Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 672



Tên côn đồ có làn da hơi ngăm đen thiếu kiên nhẫn vung roi về phía Mặc Cửu Diệp.

"Cút ngay, đừng có mà lo chuyện bao đồng ở đây."

Hắn tưởng mình có thể dùng roi xua đuổi người cản đường này, nhưng không ngờ khi vung roi lại bị đối phương bắt được.

Chưa kể, Mặc Cửu Diệp dùng một chút lực, tên côn đồ cầm theo roi bay về phía ven đường.

Động thái này khiến những người có mặt phải hét lên vì kinh ngạc.

Người bình thường đã từng chứng kiến cảnh đánh đập, nhưng cùng lắm giống như hai tên côn đồ đã đánh Hồ Thông vừa nãy thôi, sao mà họ thấy có người dùng roi ném người đi chứ?

Trong lúc nhất thời, đám người hoàn toàn kích động.

Thậm chí có người còn rỉ tai nhau - đáng đánh, điều đó cho thấy hai tên côn đồ này không được ưa chuộng đến mức nào.

Mặc Cửu Diệp phớt lờ những lời bình luận của người xem và sải bước về phía Hồ Thông.

Tên côn đồ còn lại vẫn đang nắm tóc Hồ Thông, khi nhìn thấy Mặc Cửu Diệp đến gần, hắn sợ đến mức còn chưa dám buông tay mà bỏ chạy, lại bị Mặc Cửu Diệp nhấc sang một bên như một con gà.

Hồ Thông vừa thả lỏng cơ thể liền ngã xuống đất, nhưng vẫn không quên nhìn rõ mặt cứu tinh của mình.

"Cửu thiếu gia?"

"Là ta, tại sao Hồ đại ca lại bị những người này bắt nạt như vậy?" Mặc Cửu Diệp hỏi.

Khi được hỏi, Hồ Thông rõ ràng có chút tức giận, chỉ vào hai tên côn đồ nói: "Bọn họ là người đến từ thuyền hàng Doãn thành. Mấy hôm trước ta đến đó giúp người khác sửa thuyền, chúng nói rằng ta đã cướp đi cơ sở kinh doanh của chúng và chúng bắt ta phải nộp lên số bạc ta kiếm được.

Khi ta không đồng ý, chúng cử người đốt nhà rồi ép ta ký giấy bán thân, để từ nay ta chỉ biết giúp chúng sửa thuyền.

Ta chạy ra ngoài trong lúc lính canh không để ý và định báo quan nhưng trên đường chúng lại bắt được ta..."

Tên côn đồ vừa bị Mặc Cửu Diệp vứt đi khập khiễng trở về, toàn thân đau nhức, tuy có chút sợ hãi Mặc Cửu Diệp nhưng hắn vẫn thi triển uy lực trước mặt Hồ Thông.

"Hồ Thông, đừng quên thân phận của ngươi, hiện tại khế ước bán thân của ngươi đang ở trong tay chúng ta, nếu không biết điều thì coi chừng m.á.u thịt của mình đấy."

Nói xong, hắn lại nhìn Mặc Cửu Diệp, đương nhiên hắn không dám có thái độ cứng rắn với Hồ Thông như vừa rồi.

"Còn... Còn ngươi, ta khuyên ngươi không nên xen vào việc của người khác. Cẩn thận, Lưu tiên sinh sẽ khiến ngươi không thể sống sót ở Doãn Thành nữa đấy."

Đối mặt với loại nhân vật phản diện này, Mặc Cửu Diệp thậm chí không thèm nhìn hắn.

"Ngươi không biết xấu hổ với lời nói của mình à." Mặc Cửu Diệp vừa nói vừa đỡ Hồ Thông đứng dậy.

Mặc dù không coi trọng hai tên côn đồ này nhưng tốt nhất nên giải quyết vấn đề này với quan phủ.

"Hồ đại ca, bây giờ chúng ta sẽ đến quan phủ."

Hồ Thông dựa theo sự giúp đỡ của Mặc Cửu Diệp, chật vật đứng dậy, đi theo hắn chuẩn bị rời đi.

Thấy vậy, hai tên côn đồ sợ hãi ngăn lại trước mặt Mặc Cửu Diệp.

"Giấy tờ bán thân của hắn ta vẫn nằm trong tay chúng ta. Nếu ngươi dùng vũ lực bắt hắn ta đi, chúng ta cũng có thể báo cáo với quan chức."

Mặc Cửu Diệp liếc mắt nhìn hai người, nhịn không được muốn đánh bọn họ: "Vậy ngươi báo quan của ngươi, ta báo quan của ta."

Hai tên côn đồ này đã biết thực lực của Mặc Cửu Diệp lớn như thế nào, nhìn thấy hắn dẫn người đi như vậy cũng không dám tiến lên ngăn cản, nhìn nhau rồi nhanh chóng chạy về phía bến tàu.

Mặc Cửu Diệp đỡ Hồ Thông tới chỗ Hách Tri Nhiễm, mời Hách Tri Nhiễm ngồi vào xe, rồi hắn mới đỡ Hồ Thông cùng nhau ngồi ở ngoài xe, xe ngựa chậm rãi lái về phía huyện nha.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.