Còn có Đường Minh Duệ, bởi vì lần trước chuyện hắn bị oan uổng thuê người g.i.ế.c người này, đã xen lẫn càng thêm quen thuộc với Mạnh Hoài Ninh.
Cứ việc người hai bên đều là bằng hữu tốt của hắn ta, nhưng hắn ta vẫn là tính lấy Mặc gia làm trọng.
Bởi vậy, hôm nay hắn ta cũng trở thành khách nhân đưa thân của Mặc gia.
Các thôn dân cũng mang theo lễ vật lại đây, Mặc lão phu nhân làm đương gia chủ mẫu này thật đúng là không hàm hồ, ứng đối nhiều khách nhân muôn hình muôn vẻ như vậy rất thành thạo.
Bụng Hách Tri Nhiễm quá lớn, Hách phu nhân không để nàng đi lên, đứng ở nơi cách xa đám người quan sát với nàng và Lý ma ma.
Mặc Hàm Nguyệt mặc hỉ phục thêu hoa mẫu đơn đỏ thẫm tinh xảo ngồi ở trong khuê phòng.
Nhóm tẩu tẩu bận trước bận sau giúp nàng sửa sang lại trang điểm.
"Nhìn Hàm Nguyệt của chúng ta xem, trang điểm vào giống như tiên nữ vậy."
Nhị tẩu nhịn không được khen nói.
Tẩu tẩu khác cũng phụ họa theo.
"Đúng vậy, vốn dĩ Hàm Nguyệt lớn lên đã xinh đẹp, bộ hỉ phục này phụ trợ đến càng thêm xinh đẹp."
"Vẫn là cửu đệ và cửu đệ muội có bản lĩnh, có thể mua được trang sức xinh đẹp như vậy, khiến muội tử của chúng ta càng xinh đẹp."
Lúc này, trang điểm đã xong, Mặc lão phu nhân dẫm theo một lão bà bà tóc trắng xoá đi đến. "Hàm Nguyệt, đây là Triệu bà bà trong thôn, bà là người nhiều tuổi nhất thôn Tây Lĩnh, cũng là người con cháu mãn đường có phúc khí nhất, nương cố ý mời bà ấy tới chải đầu cho con."
Nói đến chải đầu cho tân nương tử, Đại Thuận là vô cùng có chú trọng.
Yêu cầu mời một vị bà bà lớn tuổi chút con cháu mãn đường làm phúc, đây cũng là một loại chúc phúc với tân nương tử, hy vọng tân nương tử cũng có thể có phúc giống bà bà, khỏe mạnh trường thọ con cháu mãn đường.
Đừng nhìn vị Triệu bà bà này tuổi lớn, nhưng thủ pháp chải đầu lại rất thành thạo, có thể thấy được bà làm chuyện như vậy không ít.
Rất nhanh, tóc đẹp đen nhánh nồng đậm kia của Mặc Hàm Nguyệt đã được búi lên hoàn mỹ, tuy hình thức không thể so với những hạ nhân chuyên môn chải đầu cho nữ chủ nhân trong nhà quý tộc đó ở kinh thành, nhưng Mặc Hàm Nguyệt thiên sinh lệ chất, mặc dù búi tóc đơn giản, nhìn vẫn kiều mỹ động lòng người.
Ở trong tiếng khen cả nhóm tẩu tẩu, Mặc lão phu nhân không nỡ giúp nữ nhi đắp khăn voan đỏ lên.
"Hàm Nguyệt, từ hôm nay trở đi, con đã thành phụ nhân, về sau nhất định phải thu liễm tiểu tính tình của mình..."
Nói xong, Mặc lão phu nhân trở nên hơi nghẹn ngào nói không được nữa.
Đại tẩu vội vàng tiến lên trấn an: "Nương, Hàm Nguyệt lại không phải gả xa, ba ngày sau hồi môn mỗi ngày ngài đều có thể nhìn thấy, không cần khổ sở."
Mặc lão phu nhân cũng biết là đạo lý này.
So với chín nữ nhi tức trong nhà, trừ phụ mẫu nhị nữ nhi tức và nàng ở chung một cái thôn ra, còn lại đều ở kinh thành xa ngàn dặm.
Lấy tình huống hiện giờ của Mặc gia tới xem, trừ phi người nhà các nàng nguyện ý giống Hách phu nhân chạy tới Tây Bắc thăm nữ nhi như vậy, nếu không, cả đời này có thể đều sẽ không có ngày gặp nhau.
Nghĩ vậy, Mặc lão phu nhân xác thật tiêu tan rất nhiều. Nàng nhẹ nhàng lau nước mắt ở khóe mắt, tiếp tục dặn dò sau khi Mặc Hàm Nguyệt xuất giá nhất định phải như thế nào.
Mặc Hàm Nguyệt thấy mẫu thân rơi lệ, nàng ấy cũng nhịn không được đỏ hốc mắt.
Ngũ tẩu cầm khăn tiến lên, lau khô nước mắt trước khi chảy ra của nàng.
"Hàm Nguyệt không khóc, khóc lớp trang điểm sẽ khó coi."