Lưỡng Đô Ký Sự

Chương 68: Trường nhạc



Dạ, dạ vị ương

Trường sinh trường nhạc, nhạc vị ương

Năm ấy hạ táng Nhan Tốn, chiếu theo điển lễ của Nhất phẩm đại thần. Vật bồi táng rất nhiều, thu hút sự chú ý của đám giặc cỏ đạo mộ là chuyện không khó hiểu. Nhưng tặc cũng có đạo của tặc, hơn nữa nghề trộm mộ lấy của người chết là nghề hao tổn dương khí, xưa nay vẫn có quy tắc chỉ lấy tài vật, chớ quấy rầy đến hài cốt. Nhưng lăng mộ của Nhan Tốn bị cướp, không chỉ là tài vật bị vơ vét cho bằng sạch, mà hơn nữa hài cốt cũng chẳng còn vẹn nguyên. Xuống tay tàn nhẫn đến như thế, nghe quả thật lạnh sống lưng.

Dân gian lưu truyền lời đồn đại, rằng khi còn tại thế Nhan Tốn tên này làm nhiều việc ác, đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn chẳng thể an ổn. Âu cũng là nhân quả tuần hoàn.

Người trong Nhan thị nhìn nhận chuyện này ra sao, đương nhiên, ai cũng đều cảm thấy có uẩn khúc, nhưng rốt cuộc kẻ gây án là ai thì có tìm thế nào cũng không ra tung tích. Cuối cùng cũng chỉ đành thu nhặt tàn dư còn sót lại, để tiện ngày sau đưa vào tông miếu tế tự. Nghĩ lại, Nhan Tốn một thời khuấy đảo triều chính, hiển hách uy danh, cuối cùng lại rơi vào kết cục như thế này, cũng là khiến người ta mấy phần thổn thức.

Suy cho cùng cũng chỉ là một mẩu chuyện phiếm ly kì về đại thần tiền triều mà thôi, ở nơi Yến Kinh náo nhiệt này, qua mấy ngày cũng chẳng còn ai nhắc tới nữa.

Hôm ấy đã sắp đến những ngày cuối cùng của tháng. Công tượng đã nhận chiếu đợi mệnh, mấy ngày nữa sẽ bắt đầu tu sửa Vị Ương cung, Thái hậu cũng sẽ tạm thời chuyển về Tuyên Thất điện.

Đường Oanh biết mình không thể lơ là triều chính, nhưng cũng lại càng lo lắng cho Thái hậu, đáy lòng chỉ mong có thể ngày đêm túc trực cạnh bên. Thái hậu vẫn luôn một mực đuổi nàng về Tuyên Thất điện, dặn dò phải nghỉ ngơi cho thật tốt, có như thế mới có thể gánh vác chính sự.

Chỉ là người có thể đuổi đi được, nhưng tâm có đuổi thế nào cũng không đi.

Vạn dặm không mây, thiên luân giữa trời.

Trường thân ngọc lập đứng giữa đình, Đường Oanh nhìn tấm biển trước cung phòng, nơi nàng vốn sắp xếp cho Thái hậu ngụ tạm trong thời gian tu sửa Vị Ương cung. Vì vốn là Thiên điện trong Tuyên Thất điện, cung phòng này diện tích không lớn, cũng không so được với chính điện nguy nga, nhưng thiết kế cùng nội thất cũng không kém phần tinh xảo. Ánh nắng chiếu lên tấm bảng, phản chiếu lại tia lấp lánh, nổi bật lên hai chữ được đề bằng bút lông: Trường Nhạc.

Trường Nhạc điện, Vị Ương cung.[1]

Dạ. Dạ vị ương. Trường sinh trường nhạc nhạc vị ương.[2]

[1]: Xuất phát từ 'Trường nhạc Vị ương', ghép lại có nghĩa 'niềm vui vô biên, hạnh phúc vĩnh cửu.'

[2] Đêm, đêm vô tận.

'Trường sinh trường nhạc nhạc vị ương' (Đời người dài lâu, niềm vui dài lâu, hạnh phúc vô biên) là câu thứ hai trong bài Tây Đô Phú: Như tác khí giả ngôn từ lương, trường sinh trường nhạc nhạc vị ương.

Đường Oanh dõi mắt nhìn lên, ánh mắt dừng lại ở tấm biển. Giữa trưa, đứng dưới ánh nắng nàng cũng không thấy chói mắt, chợt đáy lòng lại sinh ra thứ cảm xúc khó có thể nói rõ. Tấm biển kia là tự tay nàng đề bút, Trường Nhạc. Trường Nhạc cũng là ước nguyện duy nhất của nàng. Trường nhạc, vị ương. Là vĩnh viễn, là bất tận.

Nhưng vĩnh viễn đã là từ không ai thật sự biết chính xác ý nghĩa, lại thêm bất tận, như thể đã khó càng thêm khó, chưa bắt đầu đã biết trước bất thành.

Xưa nay nàng không tin quỷ thần, mà nay ngoài cầu y hỏi thuốc ra, nàng cũng chỉ có thể ký thác niềm tin ở tấm bảng vô hồn này. Biết trước là phí công vô ích, lại cố ý tin tưởng sa vào, ngày sau chắc chắn sẽ đau khổ, nhưng cũng chẳng hề bận lòng thoát ra.

Chưa từng trầm kha, chắc chắn sẽ không biết sợ hãi trước thiên mệnh. Tin hay không tin, tín ngưỡng là gì, suy cho cùng cũng từ chính ý niệm trong lòng mà thôi.

Cánh cửa Trường Nhạc điện chợt mở, nội thị cung nga đi ra hành lễ theo quy củ.

Đường Oanh chầm chậm thu lại tầm mắt, nhìn cung nhân dẫn đầu, hỏi: "Thu xếp thỏa đáng rồi?" Cung phòng không lớn nhưng chia ra thành từng khu nhỏ. Thái hậu ưa yên tĩnh, thích đọc sách, đương nhiên thư phòng phải sắp xếp cẩn thận, không thể có chút sai sót.

Cung nhân cúi đầu, kính cẩn đáp: "Theo Bệ hạ dặn dò, đều đã thu xếp thỏa đáng."

Đường Oanh gật đầu, ý bảo cung nhân đứng dậy, vừa đi vào điện vừa nói thêm: "Mấy ngày gần đây gấp gáp, tuy Trì Tái truyền lệnh có chút chậm trễ, nhưng chung quy vẫn là không thiếu thời gian. Trong Trường Nhạc điện không có thư phòng, cần bố trí lại một chút, kệ sách, án thư, cho đến bố cục bày sách ra sao... nếu chưa rõ ràng hãy cứ qua Vị Ương cung kiểm tra trước, tiện chuyển sách từ nơi ấy về đây. Nếu thiếu, cho người tới Văn Uyên các lấy thêm."

Cung nhân theo sát bước chân, chăm chú lắng nghe.

Đã sắp vào hè, dù trong cung chưa phát đá lạnh tới các điện nhưng thời tiết lúc này vừa hay vẫn còn mát mẻ, khoan khoái dễ chịu. Cung nhân đứng trong điện ai nấy đều cúi đầu buông mi, quy củ chu toàn. Bốn bề yên tĩnh, chỉ có tiếng chuông bạc reo lên theo bước chân của chủ nhân, truyền từ ngoài vào đây. Cung nhân được phân tới Trường Nhạc điện hầu như đều là người thân cận bên Thái hậu, không những biết Hoàng đế và Thái hậu giao tình thâm hậu, có người còn biết tiếng chuông bạc này là từ đâu mà ra. Khi xưa Hoàng đế còn nhỏ, tiếng chuông bạc này là tiếng chuông cầu bình an, mà nay, tiếng chuông dường như đã trở thành tiếng chuông báo bình an.

Dẫu sau này đôi mắt Thái hậu có mờ rồi, chỉ cần còn nghe thấy tiếng chuông sẽ biết người ấy vẫn còn đây.

Phía thư phòng, nội thất đều đã được sắp xếp vào vị trí, hoa văn chạm trổ cũng phỏng theo Vị Ương cung, nhìn qua đã thấy cảm giác quen thuộc. Đường Oanh cúi lưng, ngón tay thon mảnh vuốt qua bốn góc cạnh bàn, bốn góc đều được mài trơn nhẵn, không còn góc cạnh, đủ cho nàng hài lòng tán dương: "Tốt lắm, rất vừa ý trẫm." Không chỉ là án kỷ, tất cả đồ gỗ trong Trường Nhạc điện đều được dặn mài nhẵn góc cạnh, dù khi đi có vô ý va vào cũng sẽ không gây thương tích. Đường Oanh suy nghĩ ngược xuôi, vẫn còn cảm thấy lo lắng bất an, như thể mình tính toán chưa đủ.

Cung nhân nghe lời khen, vội đỡ lời: "Công tượng làm việc cực khổ, chúng nô tài chỉ là làm chút việc tay chân mà thôi." Hắn chỉ lên ống tranh treo trên tường, cười nói: "Còn kia là bức họa Điện hạ vẫn thường mở ra xem, nô tài đoán là vật Điện hạ quý trọng yêu thích, cũng bèn mang theo tới đây."

Đường Oanh nhìn về hướng hắn chỉ, tuy chỉ là ống tranh mà thôi, nàng cũng đã biết bức tranh trong ấy vẽ nơi nào. Cũng không cần cung nhân nói, nàng ắt biết mấy năm nay Thái hậu vẫn luôn thường ngắm nhìn bức họa này, nhưng tuyệt nhiên chưa từng mang ra treo tường, như thể là đang trốn tránh tâm tư của chính mình.

Kim Lăng.

Chốn ấy, Đường Oanh cũng đã sớm chôn xuống nơi đáy lòng. Nàng hiểu tâm sự của Thái hậu, cũng biết nỗi nhung nhớ cố hương suốt bao năm qua đối với người kia đã sớm biến thành chấp niệm. Xưa không thể nghĩ đến chuyện dời đô, nhưng nay ngày hoàng quyền thu về một mối đã sắp tới, Đường Oanh càng lúc càng nghĩ nhiều về chuyện này.

Bỗng nhiên, có nội thị chạy từ bên ngoài vào, hấp tấp cuống cuồng phủ phục trên đất: "Bệ hạ... Sở vương gia hoăng rồi!"

- -- Hết chương 64 ---
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.