

Đây cũng là vấn đề mà Đại ca và Nhị ca không yên lòng nhất. Giờ phút này Mặc Cửu Diệp cũng rất căng thẳng, nhưng hắn ở chung với nương tử đã lâu, ít nhiều cũng hiểu biết y thuật.

Hắn biết nếu không làm rõ vấn đề thì không thể tùy tiện đưa phụ thân di chuyển được, làm vậy có thể sẽ khiến ông tiến gần hơn đến cái chết. Hơn nữa, hắn cũng rõ một chuyện, chính là thời gian khống chế khác nhau của Khôi Lỗi cổ. Từ thông tin tra hỏi Tư Manh tiên sinh, Khôi Lỗi Cổ mà phụ thân trúng phải chính là cổ bổn mạng của ông.

Tư Manh tiên sinh bị mấy huynh đệ bọn họ bắt được đã hơn nửa tháng, mà thời gian khống chế Khôi Lỗi cổ thì không đồng nhất, ít nhất mười ngày hoặc nửa tháng cần phải khống chế một lần, như vậy thì mới có thể điều khiển nó làm người trúng cổ có thể hoạt động giống như khôi lỗi, cũng chính là duy trì sinh tồn cơ bản của họ.

Đây cũng là lý do khiến huynh đệ bọn họ không kể ngày đêm gấp rút quất ngựa đi đường.

Hiện tại nhìn tình huống của phụ thân, Mặc Cửu Diệp suy nghĩ hẳn là ông đã thoát khỏi sự khống chế của cổ mẫu, mất đi nhiều hành động cần thiết để sinh tồn mới dẫn đến bộ dạng bây giờ.

Nói trắng ra, nguyên nhân lớn nhất chính là ông đã rất lâu không ăn uống gì, hơn nữa bên trong phòng lại lạnh nên mới khiến phụ thân thành ra như thế này.

Vào lúc này, Mặc Cửu Diệp vội vàng gỡ túi nước bên hông xuống. Hắn rót nước ra nắp túi, nhẹ nhàng mở miệng phụ thân ra, đổ nước vào từng chút một.

Lặp đi lặp lại hành động này mấy lần, Mặc Cửu Diệp thấy phụ thân cũng không có bài xích nên đã giao nắp cùng túi nước cho Lục ca, để cho hắn tiếp tục đút ông uống nước.

Mà bản thân hắn thì lấy ra thuốc trợ tim nương tử cho hắn. Lúc này tình hình phụ thân thực sự rất nguy kịch, hắn không để ý đến vấn đề thứ này có thích hợp để lộ ra ánh sáng hay không.

Hiện tại, không có gì quan trọng hơn mạng sống của phụ thân. Đương nhiên, nếu sau này các vị huynh trưởng có hỏi tới, hắn cũng sẽ tự mình đứng ra chịu trách nhiệm, không để cho bí mật của nương tử lộ ra ánh sáng.

Mặc Cửu Diệp nhanh chóng tiêm thuốc trợ tim vào bắp thịt Mặc Kình, sau đó nhìn chằm chằm Lục ca đút ông uống nước. Sau thời gian một nén nhang, hắn thử kiểm tra lại hơi thở và mạch đập của ông, cả hai đều bắt đầu biến chuyển tốt.

Mặc dù ông vẫn còn rất yếu, nhưng so với lúc mấy huynh đệ bọn họ nhìn thấy ông thì tình huống đã khá hơn nhiều.

Chuyện nên làm cũng đã làm, tất cả những gì huynh đệ bọn họ có thể làm bây giờ chính là chờ phụ thân tỉnh lại.

Lúc này, tình trạng thân thể Mặc Kình không thích hợp để lập tức loại bỏ cổ mẫu, dù sao hiện tại ông vẫn còn rất yếu ớt.

Dù sao cổ trùng khống chế phụ thân đã ở trong tay Mặc Cửu Diệp, chỉ cần cổ mẫu khỏe mạnh, tử cổ trong cơ thể phụ thân sẽ không gây nguy hiểm đến tính mạng ông.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.