Luôn Luôn Cạnh Bên

Chương 55



Không khí nồm ẩm của đầu xuân khiến mọi thứ đều nhớp nháp và khó chịu. Dù quần áo đã được sấy khô nhưng chỉ vài phút đã lại cảm nhận được cảm giác ẩm lạnh, mặc lên người rồi cũng chẳng thỏi mái là bao.

Tôi vừa bước đi, vừa lấy tay kéo lới cổ áo âm ẩm vì dính mưa phùn. Năm nào cũng vậy, may ra năm nay tôi còn được dùng máy sấy nhưng cảm giác khó chịu vào mùa này vẫn chẳng vơi bớt là bao.

Vừa đặt chân tới hành lang, bằng trực giác quen thuộc cùng ký ức của bản năng và cơ thể, tôi lập tức nhận ra không khí khác lạ đang bao trùm. Tiếng xì xèo ngột ngạt, những ánh mắt tránh lá, vài lời nói bang quơ quen thuộc. Đây không phải lần đầu, bản thân tôi có thể dễ dàng nhận được ra mọi mũi tên đang dương về phía mình.

Bước vào lớp học, mọi thứ không còn là nghi ngờ nữa mà chắc chắn bản thân tôi chính là quả bom rồi. Chỉ là nổ ra chuyện gì thì chưa biết.

Tới chỗ ngồi của mình, Dũng rụt rè đưa màn hình điện thoại đến trước mặt tôi.

' N,này! Cho xem độ nổ của hai đưa mày này"

Dũng ngồi cạnh tôi lâu lên có vẻ đã quen, giọng nó nghe bình tĩnh hơn mọi người ít nhiều.

Nhìn vào màn hình, là bài đăng của mẹ. Vài giây đầu mặt tôi vẫn hơi ngơ, sau mới hốt hảng nhận ra, cầm lấy điện thoại, nhìn rõ cap" Hai con trai yêu"

Giờ tôi mới nhớ ra cảm giác sai sai của mình ngày hôm đấy.

Nhìn sang Lâm, hắn đánh mắt lại với vẻ bình thản,chỉ vài giây liền có người gọi liền quay đi.

Rốt cuộc hắn đang nghĩ cái gì vậy?

Nét mặt tôi hiện rõ sự hoang mang, dựa phịch lưng vào mặt tường cửa sổ.

Dũng tò mò, ghé sát gần tôi, giọng nó táy máy.

" Nói cho tao biết đi! Sao sao, hào môn tranh đấu, cường thủ, con riêng, nhận nuôi, drama máu chó gì gì đấy đấy... Mày kể đi! Tao sẵn tinh thần soạn thành bản thảo xuất bản rồi"

Tôi đẩy đầu Dũng ra.

Cút!"

" Mày cứ kể đi, tao sẽ giúp mày. Kinh nghiệm xem phim truyền hình với nghe ké mấy câu chuyện đêm khuya của mẹ tao đầy mình"

Tôi không nói gì, đưa tay lên nắn ấn đường mệt mỏi.

" Anh ơi, anh xem ít phim thôi. Về với thực tại đi anh!"

Dũng tiếp tục ghé sát.

" Thế mày phải kể đi, tao mới không nghĩ liên thiên được."

Tôi lần nữa đẩy đầu Dũng ra xa.

'Đàn ông con trai mà nhiều chuyện như mấy đứa con gái đấy!"

' Đâu, nhiều chuyện là bản năng mà, quán nhà tao mấy ông đến nhậu còn bế mẽ hơn mấy bà đầy đấy."

Tôi phì cười, cảm giác thằng cha này cũng đã giúp tôi thả lỏng hơn chút ít.

Đưa tay lên bịt miệng Dũng lại.

'Mày im lặng, tao cần không gian.

Dũng gật đầu.

Tôi bỏ tay ra.

Thế..."

" Câm!"

' Tạo chưa nói mà!"

Câm, cút!"

Dũng hạ tông giọng." Thế.."

Ánh mắt nó dò xét quan sát thái độ của tôi, thấy tôi không ngắt lời mới thì thào nói tiếp.

" Bình tĩnh xong kể tạo đầu tiên nhá!"

Tôi lườm nó.

Dũng nhanh chân nhảy khỏi chỗ ngồi, chuồn biệt tích.

Nhắm mắt lại, cố gắng sắp xếp lại mọi sự hỗn loạn bên trong mình. Nhưng cũng chỉ được vài giây tiếp tục có tiếng người gọi.

"Quân ơi!"

Mở mắt ra, là Đào và lớp phó. Hai người đứng dính nhau khá khép nép.

Đào đặt hộp sữa sô-cô-la trên bàn tôi.

" Cái này cho Quân,...

Tôi nhìn hộp sữa, vươn tay ra nhận lấy.

"Cảm ơn nha!"

Cả hai người mím chặt môi, trạng thái do dự một hồi.

Đào lên tiếng." Người ta bảo uống đồ ngọt tốt cho tâm trạng."

Lớp phó nối tiếp:" Cố lên nha Quân!"

Còn đưa tay lên phụ hoạ nữa.

Tôi chân thành đáp

" Quân không bị sao cả!"

Lớp phó và Đào không biết có nghe hiểu được không, nhìn vào mắt họ tôi cá phần nhiều là 'không'.

Tôi còn chưa biết mình phải mệt chuyện gì nữa. Nhưng chắc giờ thì có rồi. Mệt vì suy nghĩ phong phú của mấy con người trên trái đất này đó.

Lời bàn tán ngày càng đi xa, đủ 7749 cái kịch bản được hình thành. Tôi nghe mà không biết phải thốt lên lời nào luôn. Gộp vào cũng đủ làm phim để xem trong 10 năm nữa. Bản thân tôi cũng sắp bị thuyết phục theo luôn rồi, không giữ được tỉnh táo chắc tôi bị ốp luôn mất, thật giả lẫn lộn bất phân, chính chủ cũng không biết đâu mà lần.

Nhìn sang tên Lâm vẫn luôn bình tĩnh, tôi khó chịu ra mặt. Biết rõ bản chất hắn là kẻ khó đoán, không hiểu sao lúc này tôi tò mò đến chết đi được cái suy nghĩ đang lãng vang bên trong hắn.

Trong đầu con cáo đó rốt cuộc đanh nghĩ gì về tôi và về chuyện này? Sao hắn bình tĩnh vậy được nhỉ?

Buổi tối, trên bàn ăn chỉ có bốn thanh niên đang trong tuổi trẻ sức sống tràn trề, còn sức ăn chỉ có 1 con lợn thôi.

Lam nhìn tôi sau đó liếc ánh mắt sắc lẹm sang Lâm.



" Anh không lo à?"

Tôi đáp lời." À, không!" __ Không hẳn.

Lam nhướng mày, đợi Lâm phản hồi.

Hắn im lặng, bình tĩnh cắt thành miếng nhỏ đến khi nem rán đầy đĩa mới đặt cây kéo chuyên dụng nhà bếp xuống bên cạnh.

' Người lớn tự có cách giải quyết. Ăn đi!"

Lam im lặng, ánh mắt dành cho Lâm chẳng có mấy thân thiện.

Tôi không hiểu, anh em nhà này bị sao vậy? Cứ ở cạnh nhau là mùi thuốc súng nồng nặc.

Tên Huy cúi gằm từ đầu bữa, giờ mới ngẩng cổ lên.

" Nem bà rán ngon phết. còn không ạ?"

Cả ba người còn lại không cần nói gì với nhau đều cùng lúc, đồng loạt nâng mỗi người một tay đĩa thức ăn gần nhất với vị trí của mình ra xa.

Huy thấy vậy, bĩu mỗi.

" Có cần làm quá thế không?"

Lam cáu gắt.

" Con lợn này, ăn xong rồi thì cút ra ngoài nhà khách ngồi đi!"

Huy khó chịu.

" Cái con điên này, sao cứ suốt ngày nói như thế với tao nhỉ? Tao...

" Bốp!"

Huy chưa nói hết câu đã liền phải ngậm miệng lại.

Lam hai tay nâng hai đĩa, dâng chân dáng cho anh trai mình một đòn điếng người.

Vẻ mặt Huy ấm ức, im thin thít, cúi gằm đi lẹ ra ngoài.

Tôi nhìn sang Lâm.

Vẻ mặt hắn bình thường như đã quen.

"Không sao. Không chết được!"

Nhưng mà tôi vẫn thấy nó đau hộ luôn ấy.

Đặt các đĩa xuống, Lam chống nạnh.

Bực mình, đàn ông nhà này gen đều bị lỗi hết à?"

Vừa dứt lời, không khí liền trở lên tĩnh lặng.

Ánh mắt tôi nhìn Lam rồi lo lắng chuyển sang Lâm.

Vẻ mặt hắn vẫn như thế, như đã tôi luyện cả trăm lần, dù cho có động tĩnh gì cũng không thể khiến cho nội tâm hắn bị dao động, còn có thể từ tốn gắp vào bát tôi một miếng thịt.

Cũng tự cảm thấy được bản thân đã nói hớ, Lam lặng yên, ngồi xuống, suốt nửa bữa ăn còn lại chẳng nói thêm lời nào.

Bữa cơm tối cứ thế trầm mặc qua đi.

Trong phòng tôi, Lâm thoải mái nằm ườn trên giường, vừa nằm, vừa đọc sách. Còn tôi thì chật vật với đống đề ôn thi học sinh giỏi xen lẫn với bài tập học thêm tiếng anh ở trung tâm. Sự bận rộn đã chiếm mất thời gian lo lắng và suy nghĩ vẩn vơ của tôi.

Nhìn hắn thong thả như vậy thật ngứa mắt.

Tôi vo tròn tờ giấy nháp, nhằm chuẩn, đáp tới trước mặt hắn.

Lâm giật mình, cầm lên cuộn giấy, đáp trả.

" Gì đây!" Hắn nhìn tôi mỉm cười.

Tôi biết mình là người đẹp trai nhất trên thế giới này nhưng hắn là hồ ly cơ mà.

Trong vài giây ngơ ra vì yêu dụ, tôi nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, đưa bài tập tiếng anh khó hiểu lên, ra hiệu với hắn.

Lâm chậm dãi ngồi dậy, vuốt lại mái tóc bù xù, bước tới bàn học, nghiêng người, chống một tay lên ghế ngồi.

Đâu, xem nào!"

Tôi dơ ra cho hắn xem đống câu và từ vựng ngặt nghèo khó hiểu.

Lâm nhếch môi cười, vẩy nhẹ đuôi tóc đã dài ra một ít của tôi.

" Thủ khoa sao lại không làm được bài tập cỏn con thế này?"

Tôi lườm hắn.

" Nhờ thì giúp thôi đừng có chọc ngoáy"

Thật sự tôi cũng không biết nữa, đi thi chỉ cần nhớ công thức thôi chứ mấy cái đống này thì chịu, bố ai nhớ nổi hết được. Công thức có mấy chục, mà từ

vựng tận hàng nghìn, chênh lệch quá nhiều.

Phòng chỉ có một ghế, Lâm đứng bên cạnh ghế ngồi, cúi gặp người, ghi chép từng chút, chỉ dạy giúp tôi.

" Từ này!"

Lâm chỉ tay vào một câu bất ngờ.

Tôi nhìn hắn." Hửm!?"

Đọc từ lẻ trước.

He_Anh ấy!"

Đúng rồi, từ lẻ trước xong thành câu.

" Love_Yêu à?"

" _ed cơ mà!"

" Đã yêu!"

Her_ Cô ấy, của cô ấy!"



" Đổi đối tượng đi!"

Vẻ mặt tôi khó hiểu.

" Cái gì?"

Lâm vẫn rất nghiêm túc.

Tự mình đặt câu trong ngữ cảnh mới nhanh thuộc được!' He said that he has loved that man for a long time".

Hả!?" Từ từ, có gì đó sai thì phải, hắn nói gì tôi không hiểu. Sao lại lắm 'he' rồi lòi ra man' ở đâu thế này? Câu này đúng công thức không?...

Vẻ mặt tôi hoang mang vì bị mắc vào trong đống ma trận ngữ pháp.

Lâm cúi mặt cười khúc khích.

Hiện đã vốn khó chịu sẵn, thế mà hắn còn cười đểu tôi thế này.

Nắm chặt tay, tôi đấm lên vai hắn.

" Cười cái quần!"

Lâm ôm vai nhăn mặt, nhưng ý cười trêu trọc vẫn chưa dứt.

Tôi cáu bẩn, hất quyển sách bài tập tiếng anh ra xa. thôi không học cái thứ này nữa, trả tôi mấy đề toán đi cho nhẹ đầu.

Muốn giận cá chém thớt, quay ra lườm hắn.

Chưa kịp mở miệng câu nào, Lâm đã tiến tới, nâng tay giữ đầu tôi, hôn chụt một tiếng rõ to.

' Ngu vãi trưởng! Trông mặt ngu ngu này hay này!"

Nói xong rồi lại tiếp tục, cứ xong một cái lại thêm một câu xỉ nhục.

Này bạn quá đáng rồi đấy nhá!

Hai vành tai của tôi đỏ rực không biết vì tức giận hay vì ngại ngùng. cố hết sức đẩy tên khốn này ra mà không được. Người gì mà khỏe ngang trâu thế không biết.

Mãi một lúc hắn mới ngưng lại, hai bàn tay áp má tôi cười hì hì không tốt đẹp.

Tôi cháy mắt lườm hắn, đưa tay lên lau má.

" Toàn nước bọt!"

Đâu, có thấy đâu!" Lâm tính tiến lại hôn tiếp.

Tôi kháng cự che miệng hắn lại.

Tên chó này chơi bẩn, liếm vào lòng bạn tay tôi.

Xúc giác tê dại lập tức truyền tin lên não bộ, làm toàn thân tôi đông cứng.

Lâm tranh thủ tình thế, tấn công thêm lần nữa.

Hai mắt tôi, nhắm chặt, môi mím vào nhau bất lực chịu trận.

Chưa kịp làm gì tiếp thì tiếng gõ cửa phòng vang lên.

Vẻ mặt hớn hở của hắn liền thu lại, lập tức trở thành tảng băng trôi như thường ngày, đứng dậy, chậm dãi bước tới cửa.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm cảm tạ người đã tới cứu mình hôm nay.

" Anh làm gì trong đấy?"

Ngoảnh ra, là tiếng của Lam.

Lâm đứng khoanh tay, chắn hết cả cửa.

" Làm sao?"

Lam cố ngó đầu vào trong nhưng Lâm không hề có ý định tránh ra cho con bé nhìn.

" Anh Quân!"

Tôi giật mình đáp trả con bé, rồi đứng dậy đi ra cửa.

Chỉnh lại cổ áo xộc xệch, đặt tay lên vai hắn, ra hiệu đứng tránh sang.

Nhưng tên nay như máy tính chết cây vậy, không thèm nhúc nhích gì.

Tôi cố hết sức, dọn hắn gọn sang một bên.

Đứng trước mặt Lam, tôi hạ giọng nhẹ nhàng hỏi.

" Sao thế?

Ánh mắt Lam đầy nghi ngờ, dò xét như máy quét từ trên xuống dưới cả tôi và Lâm.

Hai anh làm gì thế?"

" Hỏi làm gì?" Giọng Lâm có phần hơi đanh lại so với khi thường, nghe rõ ra sự khó chịu.

Tôi huých vai hắn.

Bọn anh đang học tiếng anh."

Lam đưa đĩa hoa quả tới trước mặt Lâm." Nhận lấy, bà bảo mang lên đấy" Rồi quay ra nhìn tôi." Tiếng anh gì? Em giúp cho. Anh Lâm không phải cũng sắp thi đội tuyển sao, về phòng đi, bài tập thế này em làm được."

Lam luồn qua cánh tay tôi, tiến thẳng vào phòng, soi xét mọi thứ. Sau cầm quyển vở bài tập của tôi lên, quay ra nói.

" Anh Lâm về đi, bài kiểu này em chỉ cho."

Tôi chưa kịp lên tiếng, Lâm đã nhún vai.

Ok, anh về lấy sách vở sang, mọi người cùng học, nhiều thầy dậy vào nhanh hơn."

" Hả?" Tôi nhìn hai con người như nước với lửa trước mặt, vẻ mặt rơi vào trầm tư hoang mang.

Cái quái gì đãng diễn ra vậy?

Tên Huy còn thiêng hơn cả tào tháo, không cần nhắc mà cũng tự động chui ra từ đâu đó, nhảy vào.

" Gì đấy? Cho chung với!"

Vậy là dự tính làm đề toán để xả tress của tôi thất bại, thay vào đó là một lũ ong vỡ tổ cãi qua cãi lãi với tiếng không phải mẹ đẻ làm càng đau đầu thêm. Đã vậy còn nghe tên Huy mỉa mai đến khó chịu.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.