Lưỡng Đồng Tâm

Chương 1



Năm đó ta tiến cung, chỉ mới mười bốn tuổi.

Bá phụ hỏi ta, có muốn trở thành phi tử của tân đế hay không.

“Tân đế là ai?”

Ta nhìn bá phụ, có chút tò mò.

Bá phụ cười rất hòa ái, nói với ta: “Tân đế, đương nhiên là thái tử trước đây.”

“Thái tử?” Ta mở to hai mắt, gật đầu, “Vậy thì làm.”

Vì vậy, ta vào ở Bạch Lộc Đài, trở thành Thục phi.

***

1

Ta là một phi tử không được sủng ái.

Chuyện này cũng không có gì, dù sao các phi tử trong cung cũng không được sủng ái.

Nghe nói, hoàng thượng có bệnh không tiện nói ra.

Ngược lại cũng không phải là đại sự gì, chính là, đơn thuần không thích nữ nhân, và đơn thuần không thích nam nhân.

Hoàng thượng chưa từng triệu ai đến thị tẩm, hoàng thượng chỉ thích xem tấu chương.

Nhưng hoàng thượng rất đẹp mắt.

Ta có chút thích hoàng thượng.

2

Tính toán kĩ lưỡng mà nói, ta nhập cung đã được hai năm rồi.

Mười bốn tuổi đến mười sáu tuổi, nhiều ngày đêm như vậy, nhưng ta chỉ gặp hoàng thượng mới có ba lần.

Một lần là lúc nhập cung tuyển tú, một lần là lúc cung yến, còn có một lần là lúc ở Ngự Hoa Viên, ta nhìn thấy hắn ở trong đình nói chuyện với đại thần từ phía xa.

Hắn chỉ lộ ra một sườn mặt nhu hòa, ta lại cảm thấy, thật là đẹp mắt.

Tính cách hoàng thượng nhân hậu, ngoại trừ không gần nữ sắc, những thứ khác đều không thể chỉ trích.

Nếu hắn thích ta thì tốt rồi.

Nhưng có lẽ hắn còn không biết tên ta, càng đừng nói đến chuyện sẽ nhớ ta.

Có một chút đau khổ rồi.

Làm thế nào để hoàng thượng biết đến ta đây?

Ta sờ bụng mình, đã đến giờ ăn tối rồi.

Sau khi ăn uống no say, suy xét nhiều lần, ta nghĩ ta phải chủ động một chút.

Tuy nói trong cung phi tử cũng không nhiều, đếm tới đếm lui cũng chỉ có bốn người, đều chưa từng được triệu đi sủng hạnh.

Nhưng vạn nhất hoàng thượng thích người khác thì làm sao bây giờ?

Phải cướp hoàng thượng càng sớm càng tốt.

Nhưng ta quá ngốc, đại khái thật sự giống tứ muội muội nói, đầu óc té ngã xong liền có tật, rất ngốc. Ta thật sự nghĩ không ra phải lấy lí do gì để tiếp cận hoàng thượng.

Té ngã?

Không được không được, trước kia Đức phi đã dùng qua, nhưng hoàng thượng chỉ bảo hoạn quan đỡ nàng dậy rồi rời đi.

Đưa canh?

Cũng không có kết quả, dược thiện Lương phi đưa tới đều bị đại tổng quản kêu người đổ đi.

Còn có một điều khiến người ta chán nản, chính là hoàng thượng không thích đến hậu cung.

Nếu ta đợi tới khi hắn tự đến, không biết phải đợi đến năm nào tháng nào mới có thể đợi được.

Suy nghĩ nhiều khiến đầu ta đau, ta vùi đầu vào cánh tay, thở dài.

Nếu hoàng thượng đột nhiên đi Ngự Hoa Viên dạo chơi thì tốt rồi.

Cung điện nơi ta ở cách nơi đó cực kì gần, mỗi ngày ta đều sẽ đến đó chơi, một khi hắn đi ta nhất định có thể gặp được, nhưng mà... hoàng thượng cũng không thích đi đến Ngự Hoa Viên.

Ôi, thật khó làm.

3

Không hiểu sao, vận may của ta đột nhiên trở nên cực kì tốt.

Khi ta cầm quả cầu, mang theo cung nữ đi dạo xung quanh, cư nhiên gặp được hoàng thượng, lúc này đây hắn đang một mình ở trong đình, bên người không có thần tử.

Ta giật mạnh lông vẹt trên quả cầu, đây có được gọi là cơ hội trời ban không?

Dù thế nào đi nữa, ta phải nắm bắt cơ hội này mới được.

Ai biết lần sau hoàng thượng đi dạo Ngự Hoa Viên sẽ là khi nào chứ?

Vẫn là câu nói kia, phải cướp hoàng thượng càng sớm càng tốt.

Ta dặn Đậu Khấu phía sau không cần lên tiếng, tự mình đi về phía hoàng thượng. Nếu mưu kế của Đức phi và Lương phi đã vô dụng, xem ra hoàng thượng hẳn là người ngay thẳng.

Có lẽ ta có thể thoải mái chào hỏi hắn như cách Đậu Khấu đã dạy ta.

Ta đi qua, hành lễ, lời nói uyển chuyển bình tĩnh: “Thỉnh hoàng thượng thánh cung an.”

Hoàng thượng đỡ ta dậy, hỏi: “Nàng là?”

“Thần thiếp là Thục phi của Bạch Lộc Đài, thỉnh hoàng thượng thánh cung an.”

Cuộc gặp gỡ hoàn hảo, cuộc trò chuyện hoàn hảo, hết thảy những thứ này đều hoàn hảo, đáng tiếc — đây chỉ là cảnh ta đã diễn tập vô số lần trong tâm trí.

Trên thực tế, ta vừa mới đi tới trước mặt hoàng thượng, ngữ khí trong lòng đã sớm chạy trốn đến mức không còn bóng dáng.

Hoàng thượng nhìn ta, trong mắt hoàn toàn là xa lạ và kinh ngạc.

Ta chỉ cảm thấy da mặt mình nóng lên, nhưng ánh mắt lại cứ dính chặt vào người hắn không chịu dời đi.

Cuối cùng vẫn là hoàng thượng mở miệng trước.

“... Là Thục phi ở Bạch Lộc Đài sao?”

Ta "A" một tiếng, không nghĩ đến vì sao hoàng thượng lại biết ta, vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, ta là Thục phi, à không — thần thiếp, thần thiếp là Thục phi, chính là Thục phi ở Bạch Lộc Đài.”

Chuyện này rối tung cả lên, trong lòng ta ảo não một hồi, đột nhiên lại nhớ tới còn chưa thỉnh an hoàng thượng, vội vàng mở miệng: “Thỉnh... Thỉnh hoàng thượng thánh cung an...”

Thanh âm khí tức của ta càng ngày càng nhỏ, cũng không phải bởi vì bản thân ta quên hành lễ, mà là bởi vì nhìn thấy hoàng thượng nắm chặt tay chống cằm, cười một tiếng trầm thấp.

Ta cảm thấy có chút mất mặt, lại không nhịn được đắc ý trong lòng, hoàng thượng đã cười với ta đó!

Những năm nay gặp hắn lác đác mấy lần, vẻ mặt hắn tuy ôn hòa, nhưng trên mặt cũng không có tươi cười, cười ra tiếng như vậy, là lần đầu tiên ta nhìn thấy.

Hoàng thượng hẳn sẽ không chán ghét ta đâu.

Nhận ra điều này làm cho ta cảm thấy vui vẻ. Hoàng thượng không chán ghét ta, chứng tỏ, hắn có khả năng thích ta.

Ta nhìn nụ cười của hắn nhẹ nhàng thu lại, vươn tay, cực kì ôn nhu mà xoa đầu ta.

Trải nghiệm này, đối với ta, vẫn là lần đầu tiên.

4

Lúc ta còn nhỏ, phụ thân ta đã c.h.ế.t trận, người không có cơ hội xoa đầu ta.

Phụ thân không có huynh đệ ruột thịt, chỉ có một thứ huynh, vì thế gia nghiệp liền giao vào tay bá phụ.

Mẫu thân ta thân thể không tốt, chống đỡ đến khi ta bảy tám tuổi, người bị bệnh nặng, cuối cùng cũng đã đi.

Bây giờ nhớ đến người, ấn tượng sâu sắc nhất trong ký ức của ta là người ngồi ở trong sân viện cũ giặt y phục cho người khác, ta đứng trong sân viện nhìn người.

Đó hẳn là lúc mới té ngã đập đầu, ta chỉ ba bốn tuổi, không khống chế được thân thể của mình mà làm bẩn y phục.

Mẫu thân rất tức giận, giơ tay lên, hung hăng đ.á.n.h ta, ta cảm thấy phía sau rất đau, lớn tiếng òa khóc.

Trong lòng tràn đầy ủy khuất.

Nhưng mẫu thân ta đ.á.n.h xong, lại ôm lấy ta, cùng khóc với ta một trận.

Thấy người khóc, ta liền ngẩn ra.

Mặc dù ta sợ người, nhưng ta cũng thân thiết với người. Vì vậy, ta nắm tay áo lau nước mắt cho người, lúng ta lúng túng an ủi người: “Mẫu thân đừng khóc... Tiểu Mãn không đau, không đau nữa.”

Nhưng mẫu thân lại càng khóc dữ dội hơn.

Ta không biết làm sao, đành đợi người khóc xong, nhìn người lau khô nước mắt, rồi dùng bàn tay lạnh như băng đang sưng đỏ tê cóng kéo ta vào phòng, thay cho ta một thân xiêm y sạch sẽ.

Sau đó, người đi ra và tiếp tục làm công việc dang dở của mình.

Ta ngồi trước cửa sổ thoáng gió, nhìn người dùng lực giặt hồ y phục, thỉnh thoảng lại phát ra vài tiếng ho khan tê tâm liệt phế.

Chúng ta không có vải bố, cửa sổ rách này vĩnh viễn cũng không sửa lại tốt, bệnh của mẫu thân cũng luôn tái phát, chưa từng thuyên giảm. Mỗi ngày vì sinh kế bận rộn, người không có thời gian rảnh rỗi, không có thời gian xoa đầu ta.

Lúc đó ta cũng chỉ nghĩ, khi nào bá phụ mới nhớ tới chuyện sửa cái cửa sổ này cho chúng ta.

Chỉ cần cửa sổ này được sửa xong, bệnh của mẫu thân cũng có thể khỏi.

5

Tay hoàng thượng chỉ xoa đầu ta một cái, liền buông xuống.

Kỳ thật ta muốn hắn tiếp tục xoa đầu ta, nhưng lại sợ hắn cự tuyệt ta, vì thế ta chỉ đành ngoan ngoãn không lên tiếng.

Ta nghe hoàng thượng hỏi ta: “Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Giọng nói của hắn cũng giống như người của hắn, đều rất ôn hòa, khiến ta không nhịn được muốn thân cận, nhưng lại không dám quá thân cận.

“Mười sáu tuổi.”

Ta quy củ đứng yên, nghiêm túc trả lời câu hỏi của hắn, trong lòng thầm nghĩ, hoàng thượng chỉ lớn hơn ta có bốn tuổi thôi.

Hoàng thượng nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng rồi không nói gì nữa, tựa hồ như đang suy nghĩ cái gì đó.

Ta không tiện lên tiếng quấy rầy hắn, nhưng lại cảm thấy thật sự khó có được cơ hội nhìn thấy hắn, đang nghĩ có phải nên mở miệng nói cái gì đó hay không, nhưng không đợi ta nghĩ xong, đã có người tới.

Người này ta biết, là đại tổng quản bên cạnh hoàng thượng, Tô trung quan.

Dược thiện mà Lương phi đưa tới, chính là hắn đã kêu người ta đổ đi.

Nhìn quả thật rất hung dữ... Ta ngậm chặt miệng, cũng không muốn nói chuyện phiếm với hoàng thượng nữa.

Tô trung quan đi tới hành lễ, vẫn là vẻ mặt cứng nhắc như cũ, đối với hoàng thượng cũng không thay đổi sắc mặt, nhưng ngữ khí lại rất cung kính: “Hoàng thượng, Vu ngự sử đã đi rồi.”

Sau đó cúi đầu với ta: “Thục phi nương nương.”

Thật ra thì... cũng không hung dữ như các cung nữ nói, ta có thể cảm nhận được hắn đối với ta không hề có ác ý.

Hoàng thượng gật đầu, trong lòng ta đập một hồi trống, hắn là muốn rời đi sao?

Hắn quả nhiên là muốn rời đi.

Tô trung quan khoác áo choàng cho hoàng thượng.

“Ngự Hoa Viên gió lớn, đừng để bị cảm lạnh, đá xong cầu thì trở về đi.”

Hoàng thượng nhìn thấy quả cầu trong tay ta, vì thế trước khi đi liền dặn dò ta mau trở về Bạch Lộc Đài.

Trong lòng ta cảm thấy ấm áp, không ngừng nhảy nhót: “Ngài yên tâm, thân thể của ta rất tốt, từ nhỏ đến lớn đều không sinh bệnh!”

Kỳ thật có vài phần khoa trương, ta vẫn bị bệnh nhỏ vài lần, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một số triệu chứng thông thường.

Trước kia ở trong tình cảnh như vậy, ta đều khỏe mạnh lớn lên, về sau nhập cung đều là những ngày vui vẻ, ngay cả phong hàn ta cũng chưa từng nhiễm qua một lần.

Giờ phút này nói thân thể ta tốt, cũng không phải nói dối để dỗ hắn vui vẻ.

Ta vui mừng vì hắn quan tâm đến ta, lại cảm thấy thời gian trôi qua thật sự quá nhanh, mới nói mấy câu với hắn, Tô trung quan đã tới.

Nhưng ta lại không thể ngăn cản hắn, chỉ có thể nhìn hắn cười cười với ta rồi bước qua ta.

Lần tiếp theo gặp được hắn, không biết sẽ là khi nào, vẫn còn rất nhiều lời ta chưa nói với hắn.

Nắm lấy cơ hội cuối cùng, ta xoay người gọi hắn một tiếng: “Hoàng thượng!”

Hắn quay đầu, có chút không hiểu.

“Chúng ta còn có thể gặp lại nhau không?” Ta tha thiết mong chờ nhìn hắn, chờ mong hắn có thể gật đầu.

Nhưng hoàng thượng không gật đầu.

Hắn chỉ nở một nụ cười ôn hòa với ta rồi xoay người rời đi.

Lần này hắn không quay đầu lại, thật sự rời đi rồi.

Nói không mất mát cũng là giả, nhưng ta cũng không thương tâm quá lâu, dù sao hoàng thượng thích phê tấu chương nhất, hắn rất bận rộn.

Ta cũng đã quen với việc không nhìn thấy hắn trong một thời gian dài.

6

Nhưng không nghĩ tới, mới chỉ có ba ngày, ta đã gặp lại hoàng thượng.

Lúc đó ta vừa ăn xong bữa trưa, đang no cứng, dứt khoát đi qua đi lại trong sân viện Bạch Lộc Đài để tiêu thực.

Đậu Khấu đỡ ta, thở dài.

“Nương nương, người luôn ăn no như vậy, cũng quá mức hao tổn thân thể.”

Ta biết nàng là muốn tốt cho ta, cuống quít gật đầu.

Lời này không phải là lần đầu tiên nàng nói, cũng không phải lần đầu tiên ta đáp ứng.

Nhưng ta sẽ luôn no cứng.

Thứ nhất là, trước kia chưa từng được ăn đồ gì ngon, ta quá hiểu rõ, tư vị đói khát thật sự không dễ chịu. Thứ hai là, không ăn hết đồ ăn trên bàn, trong lòng ta luôn cảm thấy đáng tiếc.

Chẳng qua là tích góp từng chút vào bụng, cũng không phải ăn không được, còn hơn là bỏ thừa.

Đậu Khấu nói, hoàng thượng vẫn luôn rất cần kiệm, cho nên hậu cung sẽ không thiếu phần, nhưng cũng sẽ không dư dả quá nhiều.

Ta không lãng phí lương thực, nếu hoàng thượng biết nhất định cũng sẽ khen ngợi ta.

Đang nghĩ đến đó, thì có người đến.

Là tiểu hoạn quan của Hòa Khánh Điện, Bảo Ngọc.

Ta quen biết hắn, bởi vì Đậu Khấu quen biết hắn, mà bọn họ còn quen biết nhau trước ta, vì vậy nói chuyện cũng không câu nệ nhiều.

“Sao ngươi lại đến đây?” Đậu Khấu có chút kinh ngạc, Bảo Ngọc không hầu hạ bên cạnh hoàng thượng, sao lại đến Bạch Lộc Đài.

Bảo Ngọc vội vàng chạy tới, hắn lau mồ hôi, cung kính hành lễ với ta: “Nương nương vất vả, đi theo Bảo Ngọc một chuyến, hoàng thượng muốn gặp người.”

Hoàng thượng muốn gặp ta?

Ta và Đậu Khấu nhìn nhau, chỉ cảm thấy không thể tin được.

Lúc phản ứng lại, trong lòng ta đã vui sướng đến mức chỉ muốn hét lớn một tiếng, hoàng thượng muốn gặp ta đó!

Bảo Ngọc thấp giọng: “Vừa rồi giữa trưa, Trùng Tựu tiên sinh liền sai Bảo Ngọc đến đón nương nương, nô tài nghĩ, cũng không giống là có chuyện không tốt.”

Trùng Tựu tiên sinh chính là Tô trung quan, điều này ta biết.

Vẻ mặt Đậu Khấu thả lỏng, trao đổi một ánh mắt với Bảo Ngọc.

Ta chỉ quan tâm đến chuyện vui, cũng không hiểu ý của bọn họ. Ta đoán, đại khái là hiện tại tâm tình hoàng thượng không kém, muốn gặp ta.

Đây là một chuyện cực kì tốt.

Thực cũng đã tiêu rồi, ta vội vàng hỏi Bảo Ngọc: “Bây giờ đi luôn sao?”

“Còn phải nói sao?” Bảo Ngọc gật đầu, “Kiệu liễn đã chờ ở bên ngoài Bạch Lộc Đài, chỉ chờ nương nương thôi.”

Vậy còn đợi cái gì nữa, ta kéo Đậu Khấu, vui vẻ ngồi lên kiệu liễn đi nhanh đến Hòa Khánh Điện, lần trước còn chưa nói xong, lần này nhất định phải nói cho xong.

Nhưng lúc đến Hòa Khánh Điện, hoàng thượng lại không có ở đây, chỉ thấy mỗi Tô trung quan.

Ta có chút khó hiểu, không phải nói hoàng thượng muốn gặp ta sao...

Thái độ của Tô trung quan đối với ta rất tốt, tuy rằng sắc mặt chỉ có một chút ôn hòa, nhưng đã xem là tính tình tốt rồi.

Hắn và những hoạn quan khác không giống nhau, là lão nhân mà Hiếu Tông để lại cho hoàng thượng, có năng lực rất tốt, học vấn cũng không kém các đại học sĩ Sùng Văn Quán.

Trong cung đều gọi hắn một tiếng Trùng Tựu tiên sinh.

Đây đều là những gì Đậu Khấu nói với ta, vậy nên ta không ngốc, ta chỉ không thông minh.

Tuy rằng ta đã từng té ngã đập đầu, nhưng lại không bị bệnh ngốc. Ngươi nói xem, những thứ Đậu Khấu đã dạy ta, ta không nhớ sao?

Ta chỉ là nghĩ ít, nghĩ chậm.

Mà Tô trung quan hình như biết, ta không hiểu được những lời nói quá phức tạp, ngữ khí nói chuyện với ta giống như nói chuyện với tiểu hài tử.

“Nương nương chờ ở thiên điện trước đã.”

Hắn vẫn vẻ mặt nghiêm túc, chỉ là giọng nói thật sự được xem như hòa ái: “Đói bụng thì ăn bánh ngọt, khát nước thì uống trà, không cần câu nệ.”

Ta ngơ ngác nhìn hắn, cầm lên một miếng bánh ngọt: “Tô trung quan... Vì sao ngươi không hung dữ với ta một chút nào?”

Hắn dường như không nghĩ tới ta sẽ hỏi hắn câu hỏi này, nhất thời ngây ngẩn cả người, có điều rất nhanh hắn đã phản ứng lại, lộ ra một nụ cười với ta.

Hắn nói: “Bởi vì nương nương là một hài tử tốt.”

Ồ —

Ta dường như hiểu mà không hiểu gật đầu, toàn bộ tâm tư đều đặt ở bánh ngọt trong tay.

Tuy nói vừa rồi đã ăn đến no cứng, nhưng vẫn không nhịn được cắn một miếng, thơm thơm, mềm mại, ngọt ngào.

Ta nhớ kĩ lời của Đậu Khấu, ăn một miếng liền dừng tay, không dám ăn nhiều nữa. Không biết một lát nữa lúc rời đi, có thể mang về một miếng hay không.

Nghĩ đến đây ta liền ngây ra, nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó, bắt đầu xuất thần.

Trong lúc ta ngây người.

“Thánh giá đến —”

A, hoàng thượng trở về rồi.

7

Hoàng thượng vừa trở về, Tô trung quan liền rời đi, còn thuận tiện mang theo các cung nữ.

Rất nhanh, trong thiên điện chỉ còn lại hai người chúng ta.

Ta có chút mất tự nhiên, đột nhiên không biết bản thân muốn nói cái gì, dứt khoát cười với hắn.

Hoàng thượng hình như cũng có chút không thích ứng, nhưng hắn nhìn thấy ta cũng không có chán ghét, còn bước tới xoa đầu ta giống như ngày đó.

Lúc này ta mới hậu tri hậu giác ý thức được, mình lại quên hành lễ, nhưng nhìn hắn cũng không có vẻ tức giận.

Con người hắn thật tốt.

Làm hoàng đế, cũng tốt như lúc làm thái tử vậy.

Bầu không khí nhất thời có chút ngưng trệ, chậm chạp như ta, cũng mơ hồ có chút không biết làm sao.

Cuối cùng vẫn là hoàng thượng mở miệng trước.

“Trên sổ viết, nàng tên Dư Lăng, từ nay về sau ta liền gọi nàng A Lăng được không?”

“Không được.” Ta lắc đầu, nói thẳng cho hắn biết, “Ta không phải tên là Dư Lăng.”

Gọi ta là A Lăng, thật khó chịu.

Hoàng thượng sửng sốt một chút, sau đó hỏi: “Vậy tên là gì?”

“Tiểu Mãn.” Ta lấy tinh thần, đặc biệt nghiêm túc nói với hắn: “Ngươi phải gọi ta là Tiểu Mãn, bởi vì ta chỉ có cái tên này.”

Cái tên Dư Lăng này, chắc chắn không phải do phụ mẫu ta đặt, nếu không cho tới bây giờ ta còn chưa từng nghe mẫu thân gọi qua.

Có lẽ... là bá phụ đặt cho ta phải không?

Rất không quen.

Nhưng hoàng thượng lại đáp ứng ta: “Được, sau này liền gọi nàng là Tiểu Mãn.”

Ta gật đầu, tiếp theo hỏi ngược lại hắn: “Vậy ta nên gọi ngươi là gì đây?”

Tên của hoàng thượng, kỳ thật ta có biết.

Đậu Khấu đã viết cho ta xem, mặc dù... nàng dùng ngón tay ra dấu trong lòng bàn tay ta, còn không quên dặn dò ta không được nói ra ngoài.

Ân Chỉ, hai chữ thật là dễ nghe.

Có lẽ do ta hỏi quá thẳng thắn, hoàng thượng có chút sửng sốt, nhưng rất nhanh hắn đã phản ứng lại.

“Ân Chỉ, ta tên Ân Chỉ.”

Ta bắt chước dáng vẻ vừa rồi của hắn: “Ngươi tên Ân Chỉ, sau này ta liền gọi ngươi là A Chỉ có được không?”

Hoàng thượng dịu dàng đáp: “Được.”

Trong lòng ta lặng lẽ đem xưng hô hoàng thượng đổi thành Ân Chỉ, lại thử mở miệng: “A Chỉ?”

“Ừm.”

Hoàng thượng đã đáp một tiếng.

Tính tình của hắn, thật sự rất tốt.

8

“Ta có rất nhiều lời muốn nói với ngươi.”

“Lời gì?”

Ta nhận lấy quả quýt Ân Chỉ đưa tới, cầm trong tay, đặc biệt nghiêm túc nói cho hắn biết: “Ta thích ngươi.”

Tứ muội muội đã cố ý dặn dò, một khi có cơ hội thì phải nói cho hoàng thượng biết ta thích hắn, như vậy hắn nhất định cũng sẽ thích ta.

“Vì sao như vậy hắn nhất định cũng sẽ thích ta?” Ta thật sự khó hiểu, mờ mịt nhìn tứ muội muội, “Tại sao phải cướp hoàng thượng?”

“Đồ ngốc.” Tứ muội muội nhẹ nhàng mắng ta một câu, ôm lấy ta, “Sẽ không có người không thích ngươi.”

“Nếu cướp được hoàng thượng, ngươi sẽ có thể chân chính sống tốt.”

Ta ôm lại nàng, giống như hiểu mà không hiểu gật đầu, chỉ cần là điều tứ muội muội nói, vậy nhất định sẽ không sai, ta chỉ cần làm theo lời nàng nói là được.

Huống gì, người ta vốn thích hoàng thượng nha.

Vì vậy, lúc này ta nhìn Ân Chỉ, cứ lặp lại một câu: “Ta thật sự thích ngươi.”

“Vậy sao?” Ân Chỉ buồn cười nhìn ta, hỏi ngược lại.

“Thật đó.” Ta cho rằng hắn không tin, cực kì nghiêm túc hỏi hắn, “Ngươi có còn nhớ, ngươi đã đi đến nhà bá phụ hay không?”

Ân Chỉ trầm ngâm một lát, nhớ lại: “... Là mùa đông năm Chính Nguyên thứ ba mươi bảy.”

“Đúng!” Ta kinh hỉ vỗ tay, nghiêng đầu nhìn hắn, “Mùa đông ba năm trước, ngươi hỏi ta, vì sao không mang giày, còn hỏi ta, có lạnh hay không.”

Nói xong ta liền không nhịn được cười rộ lên, nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy hắn.

Đó hẳn là vào ban đêm, ta chạy ra khỏi tiểu viện nơi ta ở mười mấy năm, rẽ quanh co khúc khuỷu cũng không thấy có người đến ngăn cản ta, cuối cùng đụng phải một đám người ở hành lang.

Người đi ở phía trước, chính là Ân Chỉ.

Toàn thân hắn được quấn trong bộ lông cáo, chỉ lộ ra khuôn mặt tái nhợt, giống như bị bệnh.

Ta ngẩn người nhìn hắn, chỉ biết người này rất đẹp, cho đến khi hắn nhíu mày nhìn sang người bên cạnh: “Đây là hài tử của nhà nào?”

Không một ai đứng ra, vì thế hắn lại quay đầu nhìn ta, lông mày giãn ra, thanh âm cực kỳ ôn hòa, hắn hỏi ta:

“Sao không mang giày?”

“Có lạnh hay không?”

Ta vẫn ngốc nghếch, không biết trả lời thế nào, y phục đơn bạc, chỉ có thể tự ôm lấy cánh tay mình sưởi ấm.

Ân Chỉ liền cởi áo choàng lông cáo trên người xuống, khoác lên người ta.

Dường như đã có chuyện gì gấp gáp, đoàn người ngay sau đó liền vội vàng rời đi.

Sau này, ta mới biết được, thì ra người khoác áo choàng cho ta kia, chính là thái tử.

Áo choàng lông cáo đó, thật sự rất ấm áp.

Ta cho đến bây giờ cũng chưa từng mặc y phục nào ấm áp đến như vậy, đáng tiếc, không biết đã bị bá mẫu để ở nơi nào.

Bá mẫu nói giữ giùm ta, nhưng cho đến khi tiến cung, cũng chưa từng trả lại cho ta.

Đang trong lúc tiếc hận, Ân Chỉ dường như hồi tưởng lại ngày đó, có chút kinh ngạc: “Hài tử kia, chính là Tiểu Mãn sao?”

“Ừm ừm!” Ta dùng sức gật đầu, cực kì cao hứng, “Chính là ta!”

“Nhưng... hài tử kia nhìn giống như chỉ mới tám chín tuổi.” Hắn nhíu mày, “Tiểu Mãn đã mười sáu tuổi, năm đó cũng phải đã mười ba tuổi rồi.”

Hắn nhìn kĩ khuôn mặt của ta, thở dài: “... Thật sự là Tiểu Mãn, mi tâm của hài tử kia, cũng có một nốt ruồi đỏ nho nhỏ.”

Dứt lời, đầu ngón tay hắn liền điểm một chút lên mi tâm ta.

Ta ngoan ngoãn bất động, đợi hắn thu tay lại, mới tiếp tục mở miệng: “Ngươi có biết, vì sao ta phải tiến cung không?”

“Vì sao?”

Ân Chỉ cực kì phối hợp mà truy vấn.

“Ngày đó, bá phụ hỏi ta, có muốn làm phi tử của tân đế hay không.”

Ta nói chậm, tốc độ nói không tính là nhanh, chủ yếu vì nếu ta nói quá nhiều, ta sẽ bị vấp nếu ta nói quá nhanh.

"Ta hỏi tân đế là ai, bá phụ nói, tân đế là thái tử trước đây. Ta vừa nghe xong, chính là thái tử đó! Ta liền đáp ứng tiến cung.”

“Con người thái tử rất tốt, hắn khoác áo choàng cho ta, hỏi ta sao không mang giày, có lạnh hay không.”

“Vậy nên nàng liền tiến cung?”

Ân Chỉ rất bất đắc dĩ, hắn lắc đầu: “Yêu thương thần dân, vốn là chuyện ta nên làm... Nàng còn nhỏ như vậy, trong cung này cũng không phải chỗ tốt gì.”

“Không” Ta ngắt lời hắn, “Là một nơi tốt.”

Ta bất giác nở một nụ cười với hắn, ta giống như đếm ra từng thứ tốt trong cung: “Ăn no, mặc ấm, còn có Đậu Khấu và mấy tiểu cung nữ chơi với ta...”

“Như vậy là được rồi?” Hắn có chút dở khóc dở cười, “Thật sự là một hài tử.”

“Ừm.” Ta khẳng định trả lời hắn, tiếp theo lại tiếp tục nói, “Trước khi tiến cung, ta nghĩ, con người thái tử tốt như vậy, làm hoàng đế nhất định cũng sẽ rất tốt, ta gả cho hắn, có thể ăn thật no, mặc thật ấm.”

“Quả nhiên.” Ta thập phần đắc ý vì chính mình đã đưa ra quyết định chính xác, “Sau khi tiến cung, ta không còn bị đói nữa.”

Ân Chỉ đột nhiên ho khan, hắn bưng trà uống một hơi thật chậm, sau đó mới tiếp tục nói chuyện với ta.

“Trước kia, thường xuyên bị đói sao?”

Nghe hắn hỏi, ta do dự lắc đầu: “Cũng không phải.”

“Ba tháng trước khi tiến cung, không có luôn bị đói.”

Thậm chí mỗi bữa cơm đều kéo dài cho đến khi bụng ta trướng đau, bọn họ nói, ta phải tiến cung, nhưng quá gầy, sẽ rất phiền toái, liền liên tục cho ta ăn.

“Chẳng trách, sinh ra đã yếu ớt như vậy.”

Ánh mắt Ân Chỉ phức tạp, thương tiếc xoa đầu ta, ta nghiêng đầu tiến lại gần, để hắn càng thuận tay hơn.

Lúc rời đi, là Ân Chỉ tự mình tiễn ta. Khi ta chuẩn bị lên kiệu liễn, ta kéo ống tay áo của hắn, ra hiệu cho hắn cúi thấp người xuống một chút, ta còn có lời muốn nói với hắn.

Đối với quả bí đao lùn như ta mà nói, hắn xem như cực kì cao lớn.

“A Chỉ, con người ngươi thật tốt, đối xử với ta cũng thật tốt, ta thật sự thích ngươi.”

Liên tiếp ba chữ “thật”, hắn nghe xong liền sửng sốt.

"À..." Nói xong, ta mong chờ nhìn hắn, “Bánh ngọt vừa rồi, ta có thể mang về một miếng được không?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.