Lưỡi Dao Dịu Dàng

Chương 17



Trong mấy ngày tiếp theo, Lê Tranh cố gắng không liên lạc với Phó Thành Lẫm thêm lần nào nữa, chờ đến ngày anh quay lại sau chuyến công tác. Cô và Hà Dập chịu trách nhiệm đưa tin về chiếc xe thử nghiệm, sau khi được không ít các phương tiện truyền thông phát lại, đã gây nên một cơn sốt trên mạng.

Cư dân mạng bàn tán sôi nổi, suy đoán chiếc xe thử nghiệm là của Nam Phong.

Trước sức ép của dư luận, sự việc đã có nhiều tiến triển.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Con trai của ông cụ Cốc từ sáng sớm đã gọi điện cho Hà Dập, cho biết đội quản lý tai nạn đã liên lạc lại với anh ấy, tất nhiên là lý do thoái thác rất uyển chuyển, không phải họ không muốn xử lý, chỉ là bên phía công ty ô tô cần được xác minh nội bộ, tình hình khá phức tạp, bảo họ cứ yên tâm, mọi việc chắc chắn sẽ được giải quyết.

Lê Tranh và Hà Dập đã đến đội tuần tra giao thông một lần nữa để theo dõi việc kiểm tra chiếc xe thử nghiệm. Trở về đài sau khi kết thúc cuộc phỏng vấn đã là giữa trưa, cái nắng trên đầu như thiêu đốt, con đường nhựa được bao phủ bởi lớp nhiệt nóng rực.

Lê Tranh đột nhiên nghĩ đến chiếc mũ của Giang Tiểu Nam, nếu hôm nay cô đội nó lên, cô có thể che được chút nắng.

Hà Dập để Lê Tranh đi lên lầu trước, anh đi đậu xe vào quán cà phê ở gần đó để mua cà phê đá, thuận tiện mang về cho Lê Tranh một ly trà trái cây đầy màu sắc.

Trong lúc đợi thang máy anh gặp Phùng Xán cũng từ bên ngoài trở về.

Ngay cả khi đã chia tay, trong tình huống gặp nhau vì công việc, Hà Dập vẫn sẽ gật đầu xem như chào hỏi.

Phùng Xán liếc nhìn hai ly đồ uống trên tay anh, một ly có lẽ được dành cho Lê Tranh, trước khi chia tay anh cũng luôn mua cho cô một ly loại mà cô ta yêu thích.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Mấy ngày trước em có gửi cho anh một tin nhắn, muốn nói với anh chút chuyện về tin tức kia, anh đừng có hiểu lầm.”

Hà Dập vẫn chỉ gật đầu, mọi lời nói đều trở nên dư thừa.

Phùng Xán bĩu môi, không thể chờ được anh hỏi mình, cô ta phải tự mình đề cập đến chuyện kia: “Anh có thể không phát sóng cuộc phỏng vấn về vụ trọng tài lao động của Dương Lân được không?”

“Không thể.”

Phùng Xán nghĩ rằng anh sẽ hỏi cô ta, mối quan hệ giữa cô và Dương Lân là gì, vì sao cô ta lại biết những chuyện này. Kết quả là thang máy sắp đến nơi, anh vẫn không nói nói lời nào.

Dương Lân có ý định tìm đến các phương tiện truyền thông khác để tạo chút chú ý, anh ta không trông đợi gì ở Hà Dập, cũng không muốn Hà Dập can thiệp thêm lần nữa.

Nhưng đối với thái độ lúc này của Hà Dập, cô ta cũng không còn cách nào khác. Để bám lấy anh hỏi thăm không khác gì tự nhổ vào mặt mình, anh không còn như trước kia quan tâm đến mọi chuyện liên quan đến cô ta. Cảnh vật vẫn luôn như vậy nhưng con người trước kia đã thay đổi ngay từ lúc cô và anh chia tay.

Cửa thang máy mở ra, hai người đi vào, Hà Dập đứng dựa vào một góc trong thang máy.

Ánh mắt Phùng Xán một lần nữa rơi xuống ly trà trái cây đá, không biết sợi dây thần kinh nào sai khiến, cô ta buột miệng thốt ra một câu: “Anh nên tìm một người đối xử tốt với anh, Lê Tranh không phải là người phù hợp.”

Gương mặt vô cảm của Hà Dập cuối cùng cũng có phản ứng, anh cau mày thật chặt, không hiểu được rốt cuộc Phùng Xán muốn nói gì, rồi bỗng dưng nhớ ra mình đang cầm hai ly nước.

Lần này, anh không ngần ngại nói, “Nếu em hướng dẫn một người đang thực tập sinh, em mua đồ uống cho bản thân, rồi cứ thế để người khác nhìn em uống à?”

Phùng Xán nghẹn ngào, không còn lời gì để nói.

Thang máy dừng lại, Hà Dập trực tiếp đi ra ngoài.

- -

Đối với Lê Tranh, điều hạnh phúc nhất mỗi ngày chính là hoàn thành bản thảo, cầm một tách trà, nhìn vào màn hình máy tính và nhớ đến Phó Thành Lẫm.

Còn hai giờ nữa là đến giờ tan tầm, cô bắt đầu đếm ngược.

Lúc này, ở bên kia thành phố, Phó Thành Lẫm và Cận Phong vừa hạ cánh.

Phó Thành Lẫm nhận được tin tức về vụ tai nạn của chiếc xe thử nghiệm, chỉ sau vài giờ bay, Cận Phong là một người nổi tiếng trên mạng cũng đã xuất hiện trên hot search.

Tiêu đề là tên của anh ta, nhưng nội dung là những liên kết và thảo luận liên quan đến chiếc xe thử nghiệm.

Sự ám chỉ này là quá rõ ràng, chỉ thiếu chút nữa là nói thẳng chiếc xe thử nghiệm là mẫu xe mới thuộc về tập đoàn Nam Phong.

Phó Thành Lẫm liếc nhìn Cận Phong, “Cậu lên hot search rồi.”

Cận Phong nghĩ bụng, mắt tôi không có bị mù.

Phó Thành Lẫm nhắc nhở Cận Phong, “Xử lý nhanh đi, đừng để ảnh hưởng đến giá cổ phiếu.”

Xe của anh đến nơi, anh lên xe rời đi.

Cận Phong cũng đang xem tin tức, tin tức trong ảnh chụp màn hình không hiển thị phóng viên là ai, anh ta hỏi thư ký, “Phóng viên nào viết?”

Triệu Đồng che giấu cho Lê Tranh theo bản năng, cảm thấy ông chủ có thành kiến rất lớn với Lê Tranh, dù sao Lê Tranh cũng chỉ là thực tập sinh, nên cô chỉ nói tên một phóng viên: “Hà Dập.”

Cận Phong có chút ấn tượng với Hà Dập, lúc ở bệnh viện đã từng chạm mặt. Chuyện của anh ta và Hà Dập còn chưa xong, “Cô phóng viên nhỏ kia đâu? Lần này không có phần nào của cô ấy à?”

Giấu giếm và lừa gạt là hai chuyện khác nhau, Triệu Đồng chỉ còn cách nói thật với ông chủ, “Cô ấy và Hà Dập cùng nhau phỏng vấn.”

Cận Phong gật gật đầu. Cô phóng viên nhỏ ngày nào cũng hướng họng súng về phía anh ta, lần cuối gặp còn trợn mắt nhìn anh ta.

- -

Sau hai giờ đồng hồ dày vò trôi qua, Lê Tranh hỏi Hà Dập có cần phải làm tăng ca không.

Hà Dập cười cười, “Nếu tôi yêu cầu em làm thêm giờ, em sẽ không nổi giận với tôi chứ?”

Lê Tranh: “…”

Hóa ra việc cô cứ nhìn chằm chằm vào đồng hồ của mình, không thoát khỏi ánh mắt sắc bén của anh.

Hà Dập xua xua tay: “Đi hẹn hò đi thôi.”

Mọi người đều nghĩ rằng cô đã có bạn trai, Lê Tranh đâm lao đành phải theo lao, đeo ba lô lên lưng vội vã rời khỏi văn phòng.

Hôm nay trời không mưa, ánh nắng hoàng hôn quyến rũ mê người, giống như những vệt sơn rải rác.

Lê Tranh quay một đoạn video ngắn rồi đăng lên dòng thời gian, số lượng bài đăng trong mấy ngày vừa rồi đã đuổi kịp kịp số lượng bài đăng của cả sáu tháng, nhưng Phó Thành Lẫm chưa một lần like.

Lần này cô không ôm hy vọng, đăng xong liền cất điện thoại.

Đi bộ còn chưa được mười mét, cô lại lấy điện thoại ra, vẫn không từ bỏ ý định mở vòng bạn bè ra xem.

Tin nhắn mới nhất là của Giang Tiểu Nam: [Tình hình sao rồi? Sao ngày này cũng đăng trạng thái vậy? ‘âm thanh của tiếng ăn dưa’ (icon đầu chó)]

Lê Tranh đang định trả lời, không ngờ lại thấy thông báo Phó Thành Lẫm bấm like nổi lên, khóe miệng trong vô thức biến thành một vành trăng khuyết.

Điều đáng tiếc nhất chính là, cô không thể trả lời những người like nó.

Đôi mắt đảo nhanh vài vòng, cô để lại lời nhắn cho chính mình: [Cảm ơn (icon trái tim) (icon trái tim) (icon trái tim)]

Sau khi Phó Thành Lẫm bấm like, bỗng nhiên anh nhận được tất cả những thay đổi liên quan đến vòng bạn bè này.

Lê Tranh cúi đầu bước đi, ngón tay ngập ngừng trong khung chat của Phó Thành Lẫm.

Mải mê nghĩ về điều này, bỗng nhiên cô đụng phải ai đó.

Cô đột ngột ngẩng đầu, đối diện là một cô bé, hai người gần như đồng thanh nói.

“Xin lỗi ạ.”

“Tôi thật sự xin lỗi.”

Thực ra thì cô bé đang chụp ảnh hoàng hôn, vô tình va phải cô.

Màn hình điện thoại tối đi.

Lê Tranh trượt tay, gõ một vài từ: [Anh đã về rồi à?] Bốn từ này chứa đựng đầy đủ cả năm ngày nhớ nhung của cô.

Phó Thành Lẫm: [Ừ, vừa mới đến.]

Lê Tranh: [Vậy thì buổi tối em sẽ đợi anh về ăn cơm.]

Phó Thành Lẫm nhìn đống tài liệu đang chờ ký trên bàn, [Không cần đợi tôi, còn không biết khi nào mới về.]

Không thành vấn đề, cô chờ đến bình minh cũng được.

Lê Tranh: [Em cũng đang tăng ca, không chừng còn về muộn hơn anh.]

Trong đám đông, Lê Tranh vừa bước đi vừa lặng lẽ mỉm cười.

Thỉnh thoảng cô liếc nhìn ánh hoàng hôn rực rỡ ở phía tây bầu trời, Bắc Kinh hôm nay, chưa bao giờ đẹp đến thế.

- -

Lê Tranh ngân nga các bài hát yêu thích của mình suốt đoạn đường, tâm trạng cực tốt vì liên tục nhận được những niềm vui bất ngờ.

Vừa về đến phía dưới căn hộ, một con chó màu trắng lao thẳng về phía cô.

Lê Tranh sửng sốt, là Tưởng Tưởng.

Lê Tranh nhanh chóng ngồi xổm xuống chào đón cục cưng đáng yêu, chờ nó chạy đến gần, cô đã ôm trọn nó trong vòng tay của mình.

Trên xe cách đó không xa, Tưởng Mộ Quân đẩy cửa bước xuống, mắt đeo kính đen.

“Ba ơi.”

Lê Tranh ôm Tưởng Tưởng chạy về phía ba.

“Chậm thôi.” Tưởng Mộ Quân bước qua ôm lấy con gái, “Hôm nay tan làm sớm thế.”

“Tâm linh tương thông đấy ạ, con biết thế nào ba cũng sắp đến gặp con.” Lê Tranh một tay ôm Tưởng Tưởng, một tay ôm lấy ba mình đi về phía căn hộ, “Sao ba tới mà không gọi trước cho con? Nếu con phải tăng ca thì ba sẽ phải đợi cả mấy tiếng đồng hồ.”

“Không muốn ảnh hưởng đến công việc của con.” Tưởng Mộ Quân liếc mắt, nghiêng nhìn con gái, “Ừ, đỡ gầy hơn rồi này. Cái gì cũng nên vừa phải, nếu con gầy quá sẽ nảy sinh rất nhiều vấn đề.”

Trong lòng không ngừng tính toán khi có thời gian sẽ mời Phó Thành Lẫm ăn tối vào một ngày nào đó, dù sao thì anh cũng đã giúp gia đình họ một việc lớn.

“Ba ơi, lần này ba nghỉ được bao lâu?”

“Có thể sẽ ở lại Bắc Kinh một thời gian, nhưng không được nghỉ ngơi.” Tưởng Mộ Quân đảm bảo: “Đến ngày sinh nhật của con, buổi trưa ba nhất định sẽ về nhà ăn cơm.”

Ba của cô vẫn luôn bận rộn, Lê Tranh hiểu được điều đó, “Lát nữa chúng ta lập một đội chơi game, lâu lắm rồi con không chơi, tay của con sắp không chơi được nữa rồi.”

Tưởng Mộ Quân nói xin lỗi với con gái: “Ba phải về lúc chín giờ, mẹ của con tối nay có một bữa tiệc, ba sẽ đi đón mẹ, mẹ cũng không gặp ba một thời gian rồi.”

Lê Tranh dễ dàng nói chuyện, “Không sao đâu ba, tám giờ rưỡi ba đi là được.”

Tưởng Mộ Quân: “…”

- -

Tám giờ rưỡi, chuông báo đúng giờ vang lên.

Tưởng Mộ Quân hỏi con gái, “Có ai gọi điện thoại cho con à?”

“Không ạ.” Lê Tranh tắt chuông báo thức, “Ba nên đi đón mẹ con đi, nếu đến muộn thì không tốt đâu, dù gì cũng là tiểu biệt thắng tân hôn mà.”

Tưởng Mộ Tranh vỗ vỗ đầu con gái, không lời nào có thể nói hết được nỗi mất mát lúc này, cảm giác con gái lớn quá nhanh, thậm chí còn đặt chuông báo thức để ‘đuổi’ ông đi.

“Con có muốn để Tưởng Tưởng ở lại với con hai ngày không? Chờ đến ngày sinh nhật con lại đưa nó về nhà.” Ông hỏi con gái. 

“Con cũng đang định nói với ba.”

Sau khi Tưởng Mộ Quân rời đi, Lê Tranh ôm Tưởng Tưởng đi đến nhà hàng xóm, trong nhà chỉ có dì giúp việc, Phó Thành Lẫm vẫn chưa trở lại, cô cùng dì giúp việc nói ít chuyện phiếm.

Dì giúp việc bỗng nhớ, “Tranh Tranh, để dì đi làm nước ép chanh leo cho cháu uống, chanh leo lần trước cháu mua vẫn để trong tủ lạnh, Thành Lẫm rất ít ăn trái cây.”

“Dạ.”

Dì giúp việc đi vào phòng bếp.

Lê Tranh mở TV lên, tìm một bộ phim hoạt hình, đem Tưởng Tưởng trên sô pha, “Cục cưng ơi, xem TV một lát, chị đến phòng bếp giúp một chút, phải ngoan nhé.”

Tưởng Tưởng dụi dụi vào tay Lê Tranh, sau đó ngồi ngoan ngoãn trên sô pha nhìn chằm chằm màn hình TV, hết sức chăm chú.

Cửa nhà được mở ra, Phó Thành Lẫm quay lại.

Anh đặt va li hành lý trong phòng khách, áo vest thuận tay đặt trên lưng ghế sô pha.

Lê Tranh và dì giúp việc đang bận rộn ép nước trái cây trong phòng bếp, Phó Thành Lẫm không đi qua bên đó, mà ngồi xuống ghế sô pha. Anh nhìn vào màn hình, tự hỏi không biết vì cái gì Lê Tranh lại xem phim hoạt hình trẻ con như vậy.

Vô tình quay mặt lại, Phó Thành Lẫm nhìn thấy Tưởng Tưởng ngay bên cạnh, Tưởng Tưởng vẫn không nhúc nhích nhìn TV chằm chằm, anh còn nghĩ đó là một ‘con chó đồ chơi sang chảnh’ màu trắng. 

Chất lông mềm mượt, nhìn giống y như thật. 

Anh duỗi tay xoa xoa lỗ tai Tưởng Tưởng.

Ai ngờ đâu chỉ một giây tiếp theo, ‘con chó đồ chơi sang chảnh’ đó lại mờ mịt quay mặt lại, chớp mắt nhìn anh.

Phó Thành Lẫm nhanh chóng rút tay lại, suy đi nghĩ lại, nhận ra đây không phải đồ chơi, mà là một con chó thật.

Lê Tranh đã sớm nghe được tiếng mở cửa, cũng đã nhìn thấy anh trở về, rốt cuộc vẫn dành thêm vài phút ở trong bếp, dì giúp việc đang còn vắt nước trái cây, cô mang một chén nhỏ nho đã rửa sạch để ăn. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Từ trong bếp đi ra, cô nói như không có việc gì: “Ông chủ Phó.”

Phó Thành Lẫm chỉ vào con chó bên cạnh: “Đây là chó của ai vậy?”

“Của em.” Lê Tranh nói với Tưởng Tưởng, “Tưởng Tưởng, chào ông chủ Phó đi, hy vọng ông chủ Phó sau này chăm sóc nhiều hơn. Đưa đồ chơi của em cho ông chủ Phó xem nào.”

Tưởng Tưởng có chút sợ hãi đối với Phó Thành Lẫm, nhưng cuối cùng nó vẫn ngậm món đồ chơi nhỏ của mình đặt trong tầm tay của Phó Thành Lẫm, rồi nhanh chóng chạy lại giữ một khoảng cách an toàn.

Phó Thành Lẫm trả lại món đồ chơi, anh nhìn cái chén nhỏ trong tay Lê Tranh, “Đang ăn gì vậy?”

“Ăn nho ạ.” Lê Tranh dựa vào tay vịn ghế sô pha, đưa cái chén nhỏ về phía anh, “Anh có ăn không?”

Phó Thành Lẫm: “Đợi chút nữa ăn, tôi còn chưa rửa tay.”

Lê Tranh lấy hết can đảm, “Em sẽ lấy cho anh.” Dứt lời, cô lấy một quả nho đút vào miệng Phó Thành Lẫm.

Ngón tay chạm nhẹ vào môi anh.

Trong một cái chớp mắt, hơi thở của cô như ngừng lại. 

Phó Thành Lẫm tỏ ra bình tĩnh: “Hương vị không tệ.”

Anh đứng dậy đi về bếp rửa tay.

Dì giúp việc đã ép xong nước trái cây, Phó Thành Lẫm nhân tiện bưng ra cho Lê Tranh, “Có mang cái này về cho em.”

Lê Tranh không thể tin được, nhìn theo anh đi về hướng va li hành lý, cô vui mừng khôn xiết: “Anh mang gì về đấy?”

Phó Thành Lẫm từ trong va li lấy ra một cái túi xách, “Xem thử cỡ nào là vừa, cái này với cỡ giày không giống nhau.”

Lê Tranh vội vàng đặt cái chén nhỏ xuống, nóng lòng không thể chờ được để mở ra nhìn, là giày không thấm nước.

Cô: “…”

Trong miệng cô vẫn còn nho, quên luôn cả nhai đã nuốt xuống.

Thiếu chút nữa thì nghẹn chết.

Dù sao thì cô vẫn thích, ít nhất lúc đó anh cũng đã nghĩ đến cô.

“Cảm ơn anh. Em rất thích nó.”

Phó Thành Lẫm kéo khóa va li hành lý, “Không chê là được rồi, trời mưa em hãy mang ra ngoài chạy tin tức. Tôi sẽ xuống ăn tối sau.”

Anh kéo va li hành lý đi lên lầu.

Lê Tranh nắm chạy giày đi mưa, nhìn theo bóng dáng anh. 

Cô muốn nhận lấy những đôi giày này không phải vì tất cả đều phù hợp, nó như một món quà sinh nhật mà anh đã tặng cô. Anh đã tặng quà cho cô, cô có phải nên mời anh ăn tối?

Nếu không sẽ rất mất lịch sự.

Thật vất vả để đợi rồi cũng đến ngày cuối tuần.

Sáng sớm, Lê Tranh vẫn đi làm bình thường,

Trên đường đến đài truyền hình,cô tự hỏi làm thế nào để gửi tin nhắn cho Phó Thành Lẫm. Buổi trưa cô sẽ cùng gia đình ăn mừng, đến buổi tối cô có rất nhiều thời gian.

[Ông chủ Phó, tối nay em mời anh dùng bữa tối. Anh đã tặng em giày đi mưa, có thế nào thì em cũng muốn mời anh một bát mì làm bằng tay.]

Phó Thành Lẫm: [Đừng ăn ở bên ngoài, tôi sẽ làm ở nhà. Sinh nhật vui vẻ.]
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.