Khi sự kiện trở về tham quan học viện bắt đầu, tôi cảm nhận được sự dao động ma lực bất thường, nhìn quanh hội trường đông nghịt người tôi liền có linh cảm không ổn.
Lấy lý do đi vệ sinh tôi lặng lẽ rời đi nơi đây, ẩn mình vòng quanh học viện tôi phát hiện rất nhiều người mặc áo choàng đen đang xuất hiện khắp nơi, bên ngoài thì có một màn chắn cực mạnh bao phủ.
Học viện bị bọn khủng bố tấn công.
Cấp tốc suy nghĩ, tôi nhanh chóng xác định những việc ưu tiên cần làm.
Trước nhất cần bảo vệ những người quan trọng bao gồm vợ sắp cưới của tôi Man Nguyệt Thiên, Tử Sắc, Nhã Phi và công chúa kênh kiệu Lâm Quân Uyển.
Học viện này là địa bàn của Tôn Diệt nếu công chúa điện hạ xảy ra chuyện gì ở đây thì ai biết được quốc vương có nổi điên lên mà xử lý tôi hay không?
Sau đó chính là lợi dụng bọn khủng bố này để tạo ra công trạng cho Tôn Diệt.
Xác định những chuyện cần làm xong tôi thay đổi thành Tôn Diệt rồi tiến về phòng kí túc xá của mình để lấy kiếm.
Thanh kiếm này không phải Xích Huyết Kì kiếm mà chỉ là một thanh kiếm bình thường được tôi tinh chế lại cho cứng rắn hơn mà thôi, còn thanh Xích Huyết Kì kiếm vì ông chú khó tính kia mà tôi đã để quên nó lại ở trong hội đấu sau đó thì nó bị quốc vương tịch thu.
Nhanh chân tiến về hội trường, khi đến nơi thì ở đây đã bị bọn khủng bố bao vây, một hồi chống trả của người trong học viện đã kết thúc.
Lén lút quan sát tất cả mọi người ở hội trường tôi đã nhanh chóng xác định được công chúa Lâm Quân Quyển và Nhã Phi còn Tử Sắc với hôn thê Nguyệt Thiên của tôi thì không thấy đâu.
Cô vợ sắp cưới này chạy đi đâu rồi?
Mới lúc trước còn ở trong hội trường nói chuyện với nhau bây giờ lại không thấy người, tình hình bây giờ rất hỗn loạn mà cô ấy lại không thể sử dụng được ma lực, nếu như bị bọn khủng bố bắt ở bên ngoài thì sẽ rất nguy hiểm.
Đáng chết.
Hẳn là ở gần đây, không đi xa đâu được.
"Đi!"
Khi tôi định đi tìm vị hôn thê của mình thì bọn khủng bố đã dắt cô công chúa kênh kiệu kia đi ra khỏi hội trường.
Phải làm gì đây?
Suy nghĩ một lúc cuối cùng tôi quyết định đi tìm hôn thê của mình trước.
Công chúa điện hạ là đứa con yêu quý của quốc vương nếu chọn con tin thì cô ta sẽ là người có giá trị nhất trong học viện, bọn khủng bố dù có ngu ngốc đến thế nào đi nữa cũng không giết người ngay được nên việc tìm kiếm Nguyệt Thiên lúc này mới là chuyện quan trọng nhất.
Tìm quanh khắp khu vực gần hội trường cũng chẳng thấy người, đi qua kí túc xá nữ cũng chẳng có.
Rốt cuộc cô ấy đã đi đâu.
Cô ấy rất thích đọc sách có lẽ cô ấy đã trốn ở bên khu thư viện.
Đi qua thư viên thì tôi thấy nơi đây đã bị bọn khủng bố lục tung cả lên.
Không tốt!
Bọn chúng đang truy tìm cô ấy hay sao?
Tôi trực tiếp xông vào nơi đây, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt làm tôi thở phào một hơi.
Thì ra công chúa điện hạ gặp nạn.
Tình hình của cô công chúa này không tốt cho mấy, cô ta đã sắp bất tỉnh trong vòng tròn ma thuật.
Tôi dùng tốc độ nhanh nhất tiến tới rồi dùng kiếm chém vào cổ vật ở vòng ngoài ma pháp trận.
Thành công chém nát cổ vật, ma pháp trận theo đó cũng vỡ vụn ra, công chúa điện hạ bên trong ngã ngụy xuống nền ngất đi.
Khi tôi định bế người lên rời đi thì có một đường kiếm đánh qua, người đánh tới chính là hiệu trưởng của học viện.
Nâng kiếm lên đỡ lấy nhát chém đối phương rồi tôi dùng lực hất người ra xa.
Đột nhiên lúc này tôi có một cảm giác không đúng, ông già này hình như không phải là thầy hiệu trưởng.
Ngoại hình, tuổi tác đều quá khác biệt so với lúc tôi nhìn thấy ở buổi khai giảng đầu năm nhưng không biết vì sao khi nhìn vào ông già này tôi liền nghĩ ông ấy là thầy hiệu trưởng.
Là một loại ma thuật ảnh hưởng đến trí nhớ cùng nhận thức hay sao?
Phải bắt tên hiệu trưởng giả mạo này để tra khảo mới được.
Tăng tốc tiếp cận rồi chém vào hông đối phương nhưng đường kiếm đã bị cản lại, đối phương theo kịp tốc độ chuyển động của tôi.
Tuy tốc độ theo kịp nhưng lực lượng lại khá yếu, tôi dồn sức vào tay ép đối phương phải lùi về sau.
Tiếp tục tiếp cận, tiếp tục dồn dập tấn công, tôi đang chờ đối phương kiệt sức mà lộ ra sơ hở.
Không ngoài dự tính qua vài đường kiếm phòng ngự đối phương đã lộ ra kẻ hở.
Tôi hất bay kiếm trên tay đối phương ra, sau đó chém mạnh vào tay phải của hắn nhưng khi gần chém đứt cánh tay này thì vết thương trước ngực vừa khép miệng không bao lâu trên người tôi lại bị rách ra.
Cơn đau đã làm tôi khựa lại, đối phương lợi dụng khoảng trống trong chớp mắt đó mà lùi người về tạo ra khoảng cách an toàn.
Vũ Minh và những người áo choàng đen thấy vậy thì bắt đầu xông lên bao vây tôi, số lượng không nhiều chỉ tầm hơn 30 người nhưng cơn đau từ vết thương thật quá dữ dội mỗi hành động của tôi bây giờ đều vô cùng đau đớn, chiến lực của tôi theo đó cũng bị suy yếu đi không ít.
Không tiếp tục tham chiến tôi ôm lấy công chúa điện hạ rồi đập nát cửa sổ trốn ra bên ngoài.
Ôm lấy công chúa tôi tiến về khu vực gần kí túc nam, nơi đây là một vườn hoa nhỏ gồm đủ các loại hoa cỏ đang tranh nhau khoe sắc thắm trước ánh nắng ban mai rực rỡ.
Tìm đến mảng đất trũng hơn ở khu vườn rồi tôi dùng tay đẩy phần đất này ra, theo đó một nắp địa đạo lộ ra trước mắt tôi.
Mấy tháng ở học viện vì tiện cho việc nghiên cứu chế tạo nên tôi đã đào ra địa đạo này.
Nhanh chân vào bên trong rồi thả người đang ôm xuống mặt đất, sau đó tôi tìm kiếm dược liệu đắp lên vết thương.
Cơn đau dịu đi, tôi cũng dần lấy lại được bình tĩnh.
Muốn tìm hôn thê ở trong học viện to lớn đang bị khủng bố này mà không có đầu mối gì thì quả thật là điều bất khả thi.
Suy nghĩ một chút tôi quyết định cứu người ở hội trường trước, dù gì thì ở đó còn có Nhã Phi và Yến Mạnh Bằng.
Sau đó xây dựng hội trường thành điểm an toàn để thu hút sự chú ý của bọn khủng bố qua bên này, như thế hôn thê của tôi sẽ an toàn hơn cũng như thuận tiện cho việc đi tìm người.
Bọn khủng bố dường như có ý định nào đó với công chúa điện hạ nếu mang cô ta tới hội trường thì sẽ càng thu hút được bọn khủng bố hơn.
Nghĩ đến đây tôi bắt đầu dùng kiếm cắt xé bộ đồ lữ khách cũng như để lộ ra vết thương ở ngực của mình, tôi cố gắng làm cho mình thảm nhất có thể.
Tình trạng càng thê thảm thì lời nói càng dễ làm cho người ta tin tưởng hơn.
Sau khi công chúa điện hạ tĩnh lại, tôi đã dụ dỗ cô ta qua hội trường đầu độc bọn người khủng bố đang canh giữ ở trong đó.
Mọi chuyện rất thuận lợi, tôi nhẹ nhàng vẫy vẫy tay là bọn khủng bố ở đây đã bị diệt sạch.
Chiếm đóng thành công bây giờ là bước xây dựng.
Trước tạo uy nghiêm cho mình sau đó là yêu cầu mọi người đóng góp huyết dịch để khởi động Huyết La Giới Bàn.
Huyết La Giới Bàn là một sản phẩm mới sau Xích Huyết Kì Kiếm, nó trích máu mà nó hấp thụ được từ trước để tạo ra ma lực cho bản thân sử dụng, trong quá trình trích ma lực từ huyết dịch này giới bàn sẽ tạo ra dao động ma lực có khả năng chống lại sự rối loạn ma lực từ bên ngoài.
Huyết La Giới Bàn dùng trong hoàn cảnh bây giờ là thích hợp nhất nhưng nhược điểm của giới bàn là cần rất nhiều huyết dịch để khởi động nên tôi mới yêu cầu lấy máu từ người ở trong hội trường.
Nhưng mọi chuyện diễn ra không mấy thuận lợi cho lắm khi mà người phối hợp với tôi thì nhiều mà kẻ chống đối lại tôi thì càng nhiều hơn.
Buông lời uy hiếp cũng vô dụng nhóm chống đối này thật sự là cứng đầu, tôi lại chẳng có nhiều thời gian để lãng phí với họ nên tôi quyết định tự mình ra tay.
Dùng tốc độ nhanh nhất cùng với thanh kiếm sắc bén trên tay, tôi chém vào bọn người họ mỗi người một nhát sau đó lấy giới bàn hút huyết dịch đang chảy ra của họ vào trong.
Dù không có người chết nhưng cảnh tượng máu me, bạo lực vừa rồi cũng đủ làm cho mọi người trong hội trường run sợ trước tôi.
Mọi người nơi đây bây giờ đang nhìn qua tôi, có người nhìn tôi với ánh mắt kiêng kỵ có kẻ lại nhìn tôi với ánh mắt tôn sùng nhưng phần nhiều là sự tức giận và thù hằn.
Sau vụ này nếu bọn người họ có thể sống sót ra ngoài thì thân phận Tôn Diệt sẽ có thêm không ít kẻ thù nhưng tôi sẽ quan tâm đến điều đó hay sao?
Tất nhiên là không.
Từ ngày bước vào con đường của chúa tể hắc ám trong thế giới này, tôi đã chẳng màng quan tâm đến việc mình sẽ có thêm bao nhiêu kẻ thù nữa vì cả thế giới này vốn dĩ đã là kẻ thù của tôi.
Đối với tôi mà nói sự an toàn của cô vợ tương lai mới là điều quan trọng trên hết thảy tất cả mọi thứ.