Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 346



Bà ấy lo lắng với giá nhập hàng cao lỡ như bán không được, số tiền lớn như vậy liền mất sạch.

Hách Tri Nhiễm cười: "Thỏ tai dài nhồi bông của ta bày ở đó, dùng chất liệu bà chắc chắn không thể mua được để làm ra. Thú nhồi bông độc đáo như vậy, chưởng quầy căn bản không cần lo lắng vấn đề không bán ra được."

Điều này, chưởng quầy quả thực không phủ nhận.

Chất liệu dùng để làm con thú nhồi bông này quả thực bà ấy chưa từng thấy qua bao giờ, hơn nữa sờ vào rất mềm mại, cảm nhận được chất liệu thực sự tốt.

Thấy chưởng quầy không lên tiếng, Hách Tri Nhiễm tiếp tục công kích.

"Không giấu gì chưởng quầy, nguyên liệu này là ta vô tình mua được từ một người ngoại quốc, hiện tại trong tay ta cũng không còn lại nhiều, nếu chưởng quầy cảm thấy giá cả mà ta đưa ra cao thì ta sẽ tìm người khác hợp tác. Ta tin là sẽ có người biết nhìn hàng."

Hách Tri Nhiễm vừa nói xong liền đứng dậy làm ra điệu bộ chuẩn bị rời đi.

Chưởng quầy nhìn thấy, lập tức trở nên lo lắng.

"Tiểu nương tử, đừng vội đi. Một lượng bạc thì một lượng bạc. Thú nhồi bông ngươi làm ra, ta bảo đảm thu mua hết."

Giá một lượng bạc mà Hách Tri Nhiễm đưa ra đã rất thực tế rồi, nếu không phải muốn lời ít nhưng bán ra số lượng nhiều, để Phương gia và Tạ gia có thể kiếm được một số tiền thì đừng nói đến một con một lượng bạc, một con năm lượng bạc cũng có người mua.

Nàng cũng không phải thực sự muốn rời đi nên thuận theo lời chưởng quầy ngồi xuống lại.

"Chưởng quầy nhìn là biết người hào sảng dễ chịu, nếu như vậy, hai chúng ta đích thân lập văn kiện trước mặt nhau, tránh về sau sinh biến." "Được, cứ làm theo lời tiểu nương tử nói, lập văn kiện là được."

Chưởng quầy vừa nói vừa lấy giấy bút ra

Bà ấy đánh giá bộ váy Hách Tri Nhiễm đang mặc, cho rằng thân phận nàng chỉ là con dâu của một nhà nghèo, có lẽ không biết viết chữ.

"Tiểu nương tử, để ta viết văn kiện cho?"

Hách Tri Nhiễm làm một động tác xin mời: "Được, vậy vất vả cho chưởng quầy rồi."

Chưởng quầy cũng chưa bao giờ đọc sách qua, biết viết chữ cũng là bởi vì thuận tiện cho việc mở tiệm, lúc sắp mở bèn kiếm người dạy cho.

Do vậy, tốc độ bà ấy viết không nhanh lắm.

Sau thời gian gần một tách trà, bà ấy mới dựa theo những gì hai người đã thương lượng viết ra hai văn kiện hoàn toàn giống nhau.

Chưởng quẩy chủ động ký tên lên đó, sau đó đưa hai văn kiện cho Hách Tri Nhiễm.

"Tiểu nương tử nếu không biết viết thì chỉ cần lấy dấu vân tay là được."

Hách Tri Nhiễm cười không nói gì, cầm lấy cây bút từ trong tay chủ tiệm, ký tên của mình lên trên.

Chưởng quầy nhìn thấy nét chữ của nàng đẹp hơn chữ của mình vô số lần, mặt bà ấy đột nhiên đỏ bừng.

Đúng là không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, mình tưởng người ta không biết viết nhưng kết quả chữ họ viết ra lại đẹp đến thế...

Hách Tri Nhiễm giả vờ như không để ý đến sự xấu hổ của chưởng quầy, cất đi một tờ giấy rồi đứng dậy.

"Chưởng quầy, ta không ở đây ảnh hưởng việc buôn bán của bà nữa, bây giờ ta đi về sắp xếp người nhà để sớm bắt đầu khai công."

"Được, hy vọng tiểu nương tử sẽ sớm giao hàng qua đây."

Hách Tri Nhiễm đáp lại một tiếng và bước ra khỏi phòng thêu.

Mặc Cửu Diệp vẫn luôn đứng đợi ở cửa, thấy cô đi ra, liền bước tới hỏi: "Nàng không thiếu tiền, sao lại nhận công việc này làm gì?”

Hai người tiếp tục không có điểm đích mà bước về phía trước, Hách Tri Nhiễm vừa đi vừa giải thích.

"Hôm qua ta thấy Phương gia và Tạ gia đều buồn bã vì trong tay không có tiền, đột nhiên ta nhìn thấy cơ hội kinh doanh này liền muốn dẫn dắt bọn họ kiếm ít tiền.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.