Đến tận lúc Du Nhiên ngủ say, Lục Đình Phong mới nhìn thấy tin nhắn cô gửi.
Hắn ngồi tựa lưng vào giường, chăm chú nhìn nửa khuôn mặt của cô lấp ló khỏi chăn bông, ánh mắt lưu luyến một chút, sau đó dừng lại ở cánh tay bị thương kia.
Nụ cười của Lục Đình Phong liền nhạt dần, ánh mắt nhìn điện thoại trong tay cũng lạnh đi mấy phần.
Hắn không muốn buông tha cho Hạ Khê.
Ngón tay cái niết lấy điện thoại, màn hình lần nữa sáng lên, ngài Lục chậm rãi rời giường, đi đến ban công gọi điện thoại.
“Alo, Lục tổng.
”
Người bên kia đầu dây còn mang giọng điệu ngáy ngủ đáp lại.
“Đoạn clip của Hạ Khê, cậu cho người xử lí giúp tôi.
”
“Ý của anh là…?”
Lục Đình Phong nhìn rèm cửa màu trắng bị gió lùa đung đưa, thuận tay khép cửa lại luôn.
“Cứ từ từ, không gấp được, tôi muốn Hạ Khê mỗi ngày đều phải lo sợ bị bại lộ, tốt nhất là ăn không ngon, ngủ không yên.
”
“Tôi biết rồi.
”
Điện thoại đã tắt hơn mười phút, Lục Đình Phong vẫn dựa vào lan can, thẫn thờ suy nghĩ.
Khói thuốc lượn lờ bay trong không khí, Lục Đình Phong rít một hơi, liền quăng tàn thuốc bỏ vào thùng rác.
Vẫn chưa đến lúc, hắn không thể vội.
Sáng hôm sau, Lục Đình Phong dắt Du Nhiên đến trung tâm thương mại mua một ít quần áo mới.
Du Nhiên quả thật là lần đầu được đến một nơi như thế này, vì đồ mặc thường ngày của cô đa số là những món Du Nhuệ mặc không được hoặc mặc đã cũ, cô chưa từng được ba mẹ dắt đi mua quần áo lần nào.
Họ thật sự cảm thấy rất xấu hổ khi dắt một đứa con khiếm khuyết như cô đi ra ngoài.
Lục Đình Phong nhìn Du Nhiên ngó nghiêng qua lại, như vô cùng hiếm lạ mấy cảnh này, không biết hắn nên cười cô ngốc hay là thấy xót cho cô nữa.
Lục Đình Phong đến lần thứ ba được cô đẩy khiến bánh xe lảo đảo suýt chút nữa đâm sầm vào người ta, nhịn không được liền nói.
“Du Nhiên, nhìn đường cẩn thận nào.
”
Du Nhiên biết mình gây họa, len lén thè lưỡi, tốc độ đẩy xe cũng chậm lại một chút.
Vệ sĩ đi theo Lục Đình Phong đứng ở phía sau, cách hai người ba mét thu hết những cảnh tượng kia vào mắt, vừa lau mồ hôi, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, nhưng chẳng ai dám lên tiếng.
Gia quy thứ nhất: Không được bàn chuyện lung tung trong giờ làm việc, nhất là chuyện của ông chủ càng không được phép bàn!
Du Nhiên đi đến chân sắp mỏi rồi, cô muốn ngồi xuống hỏi Lục Đình Phong xem đã đến nơi chưa, thì liền nghe thấy tiếng hắn gọi cô.
“Du Nhiên, đẩy qua bên trái đi, đến nơi rồi.
”
Du Nhiên nghe theo lời hắn, cả hai dừng lại ở một cửa hàng bán quần áo cao cấp.
Còn vì sao Du Nhiên lại biết, thì hãng này chính là hãng mà chị hai cô cực thích, bất kể là quần áo váy đầm, chỉ cần là hãng YY bán, chị cô đều phải mua cho bằng được.
“Vào trong đi, thích món nào liền mua món ấy.
”
Du Nhiên lường trước được việc Lục Đình Phong sẽ mua đồ cho mình, chỉ là đồ này có hơi đắt, mặc trên người cô có chút không xứng lắm.
“Lại đứng nghệch ra đấy nữa à? Mau, lại đây.
”
Lục Đình Phong tự đẩy xe đến một dãy treo toàn váy liền, nhân viên lập tức tiến lên giới thiệu cho anh.
Cô ta nói ríu rít, ngài Lục lại mặt lạnh chẳng đáp một lời, chỉ chăm chăm lựa váy, được vài ba cái liền gọi Du Nhiên đi thử.
“Mặc vào xem có vừa không?”
Lục Đình Phong đưa đồ vào tay cô, Du Nhiên chậm rì rì đi thử, Lục Phong liền đi sang hàng áo lựa tiếp cho cô.
Du Nhiên tùy tiện mặc một cái váy trên tay, chất liệu hãng này quả thật quá tốt, sợi vải mềm mại co dãn, mặc vào đúng là dễ chịu.
Du Nhiên không thèm nhìn mình trong gương ra sao, cô vội vàng mở cửa đi ra, đứng trước mặt Lục Đình Phong, ngoan ngoãn cho hắn xem có hợp hay không.
Lục Đình Phong nhìn Du Nhiên, nhất thời không dời được mắt.
Màu trắng rất hợp với Du Nhiên, cái váy trắng này có thiết kế chiết eo, hai tay phồng, cổ áo xẻ hình tim, khi mặc lên người cô liền toát ra khí chất thanh thuần dịu dàng.
“Đẹp lắm, vào trong thử luôn mấy cái còn lại xem nào.
”
Du Nhiên gật đầu, xoay người đi vào, còn lén mỉm cười vui vẻ.
Ngài Lục khen cô đấy, trước giờ còn chưa có ai khen qua cô xinh đẹp cả, những lời khen đó hợp tình hợp lý mà dành cho Du Nhuệ, còn cô chẳng được gì, xem như không bị chửi đã là may lắm rồi.
Du Nhiên cởi váy ra, chợt nhìn thấy nhãn mác có đính kèm giá tiền của chiếc váy trắng này, nụ cười liền tắt.
Đắt thật đấy!
Du Nhiên bị dọa cho xanh mặt, cô vội vàng kiểm tra mấy cái váy còn lại, vẫn không tin nổi vào mắt mình.
Trời ạ, sao ba cái này, cái nào cũng đắt đến như vậy?
Du Nhiên quả thật bối rối, cô không còn tâm trạng thử đồ nữa, chỉ muốn ngài Lục đừng mua mấy món này, cùng lắm thì sang mấy chỗ khác bán rẻ hơn mua cho cô là được rồi.
Thứ quý giá như này, cô không có phúc phần nhận nổi đâu!
“Du Nhiên”
Du Nhiên nghe tiếng gọi của Lục Đình Phong liền giật thót mình, không còn cách khác đành mặc cái váy màu xanh vào người, xoắn xuýt bước ra.
Lục Đình Phong cho cô thử hết cái này đến cái khác, Du Nhiên muốn nói với ngài Lục không nên tiêu nhiều tiền vì cô quá, nhưng đều bị ánh mắt hứng thú của hắn đánh bại.
Tiền của ngài Lục, cô có tư cách chỉ hắn xài như thế nào hay sao?
Du Nhiên nhìn một chồng quần áo trước quầy thanh toán, lại nhìn nhân viên cười đến tít mắt, ra sức quẹt quẹt, cảm thấy mình như đang mắc nợ Lục Đình Phong vậy.
“Lại nghĩ ngốc cái gì đó?”
Du Nhiên ngại ngùng cúi đầu, một lát sau điện thoại của Lục Đình Phong vang lên.
“Ngài không cần mua nhiều đồ cho tôi đến thế đâu ạ.
”
“Tôi chính là thích tiêu tiền như thế đấy, sao nào? Em còn dám quản tôi ư?”
“Không phải, chỉ là…”
“Đồ đã mua rồi, không trả lại được nữa đâu, đừng tốn công khuyên tôi vô ích.
”
Du Nhiên ủ rủ như cây non bị héo, lần này liền nghe được giọng nói Lục Đình Phong, không còn là tin nhắn trong máy nữa.