Lương Duyên Trời Định 2

Chương 112



Phó Lê thẹn thùng cười, cô kêu một tiếng: "Cháu chào thím ạ..." Sau đó nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi, vẻ mặt hắn ngay thẳng, hai má đỏ ửng, lúc cười lộ ra hàm răng trắng, Phó Lê nhẹ cười với hắn một cái.

Nhìn nụ cười này của cô, Hạ Lan hài lòng gật đầu, bà nhìn khắp nơi trong nhà bếp.

Bà nghĩ thầm, tay nghê nấu mì không tệ, mùi cũng rất thơm. Nhưng mà không biết có phải do Phó Quý vì buổi xem mắt này mà cố ý sắp xếp không, trước kia bà có nghe ở thôn khác xảy ra chuyện như vậy... Cô gái kia tay nghề nấu ăn không tốt, nên ngày xem mắt đã nhờ người nhà giúp đỡ làm bữa cơm, sau đó nói là chính mình làm mà mời nhà trai tới ăn, nhà trai rất vừa lòng, kết quả cưới về thì mới phát hiện là một người lười biếng đến nhóm lửa nấu nước cũng không làm được.

Cho nên tay nghề nấu nướng này có được hay không thì phải thử qua mới biết: "Lê Tử, đồ ăn con nấu thật thơm, thím có thể nếm thử không?" Hạ Lan cười nói.

Phó Lê vô cùng ngạc nhiên, cô nhìn thấy thím Lưu xa lạ kia cũng lộ ra vẻ mặt chờ mong muốn được nếm thử món ăn... Cô định chia cho bọn họ một ít, dù sao cô nấu cũng nhiều, phần dư lại đủ cho cô ăn.

Lưu Kiến Ninh đúng lúc lên tiếng: "Có thể cho tôi một ít luôn không?"

Hắn cũng cho rằng, Phó gia vì lần xem mắt này mà đặc biệt sắp xếp, cho bọn họ xem tay nghề nấu nướng của nhà gái. Đây là tay nghề nấu nướng của vợ tương lai hắn, mùi thơm ngào ngạt, trông cũng hấp dẫn... Với cả nếu hắn không ăn, cô tức giận thì làm sao bây giờ?

Nhìn cô đẹp như vậy, làn da trắng đến trong suốt, cái miệng nhỏ xinh hồng hồng, đôi mắt đen láy như viên ngọc đen, dáng người cũng tốt, mềm mại lại thướt tha... Mẹ nói người phụ nữ nào n.g.ự.c to m.ô.n.g to thì rất giỏi sinh con, hắn muốn cưới cô, dù cho tiền thách cưới cao hắn cũng vẫn nguyện ý đón cô vào cửa.

Chắc cô cũng coi trọng hắn, nhìn cô cười ngoan ngoãn với hắn như vậy, mềm mại như vậy, haiz, thật là khó nhịn mà...

Lưu Kiến Ninh nhận lấy bát, sau đó hắn liền ăn ngấu nghiến.

Phó Lê một lời khó nói nhìn ba người này chạy đến nhà bếp của cô xin thức ăn, một cái trứng gà hay mì sợi gì cũng không chừa lại cho cô, Phó Lê ngước nhìn Vương Phân Ni.

Đây... Xảy ra chuyện gì vậy? Vẻ mặt Vương Phân Ni có chút kỳ quái, ánh mắt hoảng hốt, không ngừng lắc đầu với Phó Lê.



Phó Lê không rõ chuyện gì đang xảy ra.

Chờ đến khi thím Lưu ăn mì xong, lau miệng nói: "Mì này thật ngon! Tôi thấy mấy tiệm mì trên huyện còn dở hơn, cuộc hôn nhân này cứ quyết định như vậy đi!"

"Thông gia, tôi trở về tìm người coi ngày liên đây, ngày lành tháng tốt gần nhất sẽ mang sính lễ tới."

Phó Lê: “22”

Kết hôn sao, với ai chứ? Là người đàn ông có hàm răng trắng kia sao?

Phó Lê lập tức hiểu rõ mọi chuyện, Phó Quý vậy mà không nói với cô một tiếng nào đã mang nhà trai đến xem mắt.

Có lẽ bọn họ cho rằng, mì này là đặc biệt vì nhà trai mà chuẩn bị.

Trong nháy mắt, mặt Phó Lê lạnh lùng, một câu cũng không nói mà nhìn chằm chằm Phó Quý.

Phó Quý không dám đáp lại lời thím Lưu nói, ông nhìn Phó Lê. Đến tận bây giờ ông vẫn còn nhớ rõ ánh mắt của Phó Lê khi giơ hòn đá lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm ông, như thể muốn quăng hòn đá đó vào người ông vậy.

Phó Quý nhìn thoáng qua gương mặt lạnh lùng của Phó Lê, cười ha ha nói: "Kiến Ninh là một đứa trẻ tốt, từ nhỏ đã đi học làm đồ gia dụng, đặc biệt làm ngăn tủ rất đẹp... Còn học đến cấp hai, lớn lên cũng đàng hoàng, vừa cao vừa ốm, mắt to mày rậm, là một đứa trẻ không tệ."

Phó Lê nghe Phó Quý khen người đàn ông trẻ tuổi kia như thế, cô liên biết ông đang nói cho cô nghe, vậy mà ông không hết hy vọng, còn muốn tác hợp bọn họ.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.