Sáng sớm hôm nay tôi cùng với vị hôn thê của mình cuối cùng cũng tới được kinh đô.
Kinh đô chia ra làm bốn khu do bốn gia tộc lớn quản lý, ở trung tâm nơi này là cung điện hoàng gia.
Toàn Lâm học viện trực thuộc quản lý hoàng gia, nó được xây dựng ở khu vực gần cung điện.
Xe ngựa của chúng tôi băng qua dòng người tấp nập tiến vào trung tâm.
Khi tới nơi chúng tôi lấy chứng nhận cùng với thẻ tín danh để xác định thân phận, sau khi xác nhận hoàn tất, người của học viện phát cho chúng tôi đồng phục, hướng dẫn chúng tôi các quy định cũng như các khu vực ở trong học viện, rồi họ sắp xếp cho chúng tôi vào kí túc xá.
Tôi được xếp vào một phòng riêng trong kí túc xá nam.
Chỗ này rộng rãi đầy đủ tiện nghi thật không hổ là nơi dành cho quý tộc học tập.
Tôi sắp xếp quần áo cùng với đồ dùng cá nhân ra.
Sau khi dọn dẹp xong tôi đến bên giường nằm dài xuống, suy nghĩ về những chuyện tôi sắp phải làm mà làm tôi nhức hết cả đầu.
Tôi kêu bọn nhỏ thanh lý là muốn bọn nhỏ giúp tôi đánh lạc hướng bọn kỵ binh còn mình thì đi qua giết Hàn gia chủ nhưng không hiểu bọn họ nghĩ gì mà đưa cho tôi một tờ danh sách với hơn một trăm cái tên.
Hơn một trăm người cần xử lý này chắc là người mà bọn nhỏ bên ngoài gây thù chuốc oán.
Chỉ mới 5 năm đã có hơn trăm kẻ thù, mấy đứa nhỏ gây thù có chút lợi hại tôi đây chấp nhận đầu hàng trong khoảng này.
Bọn nhỏ thật làm cho người ta lo lắng.
Còn chuyện về ông nội, tôi cần tìm hiểu nhưng không biết bắt đầu từ đâu mà dùng thân phận gì để điều tra cũng là một vấn đề.
Thân phận Hắc Ám thì tuyệt đối không thể được, thân phận này đã bị truy nã toàn quốc nếu để lộ sơ hở để rồi bị phát hiện thì cuộc đời Bá Đồ coi như xong.
Một chúa tể hắc ám là nên ở trong bóng tối điều khiển thế giới chứ bị lôi ra thân phận thì còn làm chúa tể hắc ám gì nữa.
Còn về thân phận Hư Vô thì khả thi hơn nhưng nhiệm vụ của Hư Vô là rửa tiền, mua sắm nguyên liệu và thu thập thông tin nếu muốn dùng thân phận này tra án thì không có đủ lý do hơn nữa nó còn có nguy cơ bị lộ tẩy.
Suy nghĩ một lúc tôi bắt đầu ngủ thiếp đi.
...
Tôi bây giờ đang ăn trưa ở phòng ăn học viện, nhìn vào phần thức ăn trước mặt làm tôi thán phục, quý tộc ăn uống như thế khoa trương, một phần ăn này cũng tốn không ít tiền.
Tôi nghĩ tới tiền học phí, không biết cha mẹ tôi có trả nổi không.
Lúc này một miếng thịt lớn được bỏ vào phần ăn của tôi, món thịt này là món tôi thích nhất trong phần ăn.
Nhìn qua người đang ăn đối diện mình, tôi gắp lấy một phần cá bỏ qua cho đối phương.
Cô gái trước mặt tôi khi ăn cử chỉ thật tao nhã, thật đẹp làm cho người ta cứ muốn nhìn mãi không thôi.
Nếu vị hôn thê này của tôi lúc nào cũng thế thì thật tốt.
"Chào tiểu thư, không biết ta có thể ngồi ở đây không?" Một gã đẹp mã mặc trên mình đồng phục học viện đang tiến tới chỗ này cùng với hai người khác nói.
Gã này miệng thì hỏi nhưng không chờ đến câu trả lời đã để phần thức ăn của mình lên bàn rồi chuẩn bị ngoài xuống.
"Không được!" Hôn thê của tôi nhẹ nhàng trả lời đối phương.
Tuy bên ngoài trả lời nhẹ nhàng nhưng hành động lại không nhẹ nhàng chút nào, cô ấy trực tiếp đá cái ghế cạnh mình khiến nó ngã ra mặt đất.
"Tiểu thư ta là Lâm Hào, cha ta thủ trưởng cơ quan tình báo Lâm gia." Gã này mỉm cười nhẹ nhàng nói.
Lời nói này rõ ràng là muốn khoe mẽ.
"Man Nguyệt Thiên, Man gia." Cô ấy lịch thiệp trả lời lại nhưng trong lời nói thể hiện rõ sự lạnh nhạt.
"Thì ra là Man tiểu thư, trăm nghe không bằng mắt thấy, tiểu thư quả nhiên xinh đẹp như lời đồn." Nói đến đây hắn nhìn qua tôi nói: "Còn đây chắc là Bá tạp chủng đi!"
Tới rồi, quả nhiên là ngồi cùng người đẹp nhất định sẽ gặp chuyện nhưng tạp chủng là hắn đang gọi tôi đó sao? Tên này là muốn đi tìm đường chết.
"Lâm đồng học nói năng có phần quá mức!" Tôi định nói thì cô ấy đã lên tiếng trước.
Tuy cô ấy vẫn lịch sự như vậy, giọng nói vẫn rất êm tai nhưng từ không khí xung quanh tôi cảm nhận cô gái này đang tức giận.
Tên này dường như không cảm nhận được gì mà tiếp tục chế giễu tôi: "Không quá mức đâu, cha mẹ đã từng là phạm nhân bị lưu đầy, không gọi là tạp chủng thì gọi là cái gì!"
Không khí xung quanh cô ấy càng lúc càng trầm xuống.
"Man tiểu thư chắc cũng ghét mối hôn sự này nhưng không dám cải lại lời cha đi, không sao ta có thể nhờ cha mình nói một tiếng, lời của ông ấy cũng rất có trọng lượng Man gia chủ cũng không thể bỏ ngoài tai!"
Gương mặt tên này thể hiện rõ sự tự hào mà nói ra.
Xem ra cha gã này địa vị không nhỏ, hơn nữa tên này từ nhỏ đến lớn đều rất được chiều chuộng nên mới có thể nói chuyện ngông cuồng như vậy.
"Hãy xin lỗi đi!" Cô ấy nhấn mạnh từng chữ, giọng điệu đã không còn êm tai như lúc trước.
Xong, thật chọc giận cô ấy rồi.
"Xin lỗi, xin lỗi chuyện gì ta chỉ nói sự..."
Tên này lời còn chưa nói xong thì đã ăn một cú đấm vào bụng làm hắn khom người xuống, tiếp nối là một cú đấm vào cằm nhắc bổng người lên không, sau đó là cú bồi tiếp ngay mũi khiến gã ngã nhào xuống đất, rơi vào hôn mê.
Tôi có phần bất ngờ với hành động này.
Tôi cứ nghĩ sẽ là lớn giọng uy hiếp hay đại loại như vậy chứ không nghĩ tới cô ấy sẽ trực tiếp đánh người.
Không chỉ đánh người mà còn đánh rất tàn nhẫn, cái mũi của gã này xem như là không còn dùng được nữa.
Tôi thật nể phục hắn khi có thể chọc giận cô ấy đế mức này.
Người trong phòng ăn lúc này cũng chú ý qua đây, họ bắt đầu bàn tán về chuyện đang xảy ra.
Không bao lâu thì giám thị của học viện cũng tới.
Họ mang Lâm Hào đi chữa thương còn những người liên quan thì được mời lên phòng giám thị.
Tôi đây từ đầu đến cuối đều ngồi trên ghế không nói lấy một câu vậy mà vẫn được nhẹ nhàng mời đi.
Sau khi trình bày xong sự việc thì hình phạt dành cho cô ấy và tôi là kí bản cam kết không được bạo lực trong học viện nữa.
Đúng vậy, sau khi đánh con thủ trưởng Lâm gia tại học viện dành cho quý tộc, thì hình phạt của chúng tôi là kí vào tờ giấy là xong chuyện.
Cuối cùng tôi đây cũng cảm nhận được cảm giác của con ông cháu cha.
Thích làm gì thì làm, thật là thoải mái.
...
Đi ra khỏi phòng giám thị, cô ấy dẫn tôi đến dãy ghế dài gần ngã rẽ giữa hai kí túc xá.
Bây giờ đã là xế chiều nên chỗ này rất ít người qua lại.
Cô ấy ngồi ở đó đầu cúi xuống không nói lấy một lời, tôi đây ngồi bên cạnh mà không hiểu nổi.
Cô đây đánh người xong rồi đang hối hận hay sao?
"Tớ không thích ăn cá." Một lúc lâu sau đó cô ấy vẫn giữ tư thế cúi đầu đó mà nói ra.
Chuyện này thì liên quan gì mà nói ở đây.
Lúc tôi và cô ăn chung cô đều dành lấy phần cá của tôi mà bây giờ cô nói không thích ăn chúng.
"Không phải cậu hay gắp lấy..."
Tôi chưa kịp nói xong cô ấy đã chen ngang nói: "Mỗi lần ăn cá tớ đều cảm thấy buồn nôn."
Tôi cảm thấy cô gái này hôm nay hơi lạ.
"Vậy tại sao..."
Tôi chưa nói xong cô ấy đã nói trước: "Nhưng cậu ghét ăn cá mà không ăn bác gái sẽ la cậu nên tớ phải ăn nó."
"Bị la thôi cậu không..."
Cô ấy vẫn chen ngang vào lời tôi mà nói: "Tớ không thích đọc sách, mỗi khi nhìn vào quyển sách tớ đều cảm thấy buồn ngủ!"
Cô ấy nói chuyện với tôi nhưng tôi cảm thấy cô ấy đang nói chuyện với chính mình hơn.
"Nhưng cậu lại học rất giỏi, chỉ cần đọc qua một lần là nhớ hết tất cả nên tớ phải cố gắng chăm chỉ học tập."
Cô gái này nói gì thế, tôi đọc một lần là nhớ thì không sai nhưng Bá Đồ với thiết lập vô dụng nên tôi chưa từng thể hiện khả năng này cho người nào biết, làm sao cô ta biết nó, tôi đã để lộ sơ hở gì sao?
"Cậu rất có năng khiếu trong vận động nên tớ luôn cố gắng luyện tập để một ngày..."Cô ấy xòa hai bàn tay ra mà nhìn vào nó.
"Có một ngày bắt kịp cậu."
Cô ta nói vậy là có ý gì, chẳng lẽ cô ta biết chuyện gì rồi?
Tôi nhìn về cô ấy thì thấy cô ấy cũng đã nhìn qua tôi.
"Tớ luôn đuổi lấy cái bóng của cậu, tớ rất mệt mỏi."
Cô ấy vừa nói vừa bắt đầu khóc.
Đây là lần đầu tôi thấy cô ấy khóc.
Lòng tôi không biết vì sao lại hơi nhói lên, tôi vô thức đưa tay ra lau đi nước mắt cho người con gái trước mặt này.
"Cậu có bao giờ thật sự chú ý tới tớ chưa?" Cô ấy nhìn vào mắt tôi mà hỏi.
" "
Tôi muốn trả lời nhưng không biết phải trả lời như thế nào, tôi chỉ có thể né tránh đi ánh mắt cô ấy.
Gần mười năm quen biết tôi thật sự chưa từng chú ý tới cô ấy.
Đây không phải vì tôi vô tâm mà nó là một thoái quen kiếp trước.
Tôi từng chú ý tới họ, từng quan tâm tới họ nhưng những gì tôi nhận được đều là sự xa lánh.
"Thì ra là vậy, mọi thứ vẫn không thay đổi, tớ luôn là một cái bóng mờ trong mắt của cậu!" Cô ấy đẩy tay tôi ra rồi đứng lên rời đi.
Đừng...Đừng đi.
Mọi cảm xúc lạ lẫm trong người tôi hiện lên, tâm trí tôi như đang gào thét nhưng tôi vẫn không hiểu chúng muốn nói lấy cái gì.
Nhìn bóng lưng người con gái đang dần rời xa tôi bất chợt nhớ tới người mẹ kiếp trước của mình.
Người đó bóng lưng khi rời đi cũng như vậy.
Tôi khi đó bất lực không thể níu kéo và tôi đã không bao giờ được nhìn thấy bà ấy nữa.
Tôi chạy về phía người con gái đó, ôm lấy cô ấy từ sau lưng.
"Đừng đi..."
Tôi muốn thử lại một lần nữa.
Tôi muốn níu giữ cô gái này lại.
"Đừng rời xa tôi, tôi sợ..."
Cảm giác trong tôi lúc này rất hỗn loạn, tôi không biết mình nên nói gì để giữ lại cô ấy.
Mắt tôi bắt đầu ướt đẫm, hai hàng lệ cứ thế tuôn rơi.
Tôi đã khóc, tôi đã bao lâu rồi chưa được khóc?
Từ kiếp trước đến kiếp này, thời gian thật quá dài nên tôi đã không thể nhớ rõ khóc là gì nữa.
"Cô đơn!"
Tôi đã từng rất sợ hãi nó nhưng tôi nghĩ mình đã học được cách quen thuộc với điều đó.
Nhưng lúc này đây tôi mới nhận ra tôi vẫn còn rất sợ hãi.
Sợ hãi cảm giác cô đơn một mình.
Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi