Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 827



"Thất ca, Bát ca, ngươi nhìn xem, đường vân của miếng lệnh bài có chút kỳ quái, nhìn lại có chút giống lá của hoa Mạn đà la."

Nghe Mạnh Hoài Ninh nhắc tới, hai huynh đệ cũng phát hiện ra.

"Còn phải nói, đường vân này đích thực rất giống với lá hoa Mạn đà la." Thất ca nói.

Sau đó ba người nhìn nhau, tựa hồ đoán được cái gì.

"Mạn đà la là quốc hoa của Nam Tân Cương. Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến Nam Tân Cương?" Thất ca nhịn không được hỏi.

Đây cũng là suy đoán trong đầu của Mạnh Hoài Ninh và Bát ca.

"Ta nghĩ rất có thể là người của Nam Tân Cương đang giở trò." Giọng điệu của Mặc Sơ Hàn có chút khó chịu.

Mạnh Hoài Ninh cũng không có đoán bừa như vậy, hắn ta nhìn bọn người Man Di không bị trúng thuốc mê, rồi bước tới họ.

"Bổn quan hỏi các ngươi, tên tướng lĩnh lúc nói chuyện là có dùng giọng man di của các ngươi không?"

Mạnh Hoài Ninh mặc một bộ quan phục tới đây, từ xưa đến nay bá tánh đều sợ quan lại, bọn người man di này cũng không ngoại lệ, đặc biệt là từ khi bọn họ thủ đoạn cướp bóc đối với bá tánh Đại Thuận, trong lòng càng sợ mất mạng hơn.

Vì vậy, khi Mạnh Hoài Ninh hỏi, bọn họ đều giành trả lời, hy vọng mình có thể có cơ hội lập công chuộc tội.

"Đại nhân, ta biết."

"Đại nhân, giọng nói tên đó có khác với chúng ta, tuyệt đối không phải là người man di."

"Đại nhân, giọng nói của hắn lúc nói chuyện có chút giống giọng phía Nam, mấy năm trước ta có đi phía Nam nên phân biệt được tuyệt đối không thể sai." "Đại nhân..." l

Tới đây, huynh đệ Mặc gia và Mạnh Hoài Ninh còn có điều gì mà không hiểu chứ?

Từ lời nói của bọn man di này với miếng lệnh bài kia thì hiểu được, tên tướng lĩnh này là người của Nam Tân Cương phái tới.

"Chẳng lẽ Nam Tân Cương và bọn man di đang cấu kết với nhau để lên kế hoạch cùng khai chiến với Đại Thuận?" Mặc Sơ Hàn nói ra suy đoán trong lòng.

Thất ca sờ cằm, cau mày nói: "Không phải là không thể."

Mặc dù Mặc gia bị lưu đày, căm hận Thuận Vũ đế, căm hận triều đình, nhưng lòng yêu nước như rễ cắm sâu vào lòng họ không thể biến mất như thế này.

Khi nghe tin kẻ thù ngoài muốn tấn công Đại Thuận, thì bản năng liên có sự thôi thúc muốn chống cự.

Nhưng không bao lâu, họ nhận ra thân phận hiện tại của mình.

Thất ca thở dài, vỗ vai Mạnh Hoài Ninh: "Chuyện này rốt cuộc như thế nào thì chỉ có Mạnh huynh là có thể bận tâm thôi. Mặc gia ta đây chỉ muốn yên ổn sống qua ngày mà thôi."

Mạnh Hoài Ninh hoàn toàn có thể hiểu được tâm tình của huynh đệ Mặc gia, dù gì gia tộc của mình cũng bị Thuận Vũ đế đàn áp rồi.

Tuy nhiên, Mạnh gia đỡ hơn Mặc gia là không đến mức phải bị lưu đày, cả nhà đặt hết hy vọng thay đổi lên người hắn ta.

Vì vậy, Mạnh Hoài Ninh dù đối với triều đình không mấy coi trọng, nhưng cũng không thể ngồi yên bỏ qua chuyện lớn như vậy.

"Ừ, lát nữa ta sắp xếp và sẽ ghi chép lên sổ báo về kinh thành."

Nói là ghi chép lên sổ, thực ra hắn ta đang viết thư cho Phí Nam Vũ.

Tuy rằng hắn cùng Phí Nam Vũ tiếp xúc không nhiều, nhưng có thể cảm giác được họ là người cùng chung một hướng.

Đặc biệt, Phí Nam Vũ vì tình hình dịch hạch đã giúp đỡ hắn ta rất nhiều, hắn ta có thể đến Dõan thành nhậm chức mà không phải bị bãi chức quan là do công lao của Phí Nam Vũ.

Bất kể cân nhắc điểm nào, hắn ta đều sẽ lựa chọn báo tin cho Phí Nam Vũ.

Tất nhiên, huynh đệ Mặc gia sẽ không quan tâm Mạnh Hoài Ninh đem chuyện này báo cho ai, vấn đề họ cần giải quyết trước mắt là để bọn Man Di này lưu lại hay rời đi, và việc bảo hộ nhà cửa ở thôn Tây Lĩnh cũng phải đề lên lịch trình hàng ngày.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.