Lưỡng Đô Ký Sự

Chương 70: Xót thương



Chỉ nguyện quân tâm tự ngã tâm,

định bất phụ tương tư ý.

Sắc chiều đã ngả.

Ráng chiều buông khắp trời, ánh nắng vàng nhạt lúc cuối ngày đổ lên tấm bình phong. Có cơn gió nhẹ thoảng qua khung cửa, thổi bay tầng tầng lớp lớp màn tơ, trong giây lát màn tơ nom như làn sóng, lăn tăn trong gió xuân, cũng như tâm tình Đường Oanh lúc này. Tiếng nói kia khiến nàng bừng tỉnh, mà câu hỏi lại càng khiến nàng hổ thẹn bất an.

Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt cũng đã đủ để trấn định lại.

Đường Oanh nâng tầm mắt nhìn về phía bóng người sau màn tơ, dù cho người ấy vẫn không nói một lời, chỉ cần nhìn thấy cũng đã đủ an tâm.

Người ấy cũng đã từng nói, dù nàng có phạm phải sai lầm lớn tới thế nào, người ấy cũng đều sẽ thứ tha.

Người ấy sẽ khiến nàng ăn năn, sẽ giúp nàng hối cải, cho tới khi nàng có thể sửa sai.

Chỉ là, phải sai mới có thể sửa. Áp tay trên trái tim, nàng tự vấn mình đã sai ở đâu. Sai lầm lớn nhất của nàng – nàng tự nhủ, có lẽ là nàng đã không thể tận tâm tận lực, bảo vệ người nàng yêu thương sao cho chu toàn nguyên vẹn.

Ánh mắt mông lung tan rã rồi lại lấy lại tiêu điểm, Đường Oanh chầm chậm nhấc bước đi về phía màn tơ. Đến thật gần, vén lên bức màn, bước chân khi ấy mới dừng, hé môi gọi một tiếng: "A nương."

Giữa hai người lúc này đã không còn màn tơ ngăn cách. Nếu vừa nãy nhìn ngắm đốt lên ngọn lửa trong lòng, vậy lúc này mặt đối mặt, tận mắt nhìn thấy nhau, lại chỉ còn có xót thương và đau lòng.

Ốm đau bệnh tật vẫn luôn tra tấn dày vò con người ta như thế.

Thái hậu đã gầy đi quá nhiều. Lúc này nàng chưa trang điểm, sườn mặt nàng dường như gầy gò đi trông thấy, thần sắc tái nhợt, mà đôi mắt, đôi mắt xưa kia tinh anh sắc sảo phảng phất quyến luyến, nay như thể đã mất đi một phần linh khí. Nhưng rồi nắng chiều rọi về nơi đây, hắt lên thân ảnh nàng, chợt lại khiến nàng như thể được bao bọc trong một vòng hào quang ấm áp. Như thế Đường Oanh mới thêm chút an lòng.

Nhưng là một chút, một chút mà thôi.

Thái hậu quá gầy, dường như cao lương mỹ vị thường ngày đều đã đi đâu hết cả, không vào được đến cơ thể nàng.

Tại sao lại như vậy?

Đáy lòng tràn ngập xót xa, Đường Oanh thu vén nỗi tiếc thương, cuối cùng mọi cảm xúc đều giấu vào bên trong, chỉ để lộ ra trên mặt mội nụ cười. Nàng cười, nhanh nhẹn thuần thục đặt bình hoa trong tay xuống bàn, lại khoác lên vai Thái hậu một cỗ áo choàng: "Cuối xuân rồi, chỉ sợ mấy ngày nữa cũng chẳng thể ngắm Hải Đường nữa. Xử lí xong chính sự ta muốn ghé thăm ngài một lát, tiện đường thấy trong đình uyển có vài cành Hải Đường đang độ nở đẹp, thuận tiện mang về đây cho ngài cùng ngắm."

Đường Oanh nói, lại nhướn mày nhìn về phía bình hoa trên bàn, bộ dáng vô ưu, chỉ có khóe mắt phiếm hồng.

Thái hậu nhìn người trước mặt, bỗng nhớ lại đứa trẻ năm xưa ưa làm nũng nàng, tự nhủ rằng từ nay đến mãi sau này sợ rằng sẽ không bao giờ có thể gặp lại đứa trẻ ấy nữa. Bình đạm thanh lãnh như nàng, hiếm khi nào cảm thấy khổ tâm khó xử đến thế. Nàng không mong đứa trẻ năm ấy phải học cách ẩn nhẫn chịu đựng, phải dằn vặt khắc chế. Người đứng trước mặt nàng đây đã trưởng thành, đã kiên cường, nhưng đồng thời phải chăng là cũng đang hi sinh, đang chọn lựa. Nàng nghĩ, ý niệm thoảng qua rất nhanh, ánh nhìn lướt qua đôi mắt phiếm hồng của Đường Oanh, cuối cùng chuyển đi, nhìn về phía bình hoa trên án.

Bình hoa sứ trắng, bên trong là năm sáu cành Hải đường. Hải đường dù có rực rỡ kiều diễm đến thế nào, bây giờ cũng chẳng thể câu tâm nhiếp phách, ngay đến hương thơm cũng đã trở nên nhạt nhẽo. Nhưng dường như là cánh hoa xối qua mưa đêm, lúc này cho cảm giác đặc biệt tươi mát, nhìn vào cũng dễ chịu vài phần.

Thái hậu nhìn, bên môi hé ra nét cười, nghiêng đầu nhìn Đường Oanh khi Đường Oanh đang khoác áo choàng lên vai nàng: "Ngoài kia đang vừa lúc cảnh xuân đẹp nhất." Còn về chuyện cắm hoa, nàng không khen ngợi cũng không chê bai, chẳng nói thích hay không thích, nhưng Đường Oanh biết chỉ cần là đồ mình tặng, nàng chắc chắn sẽ trân trọng. Luôn luôn là như thế.

Nói ra lời kia, ý tứ của Thái hậu cũng là muốn cùng Đường Oanh ra ngoài ngắm cảnh giải sầu.

Trung y đơn bạc, y phục mỏng manh, khoảng cách gần gũi, khi khoác áo lên vai cũng khó tránh chạm phải nhau. Đường Oanh nhẹ nhàng vén mái tóc mây khỏi vạt áo, mà có lẽ phần vì đã chẳng còn tâm hoảng ý loạn như xưa, nàng thuận thế đỡ lấy gáy Thái hậu, lòng bàn tay áp vào da thịt, khẽ khàng lại thong dong đáp: "Cảnh xuân ngoài kia cũng đâu thể bằng cảnh xuân trong phòng."

Lời nói vô tâm, nhưng trong cái vô tâm lại phảng phất ý tứ. Lời vừa nói nói ra hai người đã chẳng hẹn mà cùng thất thần, không khí như thể đông đặc lại, ngưng trệ. Một người giật mình cả kinh, một người e sợ chột dạ, nắng chiều lại thêm vào không khí ái muội, khiến hai người đối mặt mà không thể đối mắt. Né tránh ánh mắt của lẫn nhau, cũng chẳng biết ai là người đỏ mặt.

Cảm nhận được sườn mặt mình nóng lên, Đường Oanh vội thêm lời: "Ta... Ta nói, ta nói cái kia. Cái kia..." Liếc nhìn bốn phía, vừa hay nhìn thấy tấm bình phong, liền tiếp: "Ta nói cảnh xuân Kim Lăng."

Thái hậu theo ánh nhìn của Đường Oanh, nhìn về phía tấm bình phong vẽ phong cảnh. Bài trí trong Trường Nhạc điện này nàng chưa bao giờ hỏi tới, nhưng từ khi chuyển vào hết thảy đều vừa ý dễ chịu, đủ thấy người an bài sắp xếp dụng tâm đến thế nào. Ngay cả tấm bình phong kia cũng là chép từ bức tranh cảnh sắc bốn mùa Kim Lăng mà nàng yêu thích.

Phải, cảnh xuân Kim Lăng. Trên tấm bình phong này quả thật có cảnh xuân.

Nhiệt độ nơi vành tai dần tản đi, độ cong nơi khóe môi Thái hậu càng lúc càng sâu, ý cười sáng lạn trong giây lát, khoảnh khắc qua đi lại khiến người đối diện không đoán ra ý tứ.

"Hôm nay chính sự không nhiều, ta đã xử trí xong xuôi vẫn còn dư chút thời gian mới cùng Trì Tái tán ngẫu một phen. Nói chuyện cũ mà thôi, cũng có nói tới Kim Lăng." Hai người vốn đứng bên án kỷ, khoác áo xong xuôi cũng thuận thế ngồi xuống. Đường Oanh nhìn thấy trên án còn ngổn ngang, cũng tiện tay dọn dẹp, vừa nói: "Mùa xuân Yến Kinh có đẹp thế nào cũng vẫn có phần quá náo nhiệt, quá trần tục. Nghe Trì Tái kể rằng Kim Lăng nơi ấy mới đúng là sơn hà cẩm tú, chốn đẹp như thi họa, khiến lòng người vấn vương."

"Cho nên..." Đường Oanh chậm lại, dư quang quét qua gương mặt Thái hậu, dò xét biểu tình lại thấy Thái hậu vẫn bình thản như thường, tưởng rằng nàng đồng tình với lời mình nói, bèn khẽ cười nói tiếp: "Cho nên, cảnh xuân Kim Lăng mới là xuân sắc liêu nhân."

Ánh mắt Thái hậu vốn đang nhìn về phía tấm bình phong lúc này đã thu lại, phong thái vẫn như xưa nay vẫn vậy – thanh lãnh như sắc trăng, ngay thẳng như thủy trúc, hành xử cử chỉ đều luôn vừa phải. Yên lặng nghe Đường Oanh nói xong nàng mới quay lại nhìn, nơi đáy mắt ý cười đã tan hết, chỉ còn nét nghiêm túc đã lâu không thấy, nhưng lời nói ra lại nhẹ nhàng bay bổng: "Xuân sắc liêu nhân? Chốn tài tử giai nhân phong hoa tuyết nguyệt, nơi ấy dễ dưỡng ra người không biết tu thân chỉ thích hưởng thụ, cũng là nơi người ta dễ sinh lòng trêu hoa ghẹo liễu nhất. Là người ai không thích hưởng thụ, một nơi như thế sao có thể không vấn vương?"

Đế vương tiền triều cũng từng một triều đại tứ hải cửu châu đều thu về một mối, lân bang phiên quốc không ai không tin không nể. Nhưng rồi qua mấy đời Đế vương, dần dần quân chủ không còn uy thế cũng chẳng còn ý chí, rốt cuộc đế vương nghiệp cứ thế mà lụi tàn sụp đổ ngay trước mắt. Năm xưa, ở đế đô Kim Lăng, Phế đế chỉ ham hưởng lạc, khi quân binh khởi nghĩa đã tràn vào trong thành, Hoàng đế vẫn trái ôm phải ấp, nghe khúc tỳ bà. Chuyện lưu truyền rằng Phế đế khi ấy được thân tín hộ tống tháo chạy, chạy vừa đến cung thành lại vòng quay trở lại chỉ để nhặt một cây trâm mà sủng phi đánh rơi. Kết cục, mạng táng chân thành, chỉ còn là nỗi trò cười cho hậu thế.

Mà không chỉ là Phế đế tiền triều, nhìn lại lịch sử sẽ thấy rằng hễ cứ định đô Kim Lăng, nghiệp đế vương ắt sẽ có ngày tàn lụi. Cứ như vậy ắt sẽ khiến người ta nghi kị đất ấy, cũng như khi Thái tổ Hoàng đế lập ra Đại Tấn, cũng đã quyết định dời đô từ Kim Lăng tới Yến Kinh.

Nhưng tất cả những việc này, sao Đường Oanh lại không biết.

Đã lâu không bị Thái hậu răn dạy, đầu mày Đường Oanh khẽ nhíu, ắt là muốn phản bác nói lại, nhưng rồi trong giây lát lại mím môi. Im lặng một chốc, thấp giọng: "Ta nói vậy mà thôi, không có ý tứ gì khác. Nhà vẫn là nơi tốt nhất." Rồi bỗng nhận ra cố hương của mình cũng chẳng phải Yến Kinh – nhà của nàng ở Cô Tô mới phải, nên lại nói, "Ngài ở đâu, nơi ấy sẽ là nơi tốt nhất."

Lời này của Đường Oanh có phải lời thật lòng thật dạ hay không, làm sao Thái hậu lại không biết? Chỉ là nay giữa hai người có khúc mắc mập mờ nói không ra tả không rõ, nàng nghe vào lại chẳng biết nên đón nhận thế nào cho phải. Phần vì càng lúc nàng càng chẳng thể nhìn thấu Đường Oanh, phần vì ngay đến bản thân nàng, nàng cũng có chút không thể hiểu nổi.

Nhất thanh nhị sở, tiếng chuông bạc vang lên bên tai nàng. Tận mắt nhìn thấy, ngoài màn tơ có bóng người đang đứng. Rõ ràng biết ánh mắt người kia nhìn mình có ý tứ gì, rốt cuộc vì sao lại theo bản năng mà lựa chọn lặng lẽ lờ đi, âm thầm đồng ý, ngấm ngầm dung túng?

Có lẽ, có lẽ là vì nàng hiểu người kia vì ẩn nhẫn khắc chế phần tình cảm này mà đã khổ sở vất vả đến nhường nào, cho nên mới thành toàn?

Nhìn người kia lớn lên, có lẽ chung quy vẫn không tránh được đau lòng mà thôi.

Phải, có lẽ chỉ là do vậy mà thôi.

Chỉ vậy, không có điều gì hơn.

Cũng không muốn có điều gì hơn thế.

Nhưng mà, Nhan Y nàng đã dung túng được một lần, sẽ dung túng được lần hai. Có thể dung túng được cả đời hay không? Thân phận của hai người như vậy, quan hệ giữa hai người như vậy...

Thái hậu suy tư, trong lòng buông tiếng thở dài. Nàng chưa lên tiếng đã nghe Đường Oanh nói tiếp: "A nương, ngài cũng đừng suy nghĩ về những lời ta vừa nói. Ta tùy hứng tán ngẫu vài câu mà thôi, ngài hãy coi như khi ta còn nhỏ vậy, nói vài lời vô nghĩa, mong ngài vui vẻ một chút mà thôi."

Thái hậu nghe, nhìn vào đôi mắt Đường Oanh chỉ thấy chân thành tha thiết. Nàng im lặng một lát, rốt cuộc gật đầu: "Ta biết."

Nói hết chuyện này tới chuyện khác, đã tới lúc cung nhân dâng thuốc lên.

Đường Oanh vẫn như mọi lần, ở bên nhìn nàng uống thuốc, nhìn nàng ăn mứt quả, tán ngẫu với nàng, chỉ cần nàng cần giúp đỡ liền tới giúp đỡ, nàng không cần giúp đỡ cũng tuyệt đối không nhúng tay, không để nàng lộ ra chỉ là chút ít yếu đuối. Nhưng Trường Nhạc điện nơi này cũng không phải nơi của Hoàng đế, không tiện ở mãi, may mắn hôm ấy rảnh rỗi, Đường Oanh ở lại cho tới đêm khuya, sau khi cùng nhau dùng bữa mới có ý rời đi.

Ban đêm gió lớn, đêm xuống thị lực của Thái hậu cũng suy giảm rõ rệt, không được như ban ngày. Thái hậu muốn tiễn thánh giá, Đường Oanh lại chặn trước cửa điện, kiên quyết khuyên nhủ: "Cũng không xa xôi, đi vài bước là tới tới rồi. Ngài không được bước chân ra ngoài, đêm xuống dễ nhiễm gió lạnh."

Lời còn chưa nói xong Thái hậu đã vịn tay Nhẫn Đông đi tới trước mặt Đường Oanh, nụ cười nhàn nhạt: "Vậy được, ta đứng ở đây nhìn Bệ hạ đi, gió còn chưa thổi tới người thì làm sao mà nhiễm lạnh cho được?"

Mà Đường Oanh, miệng nói không cần tiễn, thực lòng là rất muốn. May mắn, người kia luôn hiểu mình muốn gì.

Chỉ nguyện quân tâm tự ngã tâm, định bất phụ tương tư ý.

Đường Oanh cũng không ngăn cản nữa, trong lòng dạt dào xúc động ấm áp, đến độ ý cười trên môi cũng khó nén. Nhìn người trước mắt, dường như là cỗ xúc động kia gợi lên thứ dũng khí lớn lao, Đường Oanh dứt khoát tiến lên mấy bước, kéo người kia vào trong vòng tay mình mà ôm lấy gắt gao, đầu vùi vào bên cổ nàng, hơi thở ấm nóng khiến vành tai nàng ngưa ngứa.

Thái hậu trong vòng tay kia, đầu tiên là kinh ngạc, rồi sau đó thần sắc liền an nhiên bình tĩnh trở lại, nhìn không ra là nàng đang suy tư điều gì, nàng cảm nhận điều chi. Nhưng sau đó như chỉ vài giây, nàng vươn tay, vòng qua eo Đường Oanh, bàn tay khe khẽ vuốt dọc theo lưng người ấy. Động tác có chút ngượng nghịu thiếu tự nhiên, nhìn có phần buồn cười, mà nàng nhận ra động thái của mình không những chẳng xoa dịu tâm tình người kia mà còn khiến cái ôm này càng thêm chặt.

Đường đường là Quân chủ, không nói không rằng đột nhiên bá đạo, xông lên kéo Thái hậu lại ôm? Nhẫn Đông khi ấy giật mình hoảng hồn, vội vàng giật lùi về sau mà cúi đầu liễm mi, nhưng nàng còn chưa kịp định thần lại, vừa ngẩng đầu lên đã chẳng thân ảnh Đường Oanh đâu nữa.

Nhẫn Đông ngơ ngác nheo mắt nhìn ra cửa điện. Chỉ còn thấy có bóng lưng mà thôi.

Lại dùng biểu tình khó hiểu nhìn về phía Thái hậu, Nhẫn Đông lúng túng ấp úng: "Điện hạ, vừa rồi... Bệ hạ..."

Tuy nói khi còn nhỏ Hoàng đế rất thân thiết với Thái hậu, nhưng vừa cái ôm vừa rồi không biết vì lí gì mà quả thực có điều rất kì lạ, khiến cho không khí cũng có phần quái dị.

Thái hậu vốn vẫn đang dõi mắt về phía bóng lưng vừa quay đi, nghe lời Nhẫn Đông nói liền thu tầm mắt, lại vịn bàn tay Nhẫn Đông rồi thản nhiên xoay người: "Không có gì cả, đi vào thôi."

Cái ôm của người kia như thể vẫn còn bao bọc quanh nàng, độ ấm vẫn còn đây. Hơi thở nóng bỏng ấy phảng phất như vẫn đang thoảng qua ngay bên vành tai nàng, và cả thanh âm của người ấy. Thanh âm của người ấy, một tiếng gọi phát ra, đến lúc này vẫn vang vọng quẩn quanh trong đầu nàng.

"A Y."

Rồi nàng tự hỏi - Một tiếng gọi này, người đã kìm nén bao lâu?

- -- Hết chương 66 ---

Vừa edit vừa dào dạt cảm xúc, vừa gõ chữ vừa chấm nước mắt ????
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.