*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày hôm sau, Chu Dịch đưa Phồn Du đến công ty, các đồng nghiệp của công ty nhìn thấy hình ảnh này bắt đầu nghị luận sôi nổi.
Phồn Du nhìn thấy biểu cảm khác nhau trên khuôn mặt của các đồng nghiệp, có hâm mộ, có ghen tị, còn có khinh thường, cô thẳng thắn tiếp nhận những ánh mắt này, dù sao họ cũng chỉ là những đồng nghiệp không quan trọng mà thôi.
“Phồn Du, người buổi sáng đưa cậu đến đây có phải là bạn trai của cậu không?” Tiểu Vương từ phòng kinh doanh đến hỏi Phồn Du câu này, Tiểu Vương là người đàn ông đã từng bày tỏ tình cảm với cô, Phồn Du không biết phải trả lời anh ta như thế nào nên trầm mặc rời đi.
Lúc sau, các đồng nghiệp cảm thấy vì Phồn Du không dám thừa nhận Chu Dịch là bạn trai mình, nên khẳng định cô bị người ta bao nuôi, không có thân phận gì đặc biệt. Sự việc ngày càng trở nên dữ dội hơn, nhiều tin đồn khác nhau được lan truyền, có người cho rằng Phồn Du là tình nhân, còn có người cho rằng Phồn Du sắp gả vào hào môn giàu có.
Phồn Du cảm thấy tốt hơn là Chu Dịch nên ít xuất hiện một chút, Chu Dịch đã chuẩn bị cho cô một chiếc BMW màu trắng, hắn không muốn cô phải làm việc vất vả mỗi ngày. Phồn Du đồng ý nhận nó, cô lái xe đến đơn vị mà không có bất kỳ do dự nào, điều này đã gây ra một trận âm dương quái khí kỳ lạ giữa các đồng nghiệp. Phồn Du bắt đầu tìm kiếm một công việc mới, cô không muốn tiếp tục làm việc với các đồng nghiệp trong một môi trường khó xử như vậy.
Chu Dịch đến căn hộ khoảng hai ba lần một tuần, những ngày còn lại đều là Phồn Du ở một mình, cô cũng không đi tìm nơi ở của Chu Dịch, không rõ hoàn cảnh gia đình của hắn, cô chỉ dò hỏi một lần về chuyện hắn có hôn ước hay không. Sau khi biết hắn còn độc thân, Phồn Du cũng không tìm tòi nghiên cứu thêm nữa. Cho dù là vợ chồng đi nữa thì cũng phải có không gian riêng tư, huống chi hai người hiện tại đang là bạn giường.
Phồn Du trồng thêm rất nhiều hoa trong biệt thự, trang trí ban công, nuôi cá vàng và một con búp bê vải xinh đẹp, cô còn dọn dẹp lại thư phòng làm việc cho Chu Dịch. Sau khi được cô chu đáo chỉnh chu, căn hộ đã không còn giống nhà mẫu nữa, xung quanh toàn là hơi thở cuộc sống, Chu Dịch còn khen nơi này ngày càng có cảm giác như ở nhà.
Poppy cũng đã thuận lợi tung ra thành công, lần này chủ yếu là bán hàng trực tuyến, lấy được phản hồi rất nhiều, Phồn Du có thể cảm giác được tâm trạng gần đây của Chu Dịch rất tốt. Vì Kiều Mộ Nhất là người mẫu quảng cáo nội y tình thú nên trên mạng có rất nhiều chủ đề màu hồng phấn, trước đó cô ta đã bị người đàn ông tung tin đồn thất thiệt về việc đóng phim A [1], Kiều Mộ Nhất ở trên Weibo không ngừng bị bôi đen, lên hot search hết lần này đến lần khác.
[1] phim A là phim 18+ á
Trong nháy mắt đã đến lễ Thất Tịch. Thất Tịch còn có một ý nghĩa khác đối với Phồn Du, vì đây không chỉ là ngày lễ tình nhân mà còn là ngày sinh nhật của cô, cho nên cô còn có biệt danh là Tiểu Tịch.
Sáng sớm nay, cha mẹ cô đã gọi điện chúc mừng sinh nhật và hỏi cô có ai cùng ở bên trong ngày sinh nhật không. Cha mẹ đề nghị cô nên mời đồng nghiệp ăn một bữa cơm để thêm náo nhiệt, tăng cường mối quan hệ và thuận tiện xem có đối tượng nào thích hợp để phát triển hay không.
Phồn Du đáp lại một cách có lệ, cô không muốn mời đồng nghiệp đi ăn cơm, chưa kể điều đó sẽ khiến người khác chậm trễ cùng người yêu đi hẹn hò, ngay cả khi có người còn độc thân, chưa chắc họ đã đồng ý.
Tan làm Phồn Du đi mua một cái bánh kem, cô còn mua một số đồ ăn và định xuống bếp nấu một bàn đồ ăn ngon cho bản thân. Hôm nay là ngày lễ tình nhân, cô nghĩ Chu Dịch sẽ đến chung cư ở cùng cô, cô vẫn rất mong chờ có thể cùng hắn đón sinh nhật lần này.
Phồn Du ngâm nga một bài hát trong lúc bận rộn trong bếp, trước khi rời xa bố mẹ, cô vẫn là một cô bé mười ngón tay chưa từng dính dương xuân thủy [2], hiện tại đã xa nhà, cô đã dần biết cách tự nấu ăn, bản thân đã có thể linh hoạt xào nấu mười món khác nhau một cách dễ dàng.
[2] mười ngón tay chưa từng dính dương xuân thủy: “Dương xuân thủy” là nước tháng ba, còn là mùa xuân, nước rất lạnh. Cả câu có ý nói vào tháng ba nước lạnh thì không cần phải đụng vào nước giặt quần áo, chỉ một gia đình có điều kiện tốt.
Phồn Du làm món cá chua, cánh gà chiên Coca, tôm hấp dầu, rau cải thìa và cà chua xào trứng, cô còn tự tay làm một tô mì cho mình. Sau khi thu dọn hết mọi thứ, trời bắt đầu tối, Phồn Du suy nghĩ bây giờ có lẽ Chu Dịch đã tan làm, nói không chừng hắn còn đang chuẩn bị hoa hồng và quà Thất Tịch cho mình.
“Đêm nay anh có đến đây không?” Phồn Du gọi điện thoại cho hắn.
“Tôi còn có việc.” Thanh âm nặng nề của Chu Dịch đánh vào trái tim Phồn Du, cô không nghĩ hôm nay hắn còn có việc, còn tưởng rằng tối nay bọn họ sẽ ở bên nhau, cô gọi điện chỉ để xác nhận một chút, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có câu trả lời thế này, nó đến nhanh đến mức Phồn Du trở tay không kịp.
“À, có chuyện gì vậy ạ?” Phồn Du biết thân phận mình không nên xen vào cuộc sống riêng tư của Chu Dịch, nhưng cô không nhịn được hỏi hắn.
“Có hẹn trước.” Chu Dịch nói lý do ngắn gọn dứt khoát, không có chút nào che giấu, làm cho trong lòng Phồn Du yên tâm lại.
Làm sao cô có thể tự tin đến mức cảm thấy tối nay hắn nhất định sẽ đến ở cùng với mình cơ chứ? Nếu hắn có thể bao nuôi cô, thì hắn cũng có thể bao nuôi người khác, có khi hắn còn có người yêu khác ở nơi mà cô không biết đến.
“Vậy được rồi.” Thanh âm Phồn Du có chút run rẩy, tâm tình không vui cúp điện thoại, không muốn hỏi gì cũng không muốn nghe thêm gì nữa.
Phồn Du ngồi xổm trên sô pha co lại thành quả bóng, ôm đầu gối, đôi mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm bánh kem và bàn đồ ăn thơm ngon mà vừa rồi mình hân hoan nhảy nhót làm được, một lúc sau cảm thấy đôi mắt có chút mờ mịt, tầm nhìn mơ hồ không rõ.
Chết tiệt, tại sao lại khóc vì anh ta chứ! Không phải chỉ là ăn sinh nhật một mình thôi sao, có cái gì ghê gớm cơ chứ. Phồn Du lau đi những giọt nước mắt sắp trào ra, đến trước bàn ăn, cô đang muốn đi tắt đèn và thắp nến, nhưng lại cảm thấy một người thì không cần phiền phức như vậy, cô dứt khoát không quan tâm đến hình thức phiền phức đó nữa, trực tiếp chụp ảnh rồi cắt miếng bánh nhỏ lên ăn.
Cô đã mong chờ chiếc bánh kem lần này rất lâu rồi, lúc trước ăn một lần đến lần sau cũng không quên được hương vị của nó, bây giờ nếm thử lại, trong lòng luôn cảm thấy có chút kỳ quái, cảnh vẫn còn mà người thì chẳng thấy đâu, không còn như lúc trước vui vẻ thưởng thức bánh nữa. Ăn xong hai miếng Phồn Du cảm thấy nó quá ngọt, cô đặt chiếc bánh xuống, ăn thêm hai miếng mì trường thọ mà cô nấu, cảm thấy quá thanh đạm. Nhìn xung quanh, không món nào trên bàn có thế gợi lên cơn thèm ăn trong cô, kể cả khi đây đều là những món thường ngày cô thích.
Phồn Du tuyệt vọng đặt đũa xuống, lần nữa nằm xuống ghế sofa, cô đăng hình lên vòng bạn bè, nhưng không biết nên viết câu gì trên đó, cuối cùng không viết nữa, chỉ đơn giản đăng hình lên.
Sau khi đăng lên, Phồn Du nhanh chóng nhận được những bình luận, một số người thì chúc cô sinh nhật vui vẻ, một số hỏi hôm nay có phải là sinh nhật của cô không, một số thì khen các món ăn và bánh trông rất ngon, nhưng Phồn Du không trả lời.
Cô chưa từ bỏ ý định mà dò lại những bình luận, nhưng vẫn không thấy Chu Dịch bình luận hay thích, trong lòng có chút ủ rũ. Hắn sẽ nhìn thấy sao? Nói không chừng lúc này hắn đang tổ chức một bữa tối dưới ánh nến với tình nhân, sau đó thì cả hai cùng nhau lăn ra giường cũng nên.
Phồn Du hết hy vọng ném điện thoại, không muốn thu dọn bàn ăn, không muốn tắm rửa, cứ như vậy giữ nguyên tư thế cuộn tròn như đà điểu trên ghế sô pha, lão tăng bất động không nhúc nhích, không lâu sau liền ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, Phồn Du cảm thấy được có người đang chụp hình mình, cô từ từ tỉnh lại, gian nan mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy một bóng người.
“Dậy đi em.” Là giọng của Chu Dịch, Phồn Du rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ người trước mặt, cô không vui nói: “Sao anh lại trở về?
“Xin lỗi, suýt chút nữa tôi đã không đến kịp.” Chu Dịch quỳ gối bên ghế sô pha, cúi người hôn lên trán cô, “Bảo bối, sinh nhật vui vẻ.”
“Đừng gọi tôi là bảo bối.” Phồn Du tức giận nhìn sang chỗ khác, “Sao đêm nay anh lại về? Anh không phải đang ở cùng bảo bối bên ngoài kia sao.”
“Đang suy nghĩ gì vậy.” Chu Dịch xoay mặt cô lại đối diện với mình, ánh mắt sách quắc nhìn chằm chằm vào cô, “Không có bảo bối nào bên ngoài hết, em là người duy nhất.”
“Tin anh cái quỷ ấy.” Phồn Du rầu rĩ hỏi: “Tối nay anh có hẹn với ai?”
“Kiều Mộ Nhất. Cô ấy gần đây tâm trạng không tốt, dù sao thì cô ấy cũng là người mẫu của nội y lần này, tôi đến gặp cô ấy thuận tiện nói về lần hợp tác trong tương lai.”
“Ha, nhưng cô ấy có ý với anh.” Phồn Du chọc chọc vào ngực Chu Dịch, bĩu môi nói, “Cô ấy xinh đẹp như vậy, thân hình lại chuẩn. Sao anh không ở bên cô ấy?
“Cô ấy không có tình cảm với tôi.” Chu Dịch không giải thích thêm, từ trong túi lấy ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, xa hoa và cao cấp.
“Đây là quà của em sao?” Tức giận trong lòng Phồn Du biến mất hơn một nửa.
“Đúng vậy.” Chu Dịch mở hộp ra, bên trong là một cái lắc tay được nạm nhiều viên kim cương nhỏ tinh xảo, sáng lấp lánh đến mức khiến người ta không thể rời mắt được.
Chu Dịch lấy chiếc lắc tay ra, đeo vào cổ tay trắng nõn mảnh mai của Phồn Du. Cô cong cong mắt, lắc cổ tay thưởng thức chiếc vòng, nó thực sự rất đẹp.
“Thật đẹp, em rất thích.” Phồn Du câu lấy cổ Chu Dịch hôn xuống.
Chu Dịch nhìn bộ dạng thỏa mãn của Phồn Du, hắn bất giác cong môi lên, hiếm khi có được sự hài lòng thuần túy do tiền bạc mang lại, hắn thích tính tình nhanh nhẹn này của Phồn Du.
“Em đói quá nha.” Phồn Du ôm bụng làm nũng.
“Đồ ăn trên bàn em chưa ăn sao?” Chu Dịch bế Phồn Du đi về phía bàn ăn.
“Vừa rồi em ăn không vô.” Phồn Du ôm lấy cổ Chu Dịch, dựa đầu vào vai hắn.
“Tại sao lại ăn không vô?” Chu Dịch hỏi lại.
“Em không biết.” Phồn Du không muốn thừa nhận cô ăn không ngon là vì không có Chu Dịch ở đây.
“Em biết, chỉ là em không muốn đối mặt, em sợ cái gì?”
“Em sợ anh, cũng sợ chính bản thân mình.” Phồn Du lẩm bẩm.
“Sợ tôi không yêu em, hay là sợ em yêu tôi?” Chu Dịch đặt Phồn Du xuống ghế.
“Vậy anh, anh có yêu em không?” Phồn Du nhắm mắt lại, hỏi câu hỏi mà cô vẫn luôn không dám hỏi ra.
Một lúc sau vẫn không nhận được phản hồi. Phồn Du ngượng ngùng mở mắt ra, tự giễu cười cười, “Em không hỏi nữa.”
“Nói yêu thì quá nặng, nhưng ít nhất trong lòng tôi có em.” Chu Dịch chỉ đưa ra đáp án này.
“Được, em biết rồi.” Như vậy là được, cô bằng lòng.
Cô gắp một miếng cánh gà đưa lên miệng Chu Dịch, vẻ mặt cầu khích lệ nói, “Mau nếm thử tay nghề của em đi. Ăn ngon không?”
“Ăn ngon, nhưng không ngon bằng em.” Chu Dịch đã nếm qua rất nhiều sơn hào hải vị, tay nghề của Phồn Du rất khó làm cho hắn kinh ngạc, nhưng hắn vẫn nể tình ăn sạch hết.
Bữa tối kết thúc vui vẻ, Chu Dịch đứng dậy dọn dẹp đống bát đĩa lộn xộn trên bàn.
Phồn Du nắm lấy khung cửa phòng bếp, nhìn chằm chú bóng dáng bận rộn của Chu Dịch, ánh đèn dịu dàng chiếu vào khuôn mặt cương nghị của hắn, mạ lên một tầng mông lung mơ hồ.
Cảnh tượng này cực kỳ giống với hình ảnh xuất hiện vô số lần trong tâm trí của Phồn Du thời thiếu nữ.
Cô lặng lẽ đi tới sau lưng Chu Dịch, ôm lấy eo hắn, khuôn mặt dịu dàng áp vào tấm lưng rộng lớn của Chu Dịch, im lặng không nói gì.
Ngoài cửa sổ tối đen như mực, trên bầu trời có những ngôi sao thưa thớt, nghịch ngợm nhấp nháy đôi mắt, như là đang bí mật nhìn trộm đôi tình nhân trên đời.