Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 639



Hắn đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu hôm nay có cơ hội, nhất định phải đưa y vào chỗ chết.

Đối với những việc này Hách Tri Nhiễm đã vốn quen thuộc, nhân lúc Hoàng đế Nam Cương ngủ say, điểm huyệt ngủ của hắn ta, sau đó ném vào không gian.

Hắn và Mặc Cửu Diệp trong tẩm cung điều tra một lúc, tiện thể thu lại tất cả đồ đạc.

Sau khi cả tẩm cung trở nên trống trải, hai người mới âm thầm rời đi.

Mục đích đột nhập vào hoàng cung đã thành công, trời cũng sắp sáng, hai người không dám ở lại đây lâu, tránh né thị vệ rời khỏi hoàng cung.

Đầu tiên bọn họ quay lại phòng trọ để kiểm tra một lúc, thấy hai người anh đều bình an vô sự, bèn lặng lẽ đi tới sân sau, lắc mình một cái biến vào không gian.

Trước mắt cùng lúc sáng lên, Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp bị cảnh tượng trước mặt làm cho kinh hãi.

Chỉ thấy Cơm Nắm ôm một cây măng lớn, ngồi trong lòng Hoàng đế Nam Cương, vừa cắn từng miếng từng miếng măng thơm ngọt, vừa đánh rắm không ngừng...

Hách Tri Nhiễm thấy vậy, tâm trạng căng thẳng cả đêm bỗng dưng giảm bớt.

Nàng không nhịn được cười, nói: "Cơm Nắm, ngươi cũng biết hắn là kẻ xấu đúng không, mới cố ý bắt nạt hắn như thế?"

"Ừm... Ờ..." Cơm Nắm kêu lên vui vẻ, lập tức lăn khỏi người của Hoàng đế Nam Cương, đôi chân ngắn ngủ chạy nhanh về phía chủ nhân.

Hách Tri Nhiễm trước tiên ôm hôn Cơm Nắm rồi sau đó kiểm tra tình hình của Lục ca.

Không chừng khoảng một giờ sau Lục ca sẽ tỉnh lại.

Bọn họ bây giờ phải nhanh chóng tra hỏi Hoàng đế Nam Cương.

Mặc Cửu Diệp đã hung hăng tiến lên đá cho Hoàng đế Nam Cương mấy cái. Hách Tri Nhiễm không định để Hoàng đế Nam Cương ngủ nữa, hắn bị đá vài nhát, liền tự tỉnh lại.

Cảnh tượng trước mắt khiến hắn ngạc nhiên vài giây, lại nhìn thấy một nam một nữ xa lạ đang nhìn xuống mình.

"Ngươi... Các ngươi thật to gan, thấy trẫm mà không hành lễ..."

Những lời này làm Mặc Cửu Diệp vô thức cười mỉa mai.

Đối diện với kẻ thù, hắn không muốn nói những lời thừa thãi.

"Nói đi, kẻ trong mật thất của ngươi là ai?"

Nghe thấy vậy, Hoàng đế Nam Cương rất sợ hãi.

Hắn thận trọng quan sát Mặc Cửu Diệp, cố gắng tìm ra dấu vết quen thuộc.

Nhưng hắn chưa từng gặp qua hai người trước mặt.

Huống hồ, họ có thể hỏi như vậy, nhất định là đã phát hiện ra mật thất trong phòng sách.

Bản thân hắn rõ ràng đang ngủ trong tẩm điện, hơn nữa lính canh bên ngoài nghiêm ngặt, vì sao lại không hề biết có người đến đó.

Hoàng đế Nam Cương càng nghĩ càng sợ hãi, da đầu bắt đầu run lên, đỉnh đầu không ngừng toát ra khí lạnh...

"Rốt cuộc các người từ đâu tới?"

"Để cho ngươi c.h.ế.t minh bạch, ta sẽ cho ngươi biết ta là ai."

Dứt lời, Mặc Cửu Diệp tháo râu giả ra, cởi mũ trên trán, sau đó lấy tay lau đi lớp trang điểm trên mặt, để lộ gần hết khuôn mặt.

Hoàng đế Nam Cương nhìn người trước mặt như nhìn thấy ma quỷ, cả người đột nhiên co rúm lại.

"Ngươi... Ngươi là Mặc Cửu Diệp..."

Mặc Cửu Diệp áp sát từng bước: "Là ta." Nếu Hoàng đế Nam Cương sợ nhất là ai, thì đó là đàn ông của Mặc gia.

Hắn hầu như đem hết của cải, phát động tấn công Đại Thuận, cuối cùng đều bị cha con Mặc gia phá hỏng.

Tuy bây giờ Mặc gia chỉ còn lại một người đàn ông, nhưng Mặc Cửu Diệp dũng mãnh thiện chiến, hắn cũng không dám coi thường.

Không lâu trước đó hắn còn tưởng ông trời giúp hắn, Mặc gia bị Thuận Vũ Đế hạ lệnh cả nhà bị lưu đày.

Hắn mong chờ cơ hội chiến thắng, kết quả, lại bị kẻ kiêng dè nhất trong lòng bắt được.

Điều đầu tiên Hoàng đế Nam Cương nghĩ đến là việc Mặc gia bị hạ lệnh lưu đày là giả, Thuận Vũ Đế cố tình khiến hắn lơ là cảnh giác, sau đó phái Mặc Cửu Diệp đến Nam Cương bắt sống hắn.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.