Thời điểm Phồn Du nhìn thấy Diệp Hiểu, sắc mặt liền trở nên âm trầm, cô giả vờ như không quen biết đi ngang qua anh ta.
Diệp Hiểu túm lấy tay Phồn Du, mở miệng hỏi: “Em tới đây làm gì?”
“Có liên quan gì đến anh sao? Buông ra, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ!” Phồn Du hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Hiểu.
Diệp Hiểu nhìn xung quanh, sợ phú bà kia phát hiện ra anh ta quấn lấy phụ nữ khác dây dưa không dứt, anh ta cầu xin nói: “Được được được, anh lập tức buông tay, Du Du, em có thể nghe anh nói vài câu không?”
Phồn Du gạt tay Diệp Hiểu, chán ghét vỗ vỗ cánh tay bị anh ta nắm lấy, không kiên nhẫn nói: “Giữa chúng ta không có gì để nói, những lời nên nói một năm trước chúng ta đã nói xong cả rồi.”
“Du Du, anh rất hối hận, anh không thể quên được em.” Diệp Hiểu duỗi tay ra muốn chạm vào Phồn Du một lần nữa, nhưng bị Phồn Du nghiêng người tránh né.
“Anh còn dám nói lời này à.” Phồn Du chế nhạo. “Anh không sợ tôi sẽ nói với phú bà nhà giàu kia sao?”
“Chúng ta bên nhau lần nữa nhé, Du Du.” Diệp Hiểu tiếp tục cầu xin, dáng vẻ tình ý chân thành của anh ta có lẽ có thể lừa được một đám thiếu nữ, nhưng thật không may, bộ dáng này của anh ta chỉ khiến cho Phồn Du cảm thấy ghê tởm mà thôi.
“Cái gì chứ, ở bên anh lần nữa á, vậy anh muốn lấy tiền của phú bà đó nuôi dưỡng tôi sao?” Phồn Du không chút lưu tình trào phúng Diệp Hiểu, “Thật đáng tiếc, tôi không bao giờ muốn dẫm lên vết xe đổ ấy lần nữa.”
Phồn Du biết chủ ý của Diệp Hiểu là gì, phú bà kia tuy giàu có nhưng lại không xinh đẹp bằng cô, hơn nữa làm tình còn kém hơn cô, Diệp Hiểu có lẽ cảm thấy ghê tởm nhạt nhẽo, nghĩ đến cô xinh đẹp như vậy, nhưng lại luyến tiếc phú bà kia cho tiền, bây giờ muốn bắt cá hai tay.
“Em đi làm mỗi ngày như vậy không thấy mệt sao?” Diệp Hiểu bị thái độ của Phồn Du làm cho khó chịu, “Dù sao em vẫn còn độc thân, có phải em vẫn còn hận anh không?”
“Tôi đã sớm không còn hận anh, anh đừng cho rằng bản thân mình lợi hại.” Lúc trước Phồn Du đã hao phí quá nhiều tình cảm cho Diệp Hiểu, nhưng cô sớm đã nhận ra, cô còn rất nhiều người để lựa chọn, bản thân cô không cần lúc nào cũng phải bám vào anh ta cả.
Diệp Hiểu còn muốn nói gì đó, đáng tiếc phú bà từ công ty đi ra, khi nhìn thấy Phồn Du, sắc mặt bà ta lập tức sa sầm xuống, đối với Diệp Hiểu âm dương quái khí [1] nói: “Làm sao vậy bảo bối, thấy người yêu cũ nên quên tôi rồi hả.”
[1] âm dương quái khí: nghĩa đen là khí quái trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người có lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
Diệp Hiểu liên tục phủ nhận, trấn an phú bà kia rằng anh ta không phải người thay lòng đổi dạ, bọn họ chỉ là tình cờ gặp mà thôi. Phú bà hài lòng ôm lấy cánh tay Diệp Hiểu làm nũng. Phồn Du thấy thân hình bụ bẫm và khuôn mặt chảy xệ kia đang làm trò thẹn thùng của bé gái nhỏ, cô không khỏi cảm thấy ớn lạnh, cố tình Diệp Hiểu lại làm bộ dáng hưởng thụ như vậy, người ngoài nhìn vào hình ảnh này mà muốn cay mắt.
Nhìn thân ảnh Diệp Hiểu đưa phú bà đó đi, trong lòng Phồn Du ngũ vị tạp trần [2], cô cảm thấy việc kiếm tiền bằng thân xác của Diệp Hiểu thật không dễ dàng, cô cũng cảm thấy lời thề non hẹn biểu của bọn họ trong khuôn viên trường trước đây thật sự rất mong manh, khi ra ngoài xã hội, nó đã bị những làn sóng vật chất làm cho tan thành mảnh nhỏ.
[2] ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn
Phồn Du đợi ở quầy lễ tân ba phút, giám đốc bộ phận quảng cáo Alice bước đến, “Xin lỗi, Phồn tiểu thư, đã để cô đợi lâu.”
“Không sao.”
“Mời cô đi theo tôi.” Alice là hình mẫu điển hình của một người phụ nữ giỏi giang mạnh mẽ, lễ phép mà xa cách, Phồn Du rất thích những người như vậy.
Alice đưa cô đến studio, thiết bị chụp ảnh đã sẵn sàng nhưng nhân viên công tác lại rất ít, ngoài Alice ra thì chỉ có một người đàn ông trung niên đội mũ, có vẻ là người phỏng vấn.
Ngoài Phồn Du, còn có hơn mười mấy người mẫu đến đây thử vai, một vài người trong số họ đã trải qua các chương trình lớn, rất nổi tiếng trong giới người mẫu.
Trong lòng Phồn Du thầm than một tiếng không ổn, xem ra cô lại ở đây làm bia đỡ đạn, cô bực bội đi đến bên cạnh nhóm người mẫu xếp thành một hàng, khi đến gần nhóm người mẫu, Phồn Du càng cảm thấy căng thẳng, các cô ấy cũng quá cao rồi.
Đây đều là những người mẫu catwalk, có yêu cầu rất cao về chiều cao, không giống như những người mẫu chụp ảnh bằng người, Phồn Du cảm thấy mình thấp hơn họ nửa cái đầu mặc dù cô đã đi đôi giày cao gót cao nhất.
Người đàn ông trung niên đội mũ đi tới, ôn tồn nói: “Lust của chúng ta có thêm một dòng nội y mới là Poppy (anh túc), nội y tình thú, nếu các vị đã đến đây dự thi, chắc hẳn đã có chút hiểu biết về công ty và Poppy, vậy nên mong các vị hãy chia sẻ ý kiến của bản thân mình. “
Phồn Du nghe xong trong lòng lộp bộp một tiếng, cô không ngờ dòng nội y mới vậy mà là nội y tình thú, không một thương hiệu nội y nghiêm túc nào trên thị trường dám làm điều này, Lust thực sự ngày càng trở nên táo bạo hơn.
“Cô bắt đầu trước đi,” Người đàn ông chỉ vào Phồn Du, “Nhìn vào chiếc váy cô đang mặc, chắc chắn là có chút tình cảm với công ty của chúng tôi.”
Phồn Du bị điểm danh có chút sửng sốt, cô đến quá đột ngột nên đã không kịp chuẩn bị, cộng thêm vừa nãy nháo một trận với bạn trai cũ, đầu óc cô càng thêm hoảng loạn, chỉ biết lắp bắp nói: “Ách … Lust, sắc dụ … Thiết kế của công ty rất táo bạo … nó phù hợp với hình mẩu đang được đa số phụ nữ theo đuổi … à … dòng Poppy này … Tôi nghĩ … “
Không đợi Phồn Du lắp bắp biểu đạt xong, một người phụ nữ cao gầy quyến rũ xông vào studio, mặt còn chưa thấy đã nghe được thanh âm chói tai của cô nàng, “Chuyện gì đây? Tôi không phải đã với các người tôi sẽ làm người mẫu lần này sao? Còn thử kính với chọn người làm gì, hiện tại lão nương đã đến, các người đến từ chỗ nào liền quay về chỗ đó đi.”
Mấy người mẫu xung quanh Phồn Du lập tức rối loạn lên, có người trợn trắng mắt, có người thì thì thầm: “La cái gì mà la, cũng không biết được cha nuôi [3] nào nâng lên, mạnh miệng như vậy”.
[3] theo mình biết thì cha nuôi trong giới nghệ sĩ là kim chủ á
Lời này bị người phụ nữ đó nghe được, cô ta chân dài đi hai ba bước đến trước mặt người mẫu đang nói xấu ấy, xuống tay tát vào mặt nàng, khinh miệt nói: “Loại người như cô, cũng xứng nghị luận cô nãi nãi tôi sao.”
Trên khuôn mặt trắng nõn của người mẫu kia lập tức hiện lên dấu bàn tay, cô ấy che mặt lại, hai mắt rưng rưng, giận mà không dám nói, sau đó tức giận xoay người rời đi.
Người phụ nữ đó ngẩng cao đầu, giống như khổng tước kiêu ngạo, liếc về phía Phồn Du, cười lạnh nói: “Mẹ nó, trình độ như vậy, tôi còn tưởng nhân vật lớn ghê gớm nào chứ.”
Phồn Du biết người phụ nữ này, Kiều Mộ Nhất, người đã đi nhiều buổi trình diễn thời trang, gần đây còn tham gia vào một bộ phim tình cảm đô thị có ratings cao, ở trong ánh đèn sân khấu nghiền ép nữ chính, một chân vẫn còn ở trong vòng người mẫu nhưng một chân khác đã bước vào giới nghệ sĩ.
Cô ta tại sao lại tới đây, nhưng điều khiến Phồn Du ngạc nhiên hơn chính là cô ta và Kiều Mộ Nhất trên màn ảnh là hai người hoàn toàn khác nhau, trước truyền thông, cô ta là một người dịu dàng thẹn thùng, thân hình tuyệt mỹ và dung mạo xinh đẹp, nhưng thân hình lẳng lơ ấy với tính cách dịu dàng của cô ta đã tạo nên một sự tương phản rất lớn, cái vòng tròn quanh quẩn này thật sự rất ghê gớm, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong mà.