Chiêm Đông Quyến đang mải mê kí tên, quản lí phòng quan hệ xã hội Triệu Lăng Phi tự tay rót ly cà phê cho anh.
“Chiêm tổng, cà phê anh cần.”
Chiêm Đông Quyến ngẩng lên nhìn cô, cười mỉm nói: “Sao lại phiền Lăng Phi mang vào thế này.”
“Báo cho anh tin tốt lành.”
“Chuyện gì?” Chiêm Đông Quyến buông bút. Anh tuy là hỏi vậy, nhưng Triệu Lăng Phi biết anh có lẽ đã đoán được.
“Sáng nay đã fax qua, bây giờ vẫn chưa có hồi âm.”
“Chưa có hồi âm hay là tin tốt lành?”
“Ít nhất là không từ chối ngay, có lẽ có hi vọng bên Lệ thị.” Cô nhớ lúc Chiêm Đông Quyến đưa ra đề nghị này, ngay lúc đó có mấy người đã dự đoán được tình hình.
Thật ra, vốn dĩ chỉ cần bán vịnh Lam Điền nhưng Chiêm Đông Quyến một mình đặt cược mới đầu tư được. Vậy mà sau đó bất ngờ quy hoạch thành phố làm hạng mục này không đáng một xu, gần như phá huỷ cả nền móng của Đông Chính.
Song, hạng mục ở nơi không đáng giá một xu này lại có thể thu hút cành ô liu của Lệ thị.
“Người ta chẳng qua chỉ muốn làm ăn nhỏ với chúng ta giết thời gian thôi.” Anh cười kín đáo. Khi anh cười, mắt hơi cong lên.
“Làm xong mấy việc này, anh cũng có thể lo chuyện của mình rồi.” Triệu Lăng Phi vừa cầm giấy tờ anh đã kí xong sắp gọn lại, vừa nói.
“Chuyện gì?”
“Anh nói xem? Đừng giả ngốc với tôi chứ.”
“Chẳng lẽ cưới cô?”
Triệu Lăng Phi nghe thế cười khúc khích, “Còn lâu.”
“Cô nói vậy làm tim tôi đau quá.”
“Bình thường trước mặt người khác chọc ghẹo bà già tôi đây là được rồi, đừng lúc nào cũng không đứng đắn thế chứ.” Mấy năm trước cô li dị chồng, lớn hơn Chiêm Đông Quyến mấy tuổi, nên mở miệng là hay tự xưng bà già.
“Thật ra...” Lông mi anh rũ xuống, “Có đôi lúc làm cô hàm oan rồi.”
“Đúng vậy, cậu chủ Đông Chính ruồng rẫy người vợ nghèo hèn, cặp bồ với hồ li tinh lớn tuổi. Tin tức như vậy tôi nhớ đến là lại đau đầu.”
Chiêm Đông Quyến lại cười.
“Dù là nhược thuỷ tam thiên, anh cũng đừng chờ đợi mấy gáo làm gì. Thành phố B chúng ta, chị em phụ nữ để ý anh nhiều mà, hoặc giả anh không vừa mắt thì tìm chỗ khác xem.”
“Ừ.” Chiêm Đông Quyến thản nhiên mỉm cười.
“Còn cô Thẩm, lâu rồi anh không liên lạc, cầm máy lên gọi đi.” Triệu Lăng Phi nói.
“Hết bận rộn rồi tính.”
Triệu Lăng Phi nhìn anh, không biết nên nói gì nữa. Anh bẩm sinh dịu dàng, ai nói gì khuyên gì anh cũng không thấy khó chịu, chỉ lẳng lặng lắng nghe. Nhưng đôi khi nghe là một chuyện, còn làm theo hay không lại là chuyện khác.
Cô cầm giấy tờ đi ra. Ra ngoài rồi, quay lại thoáng nhìn phòng làm việc của anh, lắc đầu cười.
Vừa rồi Chiêm Đông Quyến cười cười nói với cô “chẳng lẽ cưới cô?”, câu nói như thế khiến cho cô là phụ nữ lớn tuổi dày dạn kinh nghiệm cũng hơi hơi động lòng.
Không biết cô gái thế nào lại đi từ chối anh.
Nhưng mà, dù họ có qua lại cũng không trở thành chén trà của đối phương.
Bắt đầu từ ngày hôm qua, không biết thời tiết bị ảnh hưởng gì mà cứ mưa rả rích, thành phố B năm nay và mùa hè năm ngoái hoàn toàn khác nhau.
Uống hết ly cà phê, anh vẫn cảm thấy không có tinh thần nổi, có lẽ như lời người nào đó nói, anh trời sinh chính là điềm bại gia.
“Chiêm tổng.” Anh vừa ngửa người trên ghế, trợ lí đã gọi điện thoại nội bộ. “Đã ba giờ rồi, tuần trước đã xếp lịch bốn giờ phải tới gặp bí thư thị uỷ.”
“Chuẩn bị xe tôi đi ngay.” Nói xong, anh cài lại áo chỉnh tề, cầm áo khoác nhìn đồng hồ rồi đi ra. Trên đường đi thỉnh thoảng ngừng đèn đỏ, anh tranh thủ gọi cho Tạ Minh Hạo.
“Minh Hạo, là tôi.”
Tạ Minh Hạo nghe tiếng của Chiêm Đông Quyến, ra hiệu với Tả Tình định rời phòng bệnh.
“Minh Hạo──” Tả Tình sợ người lạ, nhìn bác sĩ rồi giữ chặt chéo áo anh.
“Tả Tình ngoan nha, anh nghe điện thoại của bạn.” Tạ Minh Hạo che loa, nhỏ nhẹ dỗ dành cô.
Thấy Tả Tình nhút nhát gật đầu, Tạ Minh Hạo mới nhẹ nhàng kéo cửa, đi ra bên ngoài.
“Đông Quyến, tôi đang đưa Tả Tình đi tái khám, nên buổi chiều không đến bữa tiệc được.”
“Ừ, tôi biết. Cô ấy hơi chuyển biến tốt phải không?”
“Ừ, dì Nhậm nói tối hôm đó, cô ấy đột nhiên hỏi Tả Ý.” Tạ Minh Hạo nói.
“Cô ấy nhớ ra Tả Ý sao?” Chiêm Đông Quyến thoáng giật mình.
“Cũng không hẳn. Chỉ một chốc thôi, lúc ăn cơm vô ý hỏi, hơn nữa còn rất bình tĩnh. Sau đó chúng tôi hỏi lại, cô ấy nói không nhớ là có nói vậy.”
“À──” Anh đáp.
Tạ Minh Hạo chỉ đi ra nói mấy câu, Tả Tình ở bên trong bắt đầu xúc động, cô không thích ứng được hoàn cảnh lạ lẫm.
“Minh Hạo.” Cô đứng dậy gọi.
Tạ Minh Hạo nghe thấy vội nói: “Tả Tình gọi, tôi tắt máy đây. Đông Quyến, dì Nhậm nói đã lâu không gặp cậu nên bảo cậu qua một chút.”
“Thôi đi, tôi đến sợ là không tốt.”
“Cậu...” Tạ Minh Hạo không biết nói thế nào. “Chắc không có gì, dì Nhậm mong cậu đến thăm dì thôi.”
Chiêm Đông Quyến chần chừ một lúc: “Được rồi. Tôi xong việc sớm thì đến.”
Tiệc tùng xã giao là đi ăn cơm cùng đối tác. Triệu Lăng Phi đi cùng anh, đương nhiên là chắn không ít rượu thay anh.
Tửu lượng của anh rất kém cỏi, rất nhiều lần đều phải lén vào toilet ói ra, nếu Triệu Lăng Phi thấy sắc mặt anh không ổn, tất nhiên là giở trò giúp anh.
Kiểu làm ăn kiếm tiền này cũng thật giày vò. Anh đặc biệt ghét nhất là khi ngồi bàn lớn với mọi người, có người còn không ngừng mời rượu, hai bên mời mọc tới lui nước miếng cũng khô, phí phạm thời gian, đồ ăn nguội lạnh, quả thực là thời gian dài đăng đẵng.
Anh từng nói với Triệu Lăng Phi: “Tôi cảm thấy nếu trước khi uống mọi người trong bàn cứ nói hết phải uống bao nhiêu mới thoả mãn, sau đó mọi người kính rượu, tự uống một mình, uống xong rồi ăn cơm.”
Từ khách sạn ra cũng không còn sớm, Triệu Lăng Phi lại sắp xếp tiết mục tiếp theo, còn anh tìm cớ tránh đi. Nhưng đêm đó anh không đến Thẩm gia, xe đậu ở cửa vẫn không vào.
Ban đêm, anh gọi điện cho Tả Ý.
“Ờ...” Cô bên đầu dây kia ấp úng.
“Sao vậy?”
“Bên em không tiện.” Tả Ý nói, sau đó liếc sang Lệ Trạch Lương đang xem ti vi bên cạnh. Hôm nay ăn cơm chiều xong Lệ Trạch Lương đột nhiên quyết định dọn về lại căn hộ cao cấp.
Dọn đến dọn đi, không phiền sao trời.
Tả Ý rất muốn phản đối.
“Anh định tìm em nói chuyện chút.” Chiêm Đông Quyến nói.
Tả Ý đen mặt, chẳng lẽ người này không hiểu cô nói? Cô không phải đã nói không tiện sao.
Đây là đêm thứ hai cô và Lệ Trạch Lương ở riêng, cũng là ngày đầu tiên ở căn hộ. Lệ Trạch Lương từ sau khi từ công ty về đến nhà cũ Lệ gia đến bây giờ, tâm trạng rõ ràng là không vui bằng hôm qua. Rầu rĩ, bấm đổi kênh liên tục mà chẳng nói năng gì.
Mỹ nhân quả nhiên là khó kiếm được nụ cười mà, Tả Ý nghĩ. Bằng không Chu U Vương người ta vì sao muốn làm Bao Tự vui cười đến cả đốt lửa cũng đốt được.
2.
Em vì anh còn bán mình cho người ta, sao tán chuyện với anh được?
Tả Ý rất muốn nói thế, nhưng nhìn nhìn Lệ Trạch Lương sau đó nghĩ đến hậu quả, không nói nữa.
“Tả Ý, anh nhớ em.” Chiêm Đông Quyến cuộn tròn trên giường.
“Anh uống rượu?”
“Không có...”
“Không có mới lạ.” Tả Ý tức giận.
“Em sang đây thăm anh đi.” Anh làm nũng.
Tả Ý nín lặng, cảm thấy người này nói chuyện nghe thật lạ, “Anh bị phụ nữ bỏ rơi?”
“Em thật là miệng chó không mọc được ngà voi.” Chiêm Đông Quyến cười khổ.
“Muốn tìm người nói chuyện điện thoại thì gọi lên tổng đài ấy. Muốn nói chuyện yêu đương tỏ tình, anh hẹn mấy cô A, B, C, D đi mà nói. Nếu có vấn đề tâm lý, em liên lạc bác sĩ giùm anh. Xin hỏi Chiêm tổng, anh còn yêu cầu gì không?”
Chiêm Đông Quyến cười, “Tiếc quá, anh chỉ cần Tô Tả Ý thôi.”
“Anh sao vậy?” Tả Ý bất giác đứng lên, đi ra ngoài ban công.
“Anh có phải cứ thế này mà trơ trọi cả đời, rồi cô độc mà chết không?”
“Tầm bậy.”
“Ở đâu anh cũng là đồ thừa thãi.”
“Anh hối hận em bảo anh...”
“Không phải.” Anh cắt lời cô.
“Chẳng lẽ hôm nay anh gặp Tả Tình?”
“Không có, anh chỉ nghe tiếng cô ấy lúc gọi điện cho Minh Hạo.”
“Vậy ngày mai đến thăm chị ấy đi.”
“Thôi, anh không thích.”
Tắt máy, Tả Ý từ ngoài ban công đi vào, gặp phải vẻ mặt lo lắng của Lệ Trạch Lương.
“Điện thoại gì mà phải ra ngoài nghe vậy?”
“À... của bạn.” Tả Ý giải thích.
Anh liếc cô một cái, cô thấy hơi sợ.
Vì thế bổ sung: “Là nữ.”
Anh quay đi tiếp tục xem ti vi, làm Tả Ý tưởng là anh hài lòng với câu trả lời đó. Nhưng không ngờ, một lát sau anh cười lạnh châm biếm: “Không biết nếu Chiêm Đông Quyến nghe được em nói anh ta là nữ, thì sẽ phản ứng ra sao đây.”
Tả Ý sửng sốt, hoá ra anh làm bộ hỏi kì thật là đã dỏng tai nghe cô nói chuyện.
“Nữ thì nữ có sao, có bị Chiêm Đông Quyến biết cũng chả sao hết.” Nói dối bị bắt tại trận, dù có xấu hổ, nhưng cô cũng không chịu thua, lầu bầu nói.
“Trong mắt em anh ta cái gì cũng tốt.” Anh hừ lạnh.
Tả Ý nhìn khuôn mặt đen thui của anh, người này sao nói năng giống cô vợ nhỏ chua lét vậy.
“Anh không...” Tả Ý đảo tròn mắt. “Á à đừng nói ngay cả chuyện này anh cũng ăn dấm chứ? Anh là đàn ông sao còn hẹp hòi hơn em vậy, anh ở công ty nhìn thấy em thì mặt mũi đen thui, thấy đồng nghiệp nữ khác thì mặt mũi phơi phới, làm như ai ai cũng quen thân với anh, nếu em là anh chắc bị chọc tức chết rồi. Huống chi mấy chuyện tình ái ngày trước của anh trong công ty lan xa lắm rồi, em đều nghe tai trái lọt tai phải, không hề tính toán với anh, hôm nay em mới nhận...”
“Thẩm Tả Ý!” Lệ Trạch Lương cuối cùng thẹn quá hoá giận cao giọng ngắt lời cô.
Miệng Tả Ý không phát ra tiếng khép mở vài cái, cuối cùng vẫn bị anh dùng uy quyền không cho nói hết. Sau đó cô nhìn anh chăm chăm, thấy anh bị cô nhìn chòng chọc mà sắc mặt mất tự nhiên, lát sau Tả Ý bỗng nở nụ cười.
“Có lúc anh thật đáng yêu.” Nếu không kiêng dè khuôn mặt vẫn duy trì vẻ lạnh lùng của anh, cô chắc chắn sẽ nhào tới ôm anh.
“Thẩm Tả Ý, em xéo chỗ khác đi.” Anh hung dữ nói, tắt ti vi, lấy sách ra xem.
“Em muốn xem ti vi.” Tả Ý nhỏ giọng kháng nghị.
“Em không thể tìm chuyện bổ ích mà làm à?”
“Lúc anh muốn xem ti vi, thì coi đó là chuyện bổ ích. Giờ anh muốn đọc sách, sách lại thành suối nguồn của nhân loại, rõ là....” Cô ấm ức nhíu mày nói, cuối cùng hạ nhỏ giọng chỉ có mình cô nghe được.
“Hử?” Âm cuối kéo dài vút lên, hiển nhiên là anh không vui với thách thức của Tả Ý.
“Ư──thật ra em nghĩ sách đúng là bạn tốt của loài người.” Cô bị ép cũng phải đọc sách. Đến giá sách sau lưng sofa, cô suýt nữa há hốc miệng.
Từng hàng sách xã hội học, kinh tế học, tiếp thị học, quản trị học.
Quả nhiên rất bổ ích.
Nhìn thoáng sách trên giá đều rất sạch sẽ ngăn nắp, không có nếp gấp và vết bẩn nào, hình như ít có người xem. Cô rút đại một cuốn, mới thấy những cuốn sách này không chỉ để trang trí. Rất nhiều trang đều có bút tích của anh ghi lên, có chỗ thì được cẩn thận gạch bằng bút chì, còn có ghi chú. Cô không phải người thích viết vào sách, cảm thấy làm vậy như là hư hại cuốn sách.
Nhưng khi thấy nét chữ anh để lại trên từng trang giấy, thì trong lòng tự nhiên lại bắt đầu thinh thích thói quen này. Mỗi một chữ đều sắc nét đẹp đẽ, quả thật làm người xem thấy vui.
Đáng tiếc buổi đọc sách hay ho tối nay, chỉ có mỗi mình Lệ Trạch Lương là đọc thực thụ, còn Tả Ý biến thành đọc chữ của chủ nhân. Cứ thế hết cuốn này đến cuốn khác, cô không phải vì hấp thu kiến thức mà chỉ vì tìm kiếm trên mỗi cuốn sách thỉnh thoảng lại có nét chữ khiến người ta mê mẩn.
Lệ Trạch Lương ngẩng lên thấy Tả Ý đang đọc rất say sưa, đang ngạc nhiên không biết sao cô đọc loại sách này mà không buồn ngủ. Đôi mắt đột nhiên dán chặt cuốn sách Tả Ý đang cầm, là [nguyên lý kinh tế học] của Mankiw.
Mắt anh chợt loé, đồng tử hơi rút lại, nói: “Đưa cuốn đó cho anh.”
Tả Ý nghe vậy, nhìn qua anh, “Em đang coi hay mà.” Ý chính là, em đang coi chữ của anh hay mà, khó lắm mới tìm ra cuốn này viết nhiều chữ nhất.
“Đưa anh, em đổi cuốn khác đi.” Anh ra lệnh.
Tả Ý im lặng một hồi.
Được rồi, Tả Ý hít sâu, cô là cô gái rộng lượng, không chấp nhất với anh. Vì thế đưa cho anh, rồi đến giá sách lần nữa, quyết tâm tìm cuốn nhiều chữ hơn. Hừ──
Thừa lúc cô xoay qua chỗ khác, đưa lưng về phía sofa, Lệ Trạch Lương mở mấy trang cuối cuốn sách. Anh ghi tên một người liên tục mấy trang, viết nắn nót cẩn thận rất nhiều lần. Dường như càng viết càng phiền não, nên giở đến cuối trang sau, chữ cuối cùng như muốn đâm thủng giấy, ấn qua trang kế tiếp.
Ngón tay anh nhẹ nhàng mơn trớn, chữ “Ý” vì bị ấn mạnh nên khi sờ hơi cồm cộm.
Từ nhỏ tính kiên nhẫn của anh không nhiều, nên ba anh đặc biệt mời người dạy anh luyện chữ. Thế nên về sau mỗi lần gặp chuyện buồn phiền là dùng cách này làm cho bản thân bình tĩnh ôn hoà. Đáng tiếc, vào một lúc nào đó lại không thấy công hiệu chút nào. Đến nay, anh vẫn nhớ rõ khi anh viết xong cái tên này, đã giận dữ cầm bút ném văng ra xa.
Trên thế giới này, có lẽ đến cuối cùng cũng không tìm thấy người thứ hai có thể khiến anh trở nên như thế.
Tả Ý tìm cả buổi, rốt cuộc thoã mãn cầm cuốn [Quân vương luận] của Machiavelli, vừa quay lại định ngồi xuống, không ngờ rằng Lệ Trạch Lương liếc mắt qua bìa sách, đã nói: “Cuốn đó anh cũng muốn.”
Cuốn này anh muốn, cuốn kia không được, hoá ra từ nãy giờ con người này đang làm khó cô? Tả Ý suy nghĩ.
“Được thôi, trả cho anh.” Cô lại rộng lượng và nhún nhường, nói xong định đi tìm tiếp. Cô không tin một mình anh có thể cùng lúc xem bốn, năm cuốn.
Bỗng nhiên, anh nói: “Thôi, em xem ti vi đi.”
Tả Ý lặng lẽ lườm anh một cái, nghĩ bụng, đại ca à, anh nói sớm cho tôi nhờ.
3.
Tả Ý xem ti vi đương nhiên cũng chỉ xem mấy tin giải trí là chính.
Một lúc thì cô cảm thấy âm thanh ti vi nhỏ quá, không nghe rõ, nên lén tăng âm lượng thêm mười nấc. Ngó sang Lệ Trạch Lương, thấy anh không phản ứng, lại lén tăng thêm một nấc, thấy anh vẫn không lên tiếng, lại tăng thêm một nấc...
Lặp lại mấy lần, cuối cùng cũng tăng âm lượng đến mức cô thoả mãn.
Đến khi Lệ Trạch Lương mỏi mắt, ngước lên nhìn cô thì thấy người đã cuộn trên một góc sofa ngủ mất. Anh buông sách xuống, tắt ti vi, một tay chống tay vịn sofa, một tay đỡ má nhìn cô hồi lâu, mới đứng dậy ôm cô lên. Cô nửa mê nửa tỉnh ú ớ, giống con mèo nhỏ dụi dụi vào ngực anh.
Động tác rất nhỏ này làm tim anh lập tức như được lấp đầy, nhưng đỉnh tim lại hơi đau đớn. Nhiệt độ cơ thể của cô, hơi thở của cô thậm chí là khuôn mặt ngủ say cũng làm anh lưu luyến nhiều năm. Từng có một dạo, anh cho là mình chẳng thể nào có lại được lần nữa.
Cho dù những điều này chỉ là giấc mơ hư ảo, nhưng cứ thế để mình vĩnh viễn sa vào đó cũng tốt. Có lẽ... đúng là không nên dữ dằn với cô như vậy.
Anh thở dài, nhẹ nhàng ôm cô đặt lên giường.
“Tả Ý.”
“Ừm.” Cô mơ mơ màng màng.
“Dậy đánh răng, em vừa ăn kẹo.”
“Không đánh đâu.” Cô nhắm mắt lẩm bẩm.
“Nếu không sẽ nhức răng.”
“Không đâu, em mệt muốn ngủ mà.” Cô nhíu mày bĩu môi, hơi làm nũng, “Lần này thôi được không?”
Anh nghe thấy mà lòng mềm vô cùng, không nói gì nữa, chỉ vén chăn cho cô rồi đi rửa mặt.
cdcd
Ngày hôm sau, Chiêm Đông Quyến cuối cùng cũng không nghe lời Tả Ý đến Thẩm gia.
Anh bận cả một ngày, tan tầm lái xe về nhà đi ngang bờ sông, gió sông từ ngoài cửa xe thổi vào, vô cùng mát mẻ. Ngay cả anh cũng không biết mình đã bao lâu rồi không ngừng lại để nhìn ngắm phong cảnh thành phố này.
Vì thế, anh đậu xe vào ven đường, còn mình chậm rãi đi dọc theo con đê bên bờ sông. Không ít vợ chồng, cha con, người nhà đi tản bộ hóng mát, màn đêm dần dần buông xuống, xa xa thấy ánh đèn khu mới giải toả của thành phố ở phía đối diện sáng rực rỡ.
Trong ánh đèn đó, không có cái nào sáng đèn chờ anh trở về.
Chiêm Đông Quyến đi một đoạn, thấy đã rời xe quá xa, nên quay trở lại. Trong bóng tối, anh thấy Tạ Minh Hạo từ đằng trước đi đến.
Tạ Minh Hạo đang làm cho Đông Chính, lúc nào trong công ty họ cũng có thể gặp mặt, nhưng lúc này Tạ Minh Hạo đứng cạnh Thẩm Tả Tình. Cô được Tạ Minh Hạo nắm tay, chậm rãi đi dạo. Hai người không nói chuyện nhưng thái độ lại thân mật.
Chiêm Đông Quyến lúc này lùi không được, tiến không xong. Tạ Minh Hạo thấy anh trước cũng ngẩn ra, sau đó siết chặt tay Tả Tình, không biết nên làm thế nào cho đúng, cũng không chủ động chào Chiêm Đông Quyến.
Tả Tình vô tình ngẩng lên, vừa nhìn đã thấy Chiêm Đông Quyến. Ánh mắt không phải thờ ơ như gặp người lạ, mà lập tức dán chặt mắt vào anh.
Ngay sau đó mắt cô rụt lại, hét toáng lên, ngồi thụp xuống đất.
Chiêm Đông Quyến vội vàng bước đến, “Tả Tình.” định đỡ cô. Nào ngờ anh vừa đụng nhẹ vào tay cô, cô càng điên cuồng, vừa la hét, vừa há miệng cắn lên tay anh, sau đó cào cấu lên người anh.
Tạ Minh Hạo vội vã tách hai người ra, nhưng sợ làm đau cô, nên chỉ ôm chặt cô lại. Tay cô giãy dụa, muốn vói ra nắm xé cái gì đó. Chiêm Đông Quyến không trốn tránh, cứ đứng y ở đó.
Rất nhiều người bắt đầu nhìn về hướng này.
Tạ Minh Hạo nói: “Đông Quyến, cậu về trước đi.” Sau đó kéo Tả Tình về phía mình, ôm chặt vào lòng.
Chiêm Đông Quyến sững sờ gật đầu, lẳng lặng đi về xe.
Anh ngồi trong xe một lúc, dấu răng trên cánh tay in dấu thật sâu, vết cắn muốn thủng da. Anh nhìn kiếng chiếu hậu thấy trên đê hai người ôm nhau thật chặt.
Anh chợt khởi động xe, chạy vụt đi, dần dần không còn thấy hình ảnh trong kiếng nữa mới bắt đầu giảm tốc độ.
Về đến nội thành, lại không biết nên đi đâu.
Anh dừng xe, muốn gọi điện cho ai đó, rồi lại thôi. Ngón tay không ngừng xoay điện thoại. “Bộp” gập điện thoại lại, sau đó lại dùng ngón cái và ngón trỏ bật ra. Cứ như vậy, nắp điện thoại cứ mở rồi gập, xoay đi trở lại. Nên điện thoại của anh thường hay hư hỏng liên tục.
Anh ngồi trong xe im lặng thật lâu, mới khởi động xe, chạy về hướng khác.
Anh gọi điện cho Triệu Lăng Phi.
Không bao lâu sau, cô đã có mặt ở quán bar như đã hẹn.
“Hiếm thấy anh cũng đến nơi náo nhiệt này để hưởng thụ nhỉ. Sao thế?”
“Đột nhiên muốn uống rượu.”
“Anh không phải ghét nhất thứ này sao?”
Chiêm Đông Quyến chỉ cười cười không nói.
“Thôi, khó lắm mới đi được, chúng ta không nói chuyện này nữa. Nhảy không?”
“Nhảy kề sát mặt?” Anh cười.
“Vậy phải để bà già tôi đây vào toilet đánh phấn lại, để anh khỏi thấy được nếp nhăn ở khoé mắt tôi.” Nói rồi Triệu Lăng Phi quả nhiên cầm túi xách đi vào toilet, để lại Chiêm Đông Quyến ngồi một mình.
Lúc đó có mỹ nhân đến bắt chuyện, anh cũng mỉm cười từ chối.
Anh nhìn ca sĩ trên sân khấu đang lắc lư hát một bài tình ca xưa cũ, suy nghĩ lại bay đến nơi khác.
Mỗi lần thấy anh, Tả Tình mới có được bóng dáng trước kia, không biết là nên vui hay nên buồn.
Cô ấy vốn không phải là người bình tĩnh như thế.
Anh mãi mãi nhớ cảnh tượng lần đầu tiên gặp cô.
Khi đó, hai nhà Chiêm Thẩm là thế gia, chẳng mấy chốc anh vì thân phận có liên quan mà qua lại nhà họ Thẩm.
Cho đến sinh nhật năm đó, một cô gái nhỏ mặc một bộ váy xinh đẹp từ trên cầu thang chậm rãi đi xuống, đó là lần đầu tiên anh gặp Tả Tình. Đại tiểu thư Thẩm gia này kiêu ngạo như một cô công chúa, được mọi người vây quanh như ánh trăng được các vì sao bao bọc, cả mắt cũng không nhìn đến anh.
Chỉ e dù là ai cũng không đoán được sau này cô được hứa gả cho anh.
Sau đó mỗi lần gặp mặt, cô vẫn thái độ đó, bất luận là với anh hay đối với Tả Ý cũng vậy, luôn hất mặt lên trời, ánh mắt tràn ngập khinh bỉ và xem thường. Cô kết bạn rộng rãi nhưng đều là trung tâm, các chàng trai muốn bảo vệ tất nhiên cũng nhiều không đếm xuể.
Còn anh với Tả Ý lại khác.
Nhưng cho dù khinh thường anh, cô không phải cũng nghe lời ba đính hôn với anh đó sao. Lúc anh biết được tin này, trong lòng kinh hoàng, làm sao lường được cô ngạo mạn như thế lại dễ dàng khuất phục.
Anh còn nhớ rõ, cô từng dùng giọng điệu như thế nào cố ý đứng trước mặt anh, chỉ vào mũi Tả Ý nói: “Mày dựa vào đâu mà mang họ Thẩm? Con hoang vĩnh viễn cũng chỉ là con hoang mà thôi!”
Anh và Tả Ý từ nhỏ là cùng chung cảnh ngộ. Câu nói độc ác đó không chỉ sỉ nhục Tả Ý, mà còn sỉ nhục cả anh.
Lời nói chưa dứt, khi đó Tả Ý bướng bỉnh vung tay tát chị mình.
4.
Nếu cô không phải vì ba, nghe theo ý ông thì Tả Ý cho dù thế nào cũng không bước vào cửa Thẩm gia.
Ba nói: “Tả Ý, ba già rồi, đã làm rất nhiều việc sai lầm, nhưng bây giờ chỉ hi vọng chị em các con có thể gần gũi yêu thương nhau.”
Không may, hai chị em chưa bao giờ yêu thương nhau.
“Ngoài từ con hoang ra chị dùng từ gì khó nghe hơn nữa mắng tôi cũng được. Hơn nữa Đông Đông cũng ở đây, chị không thể không giữ miệng.” Tả Ý giận dữ.
Chiêm Đông Quyến đứng sau Tả Ý, kéo tay cô, ý bảo cô bỏ đi, dù sao cô ấy cũng là chị ruột của cô.
Đáng tiếc, động tác thật nhỏ này lại rơi vào mắt Tả Tình, cô nàng vỗ vỗ hai gò má nóng rát, phẫn nộ: “Không giữ miệng? Mày xứng đáng nói với tao kiểu này sao? Rõ là mẹ nào con nấy! Gì mà Đông Đông với không Đông Đông, đừng làm tao khó chịu, anh ta họ Chiêm tên Đông Quyến, là vị hôn phu của Thẩm Tả Tình tao, không dính líu gì đến Tô Tả Ý mày.”
Tả Ý ngẩn người.
Đúng vậy. Anh là vị hôn phu của chị cô, không chỉ là thanh mai trúc mã của cô. Cô từ nhỏ đã là bạn tốt với anh, bây giờ ba thì bị chia sẻ, ngay cả anh cũng không còn của một mình cô. Hai chữ “Đông Đông” đã chẳng thể gọi nữa.
Tả Ý chán nản thả tay Chiêm Đông Quyến.
Cô không thích căn nhà này, tình trạng này.
Mẹ nói: “Đi thôi, con đi mở rộng tầm mắt cũng tốt.” Mẹ luôn là người như vậy, nhẫn nhục chịu đựng bình tĩnh hiền hậu, hoàn toàn không giống người khác.
Năm đó, Tả Ý một mình đến Đức.
Trước đây lúc Tả Tình đồng ý hôn sự đó, vẻ mặt vênh váo tự đắc đi ngang qua cô làm cô vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Tả Tình nói: “Tao từ đầu đã ghét anh ta rồi, tương lai anh ta ở Chiêm gia cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn. Nhưng tao biết có người thích, không muốn rời khỏi anh ta. Tao là người chỉ cần thứ muốn là phải lấy bằng được. Tao ghét nhất là người khác tranh giành với tao, nên tao cũng muốn thử cướp cái trong tay người khác coi có đúng là sung sướng hay không.”
Tả Ý dằn nén, cúi đầu nhẫn nhịn không nói.
Chị Tả Tình ngay từ nhỏ đã xinh đẹp rực rỡ, đi đến đâu cũng là tâm điểm chú ý. Chỉ duy một người không nhìn đến chị ấy. Người đó cho dù là ai cũng híp mắt, nở nụ cười ôn hoà.
Nếu bị ép uống rượu, chỉ cần một hớp nhỏ, mặt anh sẽ đỏ lên như đánh phấn.
Mọi người gọi anh là Đông Quyến, nhưng anh chỉ cho một mình Tả Ý đặc quyền gọi tên anh.
Là Đông Đông.
Chỉ là sau cái tát đó, cuối cùng nét mặt hai bên đều bị xé toạc.
Nhưng nếu đời người có thể lựa chọn lần nữa, biết đâu cái tát Tả Ý dành cho chị mình có thế nào cũng không xuống tay được. Thời khắc đó ai cũng nóng nảy, nên căn bản không phát hiện ra tâm tư của Tả Tình.
cdcd
Hôm nay đi làm, Tả Ý bỗng nhận được nhiệm vụ phải đi công tác với người ở phòng kế hoạch. Cô về nhà mình soạn vật dụng hàng ngày. Cô thường đi công tác nên có kinh nghiệm, về nhà lấy vài ba món là đi được.
Xe của phòng kế hoạch đợi cô cùng đi ra sân bay.
Tả Ý cắn môi, không biết có nên nói Lệ Trạch Lương biết hay không. Có lẽ anh đã biết, mà cô đi có hai ba ngày, việc nhỏ như vậy, lỡ như anh không cần quan tâm, nếu đương không gọi điện, đúng ngay lúc anh đang bận việc, thì ngược lại còn làm cô quái lạ quá. Nhưng nếu không báo anh biết, lỡ anh hỏi tới rồi nổi giận thì phát phiền.
Bên cạnh có người của công ty, cô không biết làm sao gọi cho anh được đây.
Cô ngẫm nghĩ, quyết định nhắn tin.
“Em đi công tác ở thành phố C, ngày mốt về.”
Câu này chẳng có gì không ổn, tường thuật bình thường, dù anh có bị ai xem tin nhắn cũng không nhằm nhò gì. Cô nhìn lại lần nữa, mới nhấn nút gởi đi.
Lần thứ hai gởi tin nhắn cho anh, cũng như lần trước, thật lâu không thấy hồi âm.
Nếu anh không đọc được thì cũng không thể trách cô.
Tiếc là dù nghĩ vậy, trong lòng cũng cảm thấy hụt hẫng.
Lần nào cũng vậy...
Lúc qua cửa kiểm tra an ninh, chị Tịnh ở phòng kế hoạch chợt hỏi: “Em chờ điện thoại à?” Chị thấy Tả Ý dọc đường đến đây cứ mở điện thoại xem không ngừng.
“Dạ không, em xem giờ, với lại em sợ mình say máy bay.” Tả Ý cười ngượng ngùng.
“Say máy bay?”
“Lâu lâu mới bị, nhưng không sao, gần mà chị, một tiếng là đến rồi.” Cô vừa nói xong thì điện thoại rung lên, là điện thoại của Lệ Trạch Lương.
“Phải đi à?” Anh hỏi.
“Ừm, ngày mốt về.”
“Sao trong công ty không ai nói anh biết trước.”
Tả Ý trợn mắt, rất muốn nói: không phải anh đi, người ta bảo em đi, báo với anh làm gì.
“Em phải lên máy bay liền, cúp nha.” Cô nói.
Chờ một hồi đầu kia không có tiếng nói, Tả Ý cho là anh chuẩn bị cúp máy, không ngờ cô vừa định cúp thì nghe tiếng anh gọi: “Tả Ý.”
“Dạ?”
“Say máy bay thì làm sao đây?”
“Em có mang thuốc.”
“... Đừng ăn vặt nhiều, không tốt cho sức khoẻ, đến thì gọi cho anh.” Anh im lặng rồi lại nói: “Anh xem dự báo thời tiết nói bên kia trời mưa, cẩn thận kẻo cảm, đừng sợ nóng mà mở điều hoà lạnh quá. Đến nơi liên lạc với anh.”
Anh nói liên miên một tràng, kiểu dặn dò lộn xộn thường hay nghe thấy giữa người yêu lúc chia tay và sau này gặp lại ở sân bay truyền qua ống nghe, có vẻ cực kì dịu dàng, làm Tả Ý ấm lòng.
Cô kề điện thoại sát bên tai đang dần dần nóng lên.
Tả Ý chờ Lệ Trạch Lương cúp điện thoại, vội vàng xua tay: “Không ạ.” Sau đó sờ sờ khuôn mặt nóng bừng của mình.
Chị Tịnh là người từng trải, tiếp tục suy đoán: “Chia tay bạn trai à? Không nỡ sao?”
“Không... Không phải.”
“Tục ngữ nói tiểu biệt thắng tân hôn mà, đừng tập hư đàn ông, để bạn em chờ đi, bảo đảm em mà về sẽ dính như mật đường luôn. Muốn đạt được mục đích thì phải trả giá*.” Chị Tịnh cười.
(*Nguyên văn là: Tiếc đứa trẻ sẽ không bắt được sói, sau một hồi tìm thì câu này có xuất xứ quá ư dài dòng T_T: cặp vợ chồng chăn cừu ở Mông Cổ, một ngày nọ người vợ đếm lại cừu thì thấy thiếu, qua hôm sau mất thêm một con nữa, mấy ngày liên tiếp đều bị mất, cuối cùng người chồng mới dùng một con cừu làm bẫy, và bắt được một con sói, đại loại là phải thả mồi mới bẫy được thú, hay phải chấp nhận rủi ro mới có thành quả, chắc bằng câu thả con tép bắt con tôm bên mình.)
Tả Ý ngại ngùng cười cười, tắt điện thoại bỏ vào túi xách.
Anh chỉ mới ngọt ngào nói mấy câu đã làm con thỏ nhỏ trong tim cô nhảy loạn xạ.
Trên máy bay, chị Tịnh cầm bịch mứt táo mời Tả Ý, cô ăn một viên rồi từ chối.
“Em không ăn nữa.”
“Giảm béo?”
“Sợ đau răng.”
“Há,” chị Tịnh cười, “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn bị.”
Khi họ xuống máy bay, quả nhiên là trời đang đổ cơn mưa. Chi nhánh đã cho xe tới đón, hành lý chưa kịp gởi đến khách sạn, họ đã đi thẳng đến chi nhánh.
Xe chạy ngang cửa trường đại học M, Tả Ý không khỏi ngoái nhìn.
“Trường nổi tiếng có khác, khí thế cũng khác. Con gái chị nhất định muốn thi vào đây, nên nhờ chị đưa nó đến tham quan.” Chị Tịnh nhìn biển hiệu tên trường M, than thở.
5.
Đến công ty là vội vội vàng vàng họp với người bên chi nhánh. Mọi người đến thở cũng không kịp thở, giữa buổi họp đang đến phiên Tả Ý phát biểu, đột nhiên có thư ký từ ngoài gõ cửa đi vào, “Giám đốc Ngô, có điện thoại ạ.”
Giám đốc Ngô bên chi nhánh không quay lại, “Tiểu Vương, tôi nói rồi, mọi người đang bận lắm. Nói người đó lát nữa gọi lại.”
“Nhưng... là Lệ tiên sinh gọi đến.” Tiểu Vương tiến thối lưỡng nan.
“Ai cũng không...” Giám đốc Ngô đang nói, chợt nhớ ra, “Cô nói ai gọi?”
“Tổng giám đốc Lệ Trạch Lương tiên sinh.” Tiểu Vương trịnh trọng nói.
“Lệ tổng?” Giám đốc Ngô hỏi lại.
“Lệ tiên sinh tìm cô Thẩm Tả Ý từ trụ sở chính tới.” Tiểu Vương vừa nói, vừa nhìn quanh mọi người trong phòng. Cô không biết ai là Thẩm Tả Ý, cô chỉ tò mò nhân vật từ trụ sở chính tới là người thế nào mà làm Lệ Trạch Lương đích thân gọi điện thoại đến đây.
Nên biết rằng Lệ tiên sinh là người được phụ nữ mơ tưởng. Một người tuấn tú tài giỏi, cả cái chân bị tật cũng thành điểm nhấn. Cô lần trước đi theo sếp đến trụ sở chính báo cáo công việc cuối năm, từ xa có thoáng thấy anh.
Không ngờ cuối bàn có một cô gái cao gầy buộc tóc đuôi ngựa đứng lên, rất trong sáng, hơi đưa tay ra dấu, “Tôi là Thẩm Tả Ý, xin hỏi nghe điện thoại ở đâu?”
Tiểu Vương mỉm cười, “Mời cô đi theo tôi.”
Tiểu Vương không thể nào biết được Tả Ý trong sáng vẻ mặt bên ngoài đang bình thản mà trong lòng lại điên tiết, hơn nữa hận không thể tìm được cái lỗ nào chui xuống.
Lệ Trạch Lương đáng ghét, gây chuyện tìm cô làm cái gì, rõ ràng là muốn giết cô mà.
Cô tới phòng giám đốc, lầm bầm nhấc điện thoại. Cô không xưng tên chỉ “Alo──” một tiếng, vì quen nhau lâu như vậy, với chút xíu kiên nhẫn của người này, không chừng đã cúp điện thoại từ đời nào.
“Ừ.” Bên kia truyền đến duy nhất một âm thanh không vui.
“Tôi là Thẩm Tả Ý.” Cô tiện thể liếc sang cô thư kí Vương một cái.
“Thẩm Tả Ý, trước khi lên máy bay, anh đã nói với em cái gì?”
“Anh đã nói gì?” Tả Ý nhất thời bị máy bay với cuộc họp làm cho đầu óc choáng váng, thuận miệng hỏi lại.
Xem này, anh chẳng những không trả lời cô, mà còn yên lặng một hồi, sau đó “rụp”, tuyệt tình dập điện thoại.
Tả Ý nghe âm báo bận trong ống nghe, bực bội nhíu mày. Người này làm gì vậy, không gọi di động cho cô lại rầm rộ gọi điện thoại đường dài, hao tiền tốn của nói không đến ba câu chưa gì đã cúp điện thoại.
Cô nghiến răng, tức giận nhìn ống nghe, bỗng nhận ra cô thư kí kia vẫn ngồi cách đó không xa, dùng ánh mắt dò xét nhìn cô. Tả Ý lập tức gác ống nghe, mỉm cười với cô thư kí, sau đó thật chuyên nghiệp ưỡn thẳng lưng quay lại.
Tiếc là, lúc cô đẩy cửa phòng họp vào, phát hiện mọi người hình như không tập trung họp nữa, chỉ có ánh mắt đều đồng thời chiếu trên người cô, rất tò mò tổng giám đốc tiên sinh ngàn dặm xa xôi tìm cô làm gì.
“Tiểu Thẩm,” Chị Tịnh là người đầu tiên lên tiếng, “Lệ tiên sinh có dặn dò gì không?”
Tả Ý mơ hồ cảm giác hầu như mọi người đều muốn biết rõ nội dung, hay là họ càng muốn hỏi thẳng: “Tìm em làm chi vậy?”
Tả Ý mặt không đổi sắc đi đến ghế ngồi xuống, “Lệ tiên sinh gọi điện nhờ tôi ân cần thăm hỏi các đồng nghiệp ở thành phố C, nói mọi người làm việc rất khá, khổ cực quá rồi.”
Nhóm phụ nữ đang ngồi, đều cười phấn khởi, lại có thêm động lực phấn đấu làm việc.
Quả thật là sùng bái một cách mù quáng, Tả Ý nghĩ.
Một lát sau, chị Tịnh mới nhớ ra hỏi Tả Ý, “Nếu ân cần thăm hỏi người ở chi nhánh, sao Lệ tiên sinh không trực tiếp gọi cho giám đốc Ngô?”
Quả nhiên là người già dặn, khôi phục lí trí nhanh hơn người khác.
“Vì anh ta bị động kinh.” Tả Ý viết gì đó, đầu cũng không ngẩng lên, mập mờ nói.
“Hử?” Chị Tịnh không nghe rõ.
“Chắc muốn tiện thể dặn chúng ta ngày mai lúc bàn luận phải cẩn thận.”
Sau khi chuẩn bị tài liệu dự định ngày mai đàm phán với đối phương xong, giám đốc Ngô mời mọi người ăn cơm.
Thừa dịp mọi người đang gọi món, Tả Ý đi rửa tay, tiện tay lấy di động trong túi xách ra xem giờ thì mới biết từ lúc xuống máy bay đến bây giờ quên mở.
Cô giật mình.
Trước khi lên máy bay, anh bảo cô khi đến phải gọi điện cho anh, lúc đó cô chỉ ừ đại, rồi quên bẵng. Có phải vì cô không nhắn tin cũng không gọi điện cho anh, anh lại luôn tìm cô, cuối cùng mới gọi đến phòng giám đốc Ngô ư?
Nên cô hỏi anh một câu: “Anh đã nói gì?” nên anh mới giận đến vậy.
Cô mỉm cười từ tận đáy lòng, vừa bỏ điện thoại vào lại túi xách, cảm thấy nó rung lên. Cô vội vàng mở ra xem, là tin nhắn từng cái một sau khi tắt máy ào vào.
15:36PM
“Nếu em xuống máy bay mở điện thoại thì nhắn cho anh. Nếu say máy bay thì đừng đến chi nhánh.”
16:20PM
“Em đến rồi mới phải chứ, Tả Ý, sao điện thoại không liên lạc được?”
17:18PM
“Anh về rồi.”
17:32PM
“Thẩm Tả Ý!”
Bốn tin nhắn đều rất ngắn gọn đơn giản, cuối cùng biến thành chỉ nhắn tên của cô, sau đó còn thêm cái dấu chấm than rợn người. Ban đầu cô còn tưởng anh sẽ không nhắn tin ấy chứ.
Sau đó chưa đầy sáu giờ cô đã nhận được điện thoại của người này.
Tả Ý thở dài, quả nhiên là người không có tính kiên nhẫn.
Cô gập nắp điện thoại định bỏ vào túi xách, lại một tin nhắn đến. 19:56PM, mới nhắn đến.
Một hàng chữ ngắn ngủn.
“Vừa rồi rất lo cho em.”
Mắt cô trong nháy mắt chạm đến những chữ xuất hiện trên màn hình, hơi thở gần như ngừng lại, trái tim trong lồng ngực đột ngột co rút, siết thành một khối. Trong lúc cô định thần lại, trái tim phút chốc nở ra dễ chịu. Dòng máu ấm áp như dòng nước ấm từ ngực lan khắp toàn thân, mạch máu thình lình giãn nở ra, trái tim vì vậy mà nảy lên mạnh mẽ.
Cô quay lại phòng, ngồi một hồi mới co duỗi ngón tay, nhấn bàn phím: “Vừa rồi thật tình em quên mở điện thoại, xin lỗi.”
“Giám đốc Ngô, vợ chồng son người ta đang thắm thiết, anh đừng quấy rầy.” Chị Tịnh cười.
Chừng không được mấy giây, anh nhắn lại. Xem ra anh không phải không hứng thứ với vụ nhắn tin này, chỉ là không có người thúc đẩy thôi.
“Ăn cơm chưa?”
“Đang chuẩn bị ăn. Anh đang làm gì đó?”
“Anh cũng ở ngoài tiếp khách mời cơm.”
“Xem ra ăn cơm khách hình như là hoạt động không biết mệt nhất của con người nhỉ.”
“Không phải, hoạt động không biết mệt nhất của con người tuyệt đối không phải ăn cơm.”
“Vậy là gì?”
“Là cái chúng ta đã hai ngày không làm rồi.”
...
Trán Tả Ý không kìm được chảy đầy vạch đen.
Cô đương nhiên hiểu anh ám chỉ cái gì, hơn nữa cô dám cá anh nhất định là ngay trước mặt bao nhiêu người, giả bộ trầm lắng mặt không đổi sắc bấm tin này gởi qua cho cô.