Chu Dịch ôm Phồn Du ngồi trên ghế sô pha của biệt thự, Phồn Du bất động thanh sắc [1] đánh giá biệt thự của Chu Dịch, cô kết luận đây không phải là nơi Chu Dịch thường sống.
[1] Bất động thanh sắc: mặt không một biểu tình, không chút biến sắc
Biệt thự rất rộng, ước tính khoảng hơn 200m2, trang trí tướng đối nữ tính, còn rất mới, trông như nhà mẫu và chưa từng có ai ở. Đây có phải là nơi Chu Dịch nuôi dưỡng tình nhân? Vậy hắn sống ở đâu?
“Em có muốn tắm uyên ương không? Nếu em muốn, tôi sẽ đi chuẩn bị nước.” Chu Dịch ôn nhu dò hỏi cắt ngang dòng suy nghĩ của Phồn Du.
“Không muốn.” Tắm uyên ương rất mệt, hai lần cao trào liên tiếp đêm nay khiến cô rất mệt mỏi, mặc dù không tốn sức nhưng cô cũng rất mệt, bây giờ cô chỉ muốn đi tắm nhanh rồi sau đó nằm trên giường nghỉ ngơi thôi.
“Vậy tôi ôm em đi tắm.”
Từ khi Chu Dịch bế Phồn Du lên xe đến khi bế vào thẳng biệt thự, Phồn Du cũng không tự mình đi bộ, cô cũng rất vui vẻ hưởng thụ.
Chu Dịch điều chỉnh nhiệt độ nước, đặt Phồn Du dưới vòi hoa sen, hắn lấy khăn giúp Phồn Du lau thân thể, động tác dịu dàng. Sau khi lớn lên đây là lần đầu tiên Phồn Du được người khác tắm rửa, khiến cô có ảo giác mình vẫn là một bảo bối nhỏ cần được yêu thương.
Trước kia bạn trai cũ và cô chỉ tắm rửa qua loa sau khi làm tình trong phòng tắm chật chội. Bây giờ cô đang được người hầu hạ tắm rửa trong một phòng tắm rộng hơn căn phòng cô thuê, phảng phất như đang nằm mơ vậy.
Phồn Du nhìn tây trang của Chu Dịch bị nước làm cho ướt nhẹp, mở miệng nói: “Cởi ra.”
Chu Dịch nhanh chóng ngoan ngoãn cởi quần áo, chỉ còn lại một chiếc quần lót màu đen. Bàn tay Phồn Du lướt nhẹ qua mỗi khối cơ bắp trên người Chu Dịch, rất vừa lòng, dường như hắn đã nghiêm khắc quản lý bản thân, thân thể cường tráng như bao gấm, mỹ cảm xinh đẹp khiến Phồn Du muốn liếm thử.
Chu Dịch tùy ý để Phồn Du trêu chọc đốt lửa khắp nơi, trên tay vẫn như cũ cẩn thận chà lau, “Hài lòng không?” Chu Dịch không chút để ý hỏi.
“Hài lòng, hài lòng như chính khuôn mặt của mình.” Phồn Du không bao giờ tiếc lời khen với một người đàn ông phù hợp với mình.
Chu Dịch cười khẽ, “Sao em không nói là hài lòng như được ăn dương v*t lớn.” Hắn đổ ra một ít sữa tắm rồi thoa lên người Phồn Du, động tác trên tay không mang theo ý vị sắc tình nào, nhưng lời nói trong miệng lại khiến người ta đỏ mặt.
“Hài lòng, tất cả đều hài lòng.” Hai tay Phồn Du ôm lấy cổ Chu Dịch, giống như con cá chạch trơn trượt cọ vào thân thể Chu Dịch, đem sữa tắm trên người cọ vào trên ngực hắn.
“Xem ra sức lực của em vẫn còn, đêm nay có thể quan hệ thêm vài lần nữa.”
Chu Dịch đang giúp Phồn Du gội đầu, mái tóc của cô vừa dày vừa nhiều, mặc dù nhìn đẹp nhưng chăm sóc rất phiền phức, khi tự mình gội đầu cô rất bực bội. Nhưng Chu Dịch cực kỳ kiên nhẫn giúp cô vuốt những lọn tóc sang một bên, e sợ làm đau cô.
Trong lòng Phồn Du cảm thấy ấm áp, có phải hắn luôn đối với người tình một đêm ôn nhu săn sóc như vậy? Khó trách một số cô gái nhỏ luôn mê mẩn những người bạn giường, có được bạn giường như vậy cô không biết mình có thể phòng thủ tâm lý được bao lâu. Phồn Du ở trong lòng mặc niệm: Nếu như rời đi tâm sẽ vạn kiếp bất phục [2] ta nhất định phải làm một cô gái hạnh phúc, muốn vứt bỏ thì sẽ vứt bỏ.
[2]Trong Kinh Phạm Võng có nói: “Nhất thất nhân thân, vạn kiếp bất phục”, nghĩa là “Một phen mất thân người, vạn kiếp khó có lại được“.
“Tại sao anh lại tốt với tôi như vậy, thích tôi à?” Phồn Du nhướng mày nhìn Chu Dịch, hài hước hỏi hắn.
“Thật sự là một vật nhỏ thiếu thốn tình cảm, tôi làm vậy không tốt sao?” Chu Dịch rửa sạch bọt cho cô.
Phồn Du ngẩn ngơ, thiếu thốn tình cảm? Đúng vậy, mặc dù ngoại hình của cô cho phép cô có được nhiều người đàn ông quỳ xuống mép váy, cô có thể sử dụng bất kì thủ đoạn nào làm người đàn ông đó coi trọng cô. Nhưng cô thực sự không thể tìm được một tình yêu trong sáng, hầu hết những người đó đều chung một ý tưởng tiếp cận cô, cô không mở lòng vì sợ đối phương lừa dối mình.
Đang miên man suy nghĩ thì Phồn Du bị ngón tay của Chu Dịch chạm nhẹ lên trán, “Ở bên tôi mà thất thần, em có phải muốn tôi chơi đến khóc mới không dám suy nghĩ đến dã nam nhân [2] khác nữa phải không?”
[2] dã nam nhân: là người hoang dại, thô lỗ, không văn minh, hung bạo, hiếu chiến.
Anh cũng là dã nam nhân, Phồn Du thầm mắng trong lòng.
“Mở chân ra, tôi giúp em rửa huyệt nhỏ.” Chu Dịch tách chân Phồn Du ra, vừa định đưa tay vào.
“Anh không cần dùng tay …” Tôi tự làm được, còn chưa nói xong, Chu Dịch tiếp lời nói: “Được, vậy dùng đầu lưỡi của tôi.”
Chu Dịch nói xong liền quỳ xuống, kéo chân cô đặt lên vai mình, toàn bộ khuôn mặt đều áp vào nơi tư mật, há miệng ngậm lấy hai mảnh môi â/m h/ộ mập mạp.
Chân Phồn Du lập tức mềm nhũn, cũng may cánh tay rắn chắc của Chu Dịch cố định eo cô, lúc này mới không bị ngã.
Trước kia cô hiếm khi có thể đạt được cao trào qua việc làm tình, Phồn Du rất thích được khẩu giao, cô đã từng ở bên một người bạn trai cũ dung mạo bình thường chỉ vì kỹ thuật khẩu giao của hắn ta lợi hại.
Kỹ năng dùng lưỡi của Chu Dịch không thua gì bạn trai cũ, hắn mút lấy huyệt nhỏ, đầu lưỡi linh hoạt tiến sâu vào cọ xát qua lại, đầu lưỡi thô ráp nặng nề nghiền ép â/m đ/ế, chọc cho Phồn Du phát ra tiếng rên rỉ cao vút.
Phồn Du nín thở ngưỡng mặt nhìn dòng nước dưới vòi hoa sen, một tay giữ chặt tóc Chu Dịch ấn vào nơi riêng tư của cô, khoái cảm dồn dập kéo đến khiến cô hít thở không thông.
Chu Dịch dùng đầu lưỡi đâm chọc vào huyệt nhỏ, sống mũi cao thẳng chống lên â/m h/ạch. Phồn Du bị những đợt khoái cảm mãnh liệt bức cho sắp phát điên, cho đến khi đạt đến đỉnh điểm, huyệt nhỏ phun ra dâm dịch đều bị Chu Dịch hút vào miệng nuốt xuống.
Phồn Du xụi lơ xuống như búp bê vải, tùy ý Chu Dịch sờ soạng, hắn lau khô người và tóc của Phồn Du, ôm cô đến giường, giường rất rộng, nằm trên giường cảm giác như được vô số bàn tay mềm mại nâng lên, thoải mái đến mức Phồn Du rên rỉ ra tiếng, đột nhiên cảm thấy chiếc giường mình từng ngủ thật sự không phải dành cho người ngủ mà.
“Tôi khát.” Phồn Du vươn đầu lưỡi khẽ liếm đôi môi khô khốc, cao trào liên tiếp khiến cô có chút mất nước.
Chu Dịch vào bếp đun một ly sữa nóng cho Phồn Du uống, cho cô uống xong hắn lên giường nằm xuống ôm lấy Phồn Du, vỗ nhẹ lưng cô, giống như đang dỗ một đứa trẻ ngủ vậy.
“Anh vẫn còn cứng.” Phồn Du cảm thấy bây giờ nếu mình ngủ thì thật không phúc hậu, bản thân sướng xong liền quên mất dương v*t Chu Dịch vẫn còn đang giơ lên thật cao.
“Ngủ đi, hôm nay thấy em mệt nên tha cho em, sau này không dễ dàng như thế đâu.”
Sau này? Phồn Du bắt được điểm chính, xem ra hắn cũng giống cô có ý định phát triển thành bạn giường lâu dài, Phồn Du câu môi, dán vào lỗ tai Chu Dịch thổi một hơi,”Tên tôi là Phồn Du.”
Cảm giác mệt mỏi ập đến, trong chốc lát Phồn Du liền ngã vào mộng đẹp, hơi thở đều đặn vững vàng, Chu Dịch vươn tay tắt ngọn đèn mỏng manh trên đầu giường, cúi người hôn lên môi Phồn Du.