Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 789



Chỉ trong chớp mắt, sáu tên ám vệ trong mục tiêu đều đã bị b.ắ.n chết.

Ngay khi cơ thể họ loạng choạng và rơi khỏi cành cây, Mặc Cửu Diệp đã nhanh chóng chĩa nỏ liên thanh vào bốn tên ám vệ còn lại.

Cùng chịu số phận tương tự, bốn tên ám vệ đã c.h.ế.t trước khi họ kịp biết chuyện gì đã xảy ra.

Mặc dù tốc độ của Mặc Cửu Diệp vô cùng nhanh, nhưng nếu có thể liên tục g.i.ế.c c.h.ế.t mười tên ám vệ, mà hắn vẫn không thể đánh động tới hai người còn lại, vậy thì bọn họ cũng đừng nên làm ám vệ nữa.

Hai ám vệ còn lại nhận ra điều gì đó không ổn thì lập tức nhảy xuống từ trên cây.

Ngay trước khi họ kịp phản ứng, bóng dáng của Mặc Cửu Diệp đã nhanh chóng lướt ngang qua trước mặt họ và rắc vào không khí một túi bột.

Cả hai người đều ngã xuống rồi lập tức mất ý thức.

Mặc Cửu Diệp không tỏ ra một chút thương tiếc nào và rút đoản đao ra g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ.

Những ám vệ này đang lẩn trốn ở một địa điểm hẻo lánh, tuy hàng loạt hành động của Mặc Cửu Diệp không đánh động đến ai, nhưng trong phủ vương gia được canh gác nghiêm ngặt lại tự nhiên có nhiều t.h.i t.h.ể như vậy, nếu không xử lý tốt, khó tránh khỏi bị lộ ra manh mối.

Tình cờ cách đó không xa lại có một cái hồ nước được dùng trong sản xuất bị bỏ hoang, xung quanh không hề có dấu vết người qua lại, Mặc Cửu Diệp nhanh chóng ném toàn bộ t.h.i t.h.ể xuống sông.

Chỉ cần hắn thành công bắt được Tư Manh tiên sinh rời khỏi phủ Cửu vương gia, cho dù những t.h.i t.h.ể đó bị phát hiện thì cũng không liên quan gì đến hắn.

Sau khi xử lý xong việc này, Mặc Cửu Diệp cẩn thận quan sát kỹ các dấu vết ở hiện trường một lần nữa rồi đi về phía nơi mà ngày đó hắn nghe thấy tiếng đàn phát ra. Mặc dù Mặc Cửu Diệp đã ở kinh thành nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên hắn tới Cửu Vương phủ.

Hắn cũng không biết hoá ra trong Cửu vương phủ lại có một nơi hoang vắng như vậy.

Bởi vì trước mặt hắn hiện giờ là một bãi cỏ lớn, có rất nhiều cỏ, cao bằng đầu người, chứng tỏ nơi này đã lâu không có người tới chăm sóc.

Nếu không phải là bản thân có khả năng định hướng tốt, hắn thậm chí sẽ tự hỏi liệu mình có đi nhầm chỗ rồi hay không.

May mắn thay, qua đám cỏ dại, Mặc Cửu Diệp có thể nhìn thấy một sân nhỏ cách đó không xa, nhìn từ xa, sân đã rất cũ nát.

Hắn thầm đoán đó hẳn là nơi Tư Manh tiên sinh đang ở.

Thật sự là ẩn nấp quá kỹ, nếu không phải ngày đó hắn tình cờ phát hiện ra manh mối, khó có thể tưởng tượng ra rằng sẽ có người trốn ở chỗ này.

Mặc Cửu Diệp không dám bất cẩn chút nào, để tránh phát ra tiếng động khi đi qua đám cỏ dại, hắn quyết định đi vòng qua bờ tường.

Bước ra khỏi bãi cỏ, hắn nhìn thấy không gian rộng mở một cách bất ngờ.

Khoảng sân ở đây tuy nhìn có vẻ hơi tồi tàn nhưng vẫn được giữ gìn sạch sẽ.

Và sau khi quan sát, không có ám vệ nào ẩn nấp xung quanh.

Mặc Cửu Diệp suy đoán, hơn mười ám vệ mà hắn vừa mới đối phó hẳn là có trách nhiệm bảo vệ Tư Manh tiên sinh, có lẽ vì nguyên nhân nào đó, bọn hắn không thể đến quá gần nơi này, cho nên mới tạm ẩn thân ở trên con đường duy nhất dẫn tới nơi này để phòng thủ.

Mặc Cửu Diệp vừa phân tích kỹ lại tình hình trong đầu trong khi thận trọng tiến đến gần sân.

Đột nhiên, cánh cửa hướng về phía hắn bị đẩy ra, có hai người bước ra.

Một người trong đó không ai khác chính là Cửu vương gia của Đại Thuận, người còn lại mà hắn mới chỉ nhìn thấy trong chớp mắt cũng không khác gì so với lần trước gặp mặt.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.