*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn thấy tin nhắn của Chu Dịch, Phồn Du suy nghĩ nếu lát nữa hắn đến đây thì nhất định cô sẽ bị hắn thao chết. Đi làm cả một ngày đã khiến cô rất mệt mỏi, cộng với việc thủ dâm vừa nãy, cô mệt đến mức không muốn nhúc nhích, hiện tại cô chỉ muốn ăn xong rồi sau đó đi ngủ thôi.
Phồn Du trả lời: “Không muốn, người ta đang rất mệt và còn rất đói bụng nữa.”
“Em chuẩn bị đi, xong rồi gửi địa chỉ cho tôi, tôi đến đón em ra ngoài ăn cơm.”
“Được, em đợi anh. Địa chỉ: Quốc lộ Hòa Bình tiểu khu Hoa Uyển.” Nếu Chu Dịch chỉ đơn giản đưa cô đi ăn tối, cô vẫn sẽ rất vui vẻ.
Phồn Du giãy giụa đứng dậy khỏi giường, chọn lựa quần áo, trang điểm chải chuốt, cuối cùng cô chọn chiếc váy mà Chu Dịch đã tặng cho cô ngày hôm đó. Phồn Du cũng đã dành rất nhiều thời gian cho phụ kiện và trang điểm, cần phải đảm bảo mọi chi tiết đều có thể xuất sắc nhất.
Rõ ràng hôm nay đã mệt đến không muốn cử động, nhưng nghe thấy Chu Dịch muốn đưa cô đi ăn tối, bản thân lại hấp tấp trang điểm xinh đẹp, Phồn Du ở trong lòng thầm phỉ nhổ chính mình.
Chu Dịch mang theo dục vọng ngập trời trở lại văn phòng, đối với những bức ảnh mà cô gửi hiện lên sự thèm muốn. Hắn khó có thể tin bản thân mình lại có thể bỏ qua cho tiểu yêu tinh luôn chọc giận hắn khắp nơi, càng ngày càng cảm thấy hắn đối với Phồn Du không thể nào nhẫn tâm được, cho dù là làm tình.
Muốn thao cô, nhưng càng muốn nhìn thấy cô nhiều hơn.
Chu Dịch loát dương v*t, nhưng lại phát hiện ra một chuyện đáng chết, từ khi dương v*t của hắn nếm qua tư vị huyệt nhỏ của Phồn Du thì hắn ngày càng khó tự mình loát bắn ra, đêm qua hắn đã dùng quần lót của cô để loát bắn. Chu Dịch bực bội loát dương v*t của mình, máy móc mà kích thích khoái cảm, nhắm mắt lại tưởng tượng khuôn mặt nhỏ nhắn của Phồn Du, tưởng tượng cô thuần thục dưới thân hắn, lúc này mới bắn ra.
Chu Dịch lái xe đến cổng của tiểu khu chờ, Phồn Du ra khỏi tiểu khu, thấy Chu Dịch hôm nay lại thay đổi một chiếc Maserati màu xám bạc, cánh tay của hắn đang đặt trên cửa sổ xe, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc lập loè ánh lửa.
2020 Maserati Ghibli
Diesel GranSport
Phồn Du chạy chậm qua đó cười với hắn: “Đã để anh đợi lâu rồi.”
Thấy cô đi tới, Chu Dịch dập thuốc rồi mở cửa xe cho cô. Nhìn thấy váy trên người Phồn Du, ánh mắt Chu Dịch nhanh chóng trở nên dịu dàng.
Phồn Du thấy hắn rất thích mình mặc váy này, lên tiếng nói: “Em thích váy này lắm, cảm ơn anh”.
Chu Dịch vén một sợi tóc của cô, đặt ở trên môi, in lên một nụ hôn: “Em thích là tốt.”
“Anh vừa mới tan làm sao? Có phải rất mệt phải không? Thật vất vả.” Phồn Du tìm đề tài cùng Chu Dịch tán gẫu.
“Nếu không nghe điện thoại của em thì tôi sẽ không vất vả.” Chu Dịch cười như không cười nhìn chằm chằm Phồn Du.
Phồn Du xấu hổ đến mức không dám nhìn Chu Dịch, cô lúng túng xin lỗi: “Xin lỗi anh, em sai rồi, sau này em sẽ không dám nữa.”
Nhìn thấy bộ dạng có chút đáng thương này của cô, Chu Dịch cũng không đành lòng trách cứ, hắn nhịn không được duỗi tay vỗ vỗ đầu cô, cười nói: “Không có việc gì mà vật nhỏ em không dám làm cả.”
“Sau này em sẽ không câu dẫn anh nữa, em sẽ không làm những điều anh không thích.” Hì hì, điều đó là không thể, Phồn Du chọc chọc vào eo Chu Dịch.
“Tôi không có không thích.” Chu Dịch nắm lấy móng vuốt sắp làm loạn của Phồn Du, đặt nó vào trong lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn đôi bàn tay mềm mại mảnh mai không xương của cô.
“Anh cũng thích em câu dẫn anh à.” Phồn Du cùng hắn đan xen mười ngón tay vào nhau, nhanh chóng hôn lên khóe miệng Chu Dịch, cong cong đôi mắt hàm chứa ý cười nhìn hắn, “Em cũng thích.”
Chu Dịch lòng mềm đến rối tinh rối mù, hắn đưa tay ra sau ót Phồn Du, hôn xuống, ăn son trên môi cô, trao đổi nước bọt lẫn nhau. Nụ hôn này chỉ có thâm tình chứ không có tình dục, Phồn Du nhắm mắt lại trầm mê trong nụ hôn đó.
Sau khi kết thúc nụ hôn, Phồn Du định thần lại, cô lẩm bẩm: “Cái quái gì vậy, trông như một cặp tình nhân vậy.” Cô lấy cây son màu đỏ từ trong túi ra, oán trách Chu Dịch: “Anh không cần làm như vậy, giống như chúng ta đang vượt qua ranh giới vậy đó.”
“Tại sao, bạn giường thì không thể hôn à?”
“Bạn giường chỉ hôn môi khi ở trên giường thôi.” Phồn Du nhỏ giọng tranh luận.
“Cho nên, hiện tại để tôi thao em một lần, em sẽ không hiểu sai vấn đề này nữa.” Chu Dịch cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.
“Em không có…” Trong lòng Phồn Du hiện lên một tia ủy khuất, rõ ràng là hắn luôn không tuân thủ các quy tắc mà vượt qua ranh giới, hiện tại lại đổ thừa cho cô. Cô chỉ sợ mình hết lần này tới lần khác sẽ không chống lại được sự dịu dàng và thâm tình mà Chu Dịch toát ra, rồi sau đó sa chân vào vực thẳm ấy.
“Em sợ cái gì, lúc tôi hôn em, em không cảm thấy thích sao?” Chu Dịch xoa xoa tóc cô.
Cảm giác rất thích, rất thích, cho nên mới sợ hãi. “Anh đừng đa tình như vậy, người đàn ông đa tình chính là người tuyệt tình nhất.” Phồn Du nhỏ giọng lên án.
Đa tình? Chu Dịch đã nghe quá nhiều người nói hắn quạnh quẽ, hiếm khi được người ta đánh giá như vậy, cảm thấy có chút mới mẻ. Thấy cô bây giờ còn kháng cự không muốn mở lòng, Chu Dịch cũng không ép cô nữa, dù sao quan hệ lúc này cũng không tệ lắm.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa, gần đây có một nhà hàng mới mở, tôi dẫn em đi ăn thử.” Chu Dịch khởi động xe.
Khi đến nhà hàng, Chu Dịch đã gọi một bàn đầy món, Phồn Du nhìn thực đơn đắt tiền này thầm nghĩ: Có tiền thật mẹ nó tốt, gọi món gì cũng không cần nhìn giá, thỉnh thoảng Chu Dịch lại gắp đồ ăn cho cô, hầu hạ cô cẩn thận. Trong lòng Phồn Du biết có gì đó không ổn, nhưng cũng vui vẻ chấp nhận.
Trên đường lúc Phồn Du đi toilet. Khi cô vừa bước ra khỏi toilet, đột nhiên cô bị một cánh tay mạnh mẽ nắm chặt, Phồn Du hoảng sợ suýt hét lên. Sau khi nhìn rõ người tới, sắc mặt cô tức khắc trầm xuống.
Cô mạnh mẽ ném tay hắn, mắng: “Diệp Hiểu. Anh có bệnh à?.”
“Hắn ta là ai? Tại sao em lại đi cùng hắn?” Diệp Hiểu kích động, người không biết còn tưởng anh ta đến đây bắt gian.
“Có liên quan gì đến anh sao?” Phồn Du hỏi ngược lại.
“Ha, thảo nào lần trước em không đồng ý với anh, thì ra đã sớm trèo cao.” Nhìn bộ dáng Diệp Hiểu nghiến răng nghiến lợi, Phồn Du nhịn không được muốn đánh anh ta.
“Thế nào, tôi tiếp cận anh ấy liên quan gì đến anh sao? Anh không có tiêu chuẩn kép [1] à.” Phồn Du muốn đẩy Diệp Hiểu đang cản trở ra.
“Anh ta chỉ đang đùa giỡn với cô thôi, cô đừng quá coi trọng.” Diệp Hiểu tức muốn hộc máu, anh ta không lựa lời nói thẳng: “Cô chẳng lẽ muốn cho anh ta chơi đến to bụng sau đó đi phá thai à?”
Phồn Du lập tức cho Diệp Hiểu một cái tát, tức giận mắng: “Cút đi, chúc anh và phú bà kia sớm sinh quý tử.”
Diệp Hiểu rất tức giận, nắm cổ tay Phồn Du không chịu buông ra. Lúc này Chu Dịch đi tới, hắn duỗi tay nắm lấy cổ tay của Diệp Hiểu, dùng sức làm cho anh ta buông cổ tay Phồn Du ra.
Chu Dịch vòng tay ôm eo Phồn Du, hắn âu yếm hôn lên vành tai của cô, nói: “Bảo bối, lần sau lại gặp con chó điên này nhớ gọi cho anh.” Sau đó, dưới ánh mắt tràn ngập hận ý của Diệp Hiểu, thản nhiên rời đi.
[1] Tiêu chuẩn kép là cách gọi việc nhìn nhận theo hai cách khác nhau cho cùng một sự việc của một người, một nhóm hay một cộng đồng. Một tiêu chuẩn kép có thể dễ dàng phân biệt với hình thức thể hiện, như việc một số việc được xem là hoàn hảo và tuyệt vời nếu do một nhóm người làm nhưng cũng chính việc đó lại là thứ không thể chấp nhận và cấm kị nếu do nhóm người khác làm. Nó vi phạm tất cả các nguyên tắc về sự công bằng khi những người khác nhau lại có mức độ trách nhiệm khác nhau khi làm cùng một việc.
Vì thế nó được xem như một loại thành kiến và không công bằng về mặt đạo đức nếu nói theo nguyên tắc rằng tất cả đều bình đẳng và tự do. Tiêu chuẩn kép được xem như một sự phi lý bởi chúng vi phạm một cách mạnh mẽ câu châm ngôn cơ bản của luật học hiện đại: Tất cả mọi người đều bình đẳng trước pháp luật. Nó vi phạm tất cả các nguyên tắc của công lý thường được gọi là sự công bằng vốn cố gắng đặt một tiêu chuẩn chung cho tất cả mọi thứ không thiên vị dù là theo tầng lớp, địa vị xã hội, giới tính, tôn giáo, chính trị, tuổi tác… Vì thế câu nói “Đời thật không công bằng” cũng có thể viện dẫn để miêu tả tiêu chuẩn kép. (Nguồn: wikipedia)