Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 440



Mấy quan sai từng nối giáo cho giặc nay lại dẫn đầu đi trước, giơ cây gậy trong tay giáng xuống người Thôi gia.

Thôi gia cũng không hề xa lạ với mấy quan sai này, nên bọn họ nghĩ rằng gậy đánh lên người sẽ nhẹ hơn chút.

Nhưng không, những quan sai này đã bị Thôi gia liên luỵ bây giờ hận bọn họ còn chưa xong, làm sao có thể nhẹ tay được?

Nếu mười gậy có thể đánh người c.h.ế.t thì bọn họ cũng sẽ cố hết sức.

Người Thôi gia cảm nhận sức nặng của gậy đầu tiên thì bắt đầu chửi ầm lên.

"Ngươi con bà nó Phùng Lão Ngũ, lúc trước hai chúng ta còn uống rượu cùng nhau vậy mà bây giờ ngươi lại trở mặt vô tình."

Phùng Lão Ngũ nghĩ trong lòng: ngươi, ngươi còn dám nói, lão tử đánh c.h.ế.t ngươi...

Kiều Đoạn cũng vậy, không chỉ có hai người này mà hai tên Thôi gia cũng mắng to.

Mấy gậy này suýt nữa đã đánh gãy xương của bọn họ.

Mười gậy đã đánh xong, Thôi gia bị đánh cuối cùng cũng nhận ra vấn đề, không còn dám nói một câu, một đám nhe răng trợn mắt nhìn về Mạnh Hoài Ninh xin tha.

Mạnh Hoài Ninh không thèm để ý tới bọn họ, ra lệnh cho quan sai bắt đầu từ hôm nay để ý tới người Thôi gia, trước khi Thôi Văn chưa kết án thì người Thôi gia không được rời khỏi thôn Tây Lĩnh nửa bước.

Ngay sau đó, Mạnh Hoài Ninh gọi tộc trưởng hai nhà Triệu, Chu đến.

"Thôi gia làm nhiều chuyện ác như vậy, cho dù bản quan thâu đêm suốt sáng e là cũng không thể thẩm tra xử lý xong, hai gia tộc các ngươi có người nào biết chữ không?"

Nhắc tới người biết chữ, tâm mắt mọi người đều nhìn vào Triệu Trạch Xuyên. Bởi vì áp bức của Thôi gia mà cuộc sống của họ nghèo khổ, không đói bụng cũng là hy vọng xa vời, làm sao có tiền thừa để cho hài tử đi học?

Duy chỉ có Triệu Trạch Xuyên là trường hợp đặc biệt.

Chịu đủ nhiều năm ức h.i.ế.p của Thôi gia, bọn họ nghĩ nếu muốn thoát khỏi cảnh áp bức, trừ khi trong nhà có người làm quan to hơn Thôi Văn.

Vì thế người Triệu gia ngầm quyết định chọn một nam hài thông minh cho đi học, học phí do tất cả người trong tộc góp lại.

Sự thông minh của Triệu Trạch Xuyên nhận được sự đồng ý của mọi người.

Bởi vậy Triệu Trạch Xuyên là người được đọc sách duy nhất của hai nhà Triệu, Chu.

Lúc Mạnh Hoài Ninh vừa nói xong thì Triệu Trạch Xuyên cũng đã lướt qua đám người đi tới trước mặt hắn ta.

"Đại nhân, đệ tử Triệu Trạch Xuyên bất tài nguyện viết cáo trạng."

Thấy Triệu Trạch Xuyên tự xưng là đệ tử, Mạnh Hoài Ninh nhướng mi: "Ngươi có công danh sao?”

Triệu Trạch Xuyên trả lời không ngạo mạn, không nịnh hót: "Năm trước đệ tử thi đỗ tú tài."

Mạnh Hoài Ninh không ngờ rằng gia tộc nghèo túng như này mà lại có một vị tú tài.

Vả lại nhìn tuổi tác của đối phương cùng lắm chỉ mười sáu, mười bảy tuổi.

Năm trước có thể thi đỗ tú tài đủ có thể chứng minh người này có năng lực.

Nghĩ như vậy, Mạnh Hoài Ninh cũng không vội vàng nói việc viết cáo trạng.

"Theo như lời tộc trưởng của ngươi, cuộc sống của Triệu gia và Chu gia cực kỳ khốn khó, có được một vị tú tài đúng là không dễ dàng."

Nếu Triệu Hoa nói thật thì trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng của Triệu gia và Chu gia mà có thể bồi dưỡng được một tú tài là điều không hề dễ gì.

Bản thân Mạnh Hoài Ninh cũng là người đọc sách, hắn ta biết rõ chi phí để nuôi dạy tú tài là con số không nhỏ. Nhưng Triệu Trạch Xuyên không làm rõ vấn đề này đã chứng tỏ lời của Triệu tộc trưởng cũng không hoàn toàn là sự thật.

Triệu Trạch Xuyên hiểu được nghi ngờ của huyện lệnh đại nhân, sau khi thi lễ xong hắn ta nói về chuyện người Triệu gia cung cấp cho hắn ta đi học như thế nào.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.