Lưới Tình Nhân Thế, Hồ Yêu Tái Sinh

Chương 50: [Ngoại truyện 1] Câu Chuyện Của Hồ Dung Ly. (phần I)



Sau cuộc chiến giữa thế giới loài người và yêu ma, khắp nơi đều hoang tàn đổ nát. Cho dù là thắng hay thua thì cả hai bên đều thiệt hại nặng nề. Cả hồ tộc bọn ta vì chiến tranh mà tan đàn xẻ nghé, thất lạc lẫn nhau. Mẹ vì sinh ta mà phải hy sinh mạng sống của mình. Đến khi ta nhận biết được thế giới xung quanh, bên cạnh ta chỉ còn lại cha. Nghe cha nói ta được thừa hưởng một tí tu vi từ mẹ trao cho, nên nếu cố gắng tu luyện, thì tương lai của ta sẽ không phải gặp nhiều khó khăn. Nhưng chẳng bao lâu sau, cha vì cứu ta thoát khỏi kẻ săn mồi nên đã phải bỏ mạng. Có lẽ ta đã bị một ngôi sao đen đuổi chiếu mạng, là mang trên người mệnh sát chính phụ mẫu của mình.

Bị kẹt trong kết giới của Hàn Sơn - thứ mà loài người tạo ra để phong ấn yêu ma lại một chỗ, ta cảm thấy rất cô đơn. Cảnh vật xung quanh ta lúc ấy tràn ngập những chướng khí của yêu ma đã chết đi, vì linh hồn của chúng đã bị kẹt trong phong ấn nên mãi mãi không được siêu sinh. Hằng ngày đối mặt với những con thú săn mồi có tu vi và sức mạnh lớn hơn ta, cố gắng tu luyện để tăng tu vi của chính bản thân, nhưng ta không biết cách, cũng không có ai chỉ dạy, nên cũng chẳng tiến bộ được là bao. Cuộc sống cứ như thế trôi qua, chớp mắt đã 500 năm, đối với ta, những năm tháng ấy là vô vị, là nhàm chán. Nhiều lúc ta cứ trách ông trời vì sao lại tạo ra ta, rồi bỏ ta lại một mình trên thế giới này, không người thân, không huynh đệ,... cảm giác cô đơn ấy biết chừng nào mới dứt?

Thời gian trôi qua lâu đến mức ta không nhớ mình tên gì, cũng không rõ là bao năm tháng trôi qua. Cảnh vật ở đây lúc nào cũng vậy, bao phủ bởi một màu trắng tiêu điều ảm đạm, thời tiết thì lạnh đến cắt da cắt thịt. Nhiều lúc ta nghĩ, có lẽ tử thần đã quên mất ta rồi, vì sao lâu đến vậy mà Diêm Vương chưa phái ông ấy đến để đưa ta đi nữa…



Vào một ngày đang rong ruổi kiếm ăn, thì từ đâu xuất hiện một con gấu tuyết trắng rất lớn, nhìn nó có vẻ rất dữ tợn, đang gầm gừ muốn ăn tươi nuốt sống ta. Vì mấy ngày nay chưa có gì bỏ vào bụng, toàn cơ thể của ta như chẳng còn tí sức lực nào cả. Ta dùng hết hơi sức chạy, cứ như vậy mà đâm đầu về phía trước, không dám ngoảnh mặt lại nhìn lấy một lần. Nhưng không hiểu vì sao con gấu đấy đuổi theo quá nhanh, ta không còn cách nào khác liền chạy vào cái hang đá gần đó. Ta nghĩ lần này mình gặp may rồi, vì con gấu lớn như vậy làm sao mà chui lọt vào cái hang động chỉ bằng một nửa thân hình của nó chứ.

Kỳ lạ thay, đột nhiên đến cửa hang con gấu đấy dùng pháp thuật nào đó thu nhỏ thân hình lại cho gọn vào hang động rồi chạy vào trong. Ta bị dí đến cuối hang, không còn đường nào khác nữa, liền đứng tựa vào vách đá mà run rẩy. Hình như con gấu trắng này cũng đã tu luyện được ma thuật gì đó, là yêu quái cao hơn ta một cấp. Quả thật ông trời đã nghe thấy lời thỉnh cầu của ta nên đã sai Diêm Vương gửi con gấu này đến lấy mạng ta đây mà. Nhưng ta không muốn chết như thế này, ít nhất cũng phải cho ta chết một cách yên bình nhẹ nhàng chứ. Ta không muốn mình chết mà xác bị phanh thành nhiều mảnh rồi xương vun vãi tứ tung đâu! Trước khi chết còn phải chịu đau đớn nữa chứ!

Nhìn con gấu lúc này có vẻ đắc ý, nó cứ gầm gừ mãi, hàng nước dãi trên mồm nó tuôn xuống, dường như nó cũng như ta, cũng đã đói mấy ngày nay rồi nên gặp được con mồi thì phải thèm thuồng đến như vậy.  Đã đến bước đường cùng, ta đành liều một phen nhảy sổ đến cắn vào chân của nó một cái, họa may nó sẽ đau rồi né ra một bên để ta chạy thoát thân. Nhưng nào ngờ chưa kịp chạm đến nó đã bị nó dùng chân trước vả mạnh một cái. Ta bị quật bay vào vách đá, toàn thân đau đớn, máu cũng bắt đầu chảy ra từ từ khỏi miệng. Nó càng hung hãn hơn, lần này giơ cả hai chân trước lên, những móng vuốt sắc nhọn lộ ra, tiến đến chụp lấy ta. Trong lúc đau đớn, ta đã tuyệt vọng hẳn… có lẽ ngày này hôm sau sẽ là ngày giỗ của ta, ta sắp được đoàn tụ cùng cha mẹ rồi…

Hai mắt nhắm nghiền, ta chỉ còn biết nằm chờ chết. Nhưng sao đã nhiều giây trôi qua như vậy mà chẳng thấy động tĩnh gì? Chợt nghe tiếng con gấu trắng đó rú lên, sau đó là tiếng chạy đi, xa dần rồi xa dần. Không hiểu có chuyện gì đang xảy ra, ta từ từ hé mắt xem thử. Đứng ngay trước cửa động lúc này là bóng dáng một người, nhưng mà cũng không phải là “người” nữa, mà là một con sói trắng trong bộ dạng của loài người, vì ta nhìn rõ hai cái tai của nó nhấp nhô phía trên đầu, và cái đuôi dài phe phẩy qua lại.

Sau khi con gấu đã chạy được một khoảng xa, lúc này “nó” mới từ từ bước về phía ta. Bước đến gần hơn, ta mới nhận ra “nó” chính là một nam nhân, nửa người nửa yêu, dường như tu vi của hắn cao hơn ta rất nhiều. Đúng là tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, không biết hôm nay sao lại xui xẻo như thế, vừa mới thoát khỏi con gấu trắng khi nảy tưởng là đã thoát nạn, ai ngờ lại gặp “cao thủ” khác còn ghê gớm hơn. Hắn từ từ đưa tay ra, có vẻ như muốn bắt ta lại. Nhưng bản năng sinh tồn của ta lại trỗi dậy, ta liền cắn vào tay hắn một cái rồi lết chạy ra ngoài, mặc dù biết rằng làm như vậy sẽ càng chọc tức thêm kẻ săn mồi của mình, nhưng chí ít ta cũng thể hiện cho hắn biết rằng, “động vào ta không dễ dàng đâu nhé!”

Dường như hắn không đuổi theo bắt ta lại, mà chỉ chậm rãi đi theo sau ta, không hiểu là hắn đang nghĩ gì trong đầu nữa. Ta cố chạy ra bên ngoài, nhưng mà toàn thân lại đau nhứt dữ dội. Vì lúc nảy bị con gấu kia đánh va vào vách hang động nên bây giờ có lẽ xương cốt đã bị chấn thương rồi, máu trong miệng của ta chảy ra, rơi xuống lấm tấm đỏ trên bề mặt tuyết trắng. Đi được một đoạn không xa, ta thực sự đã kiệt sức, nhưng hắn vẫn cứ mãi đi theo sau ta, không nói gì.

Thấy ta cuối cùng ta cũng nằm bất động trên tuyết, hắn lại một lần nữa vươn tay ra định chạm vào ta, nhưng cho dù là còn một hơi thở, ta cũng cố phản kháng lại. Ta cố gắng thể hiện một gương mặt dữ tợn, nhe nanh ra và gầm gừ. Lúc này hắn mới bắt đầu lên tiếng, hình như đã lâu lắm rồi ta chưa từng nghe tiếng ai trò chuyện với ta, nên có lẽ lúc ấy ta cảm giác được giọng của hắn rất ấm áp, hoàn toàn không có ác ý.

- Ngươi không cần phải sợ\, nếu ta muốn giết ngươi thì từ nảy đến giờ ta đã làm từ lâu rồi. Tại sao lại để đến lúc này chứ? Ta chỉ muốn cứu ngươi thôi.

Quả thật hắn nói cũng có phần có lí, nhưng ta vẫn không thôi gầm gừ, vì ta cảm thấy có gì đó không được đáng tin cho lắm. Hắn đưa tay ra chạm vào ta, ta để cho hắn làm như vậy. Sau đó nhấc ta lên, dùng chiếc áo choàng màu tuyết trắng của hắn quấn ta lại. Chiếc áo choàng đó rất ấm, làm cho ta phần nào vơi đi cái cảm giác lạnh giá của tiết trời đông lạnh lẽo. Lần này quả thật ta đã hoàn toàn bỏ cuộc, ta đành đánh cược một phen, ta chọn tin tưởng vào hắn.

Hắn bế ta lên rồi ôm vào lòng, ngoại trừ cha ra, có lẽ hắn chính là người đầu tiên cho ta hiểu cảm giác thế nào là được che chở và bảo vệ. Không biết hắn đã sống bao lâu rồi, mà lại có thể tu luyện được hình người như vậy, ta ước gì vào một ngày nào đó ta cũng được như hắn.



Đi một hồi lâu trong tuyết, cuối cùng trước mặt ta cũng hiện ra một hang động, đó là nơi mà hắn định đưa ta đến. Khi đến cửa hang, ta thấy bên trong có bóng một người chạy ra. Ánh sáng trong hang động khá mập mờ, nên ta không thể nhìn rõ gương mặt của người đó, nhưng khi người đó cất tiếng gọi lên, ta biết rằng đấy là giọng của một nữ nhân. Người con gái ấy có chất giọng ngọt ngào, lại còn ấm áp nữa, giọng nói ấy có vẻ như ẩn chứa một sự vui mừng chào đón bất tận.

- Tuyết Chinh sư huynh! Cuối cùng huynh cũng về rồi!

Cô gái đó nhanh chóng chạy đến bên hắn. Thì ra bây giờ ta mới biết, tên của hắn là Tuyết Chinh. Khi đã đến gần, thấy hắn bế một tiểu hồ ly (là ta) trên tay, gương mặt cô ấy liền thay đổi từ  vui mừng sang ngạc nhiên, rồi hỏi:

- Sư Huynh à\, sao huynh lại mang về một tiểu hồ ly làm gì vậy?

Lúc này hắn mới lên tiếng, giọng nói của hắn có vẽ vỗ về, vừa nói, vừa xoa đầu ta:

- Lúc nảy ta đi ra ngoài tình cờ bắt gặp nó bị một con gấu trắng đuổi theo. Cũng may là ta đuổi theo kịp\, chứ nếu không thì nó đã bị ăn mất rồi. Nay nó đã bị thương\, ta thấy cũng tội nghiệp nên mới mang về\, hay là muội trị thương nó giúp ta nhé?

- Cũng được thôi\, nhưng liệu chúng ta mang nó về như vậy\, gia đình có lo lắng cho nó không?

Nghe đến đây, ta chợt lên tiếng: “Ta không có người thân…”

Sau khi nghe ta trả lời, cả hai bọn họ tròn xoe mắt kinh ngạc, hai người nhìn nhau rồi nhìn ta, sau đó hắn nói:

- Ta không ngờ rằng ngươi cũng biết nói đấy. À mà thôi\, chuyện đấy cũng tốt\, muội hãy đưa nó vào bên trong dưỡng thương đi.

Đương nhiên là ta biết nói rồi, chỉ có điều ta đã lâu lắm rồi ta không nói chuyện với ai, nên cũng không nói được nhiều lắm.

Sau đó hắn trao ta qua tay của cô ấy, rồi đi vào trong trước nghỉ ngơi. Ở bên trong động tuy rộng nhưng rất ấm, không như bên ngoài, còn có lửa để sưởi nữa. Cô ấy đưa ta đến gần bên cạnh đốm lửa đang cháy riu riu, rồi bắt đầu dùng phép thuật trị thương cho ta. Cô ấy hỏi han ta rất nhiều điều, hỏi từ quá khứ đến hiện tại, về gia đình, về thân phận của ta.

~ Hết phần I ngoại truyện 1 ~

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ, chúc các bạn một ngày tốt lành! ^^
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.