Lục Quốc Chi Tranh

Chương 14: hữu kinh vô hiểm (hạ)





Ngay lập tức, nam nhân cùng ba mươi tên Túy Sát Doanh đạp không bay đến Tây Viện.

Lạc Bắc Thần nhìn hơn chục hắc y nhân vẫn đang lao phá vòng vây đánh tới, nàng trong lòng trở nên sắc bén, chắc chắn một điều.

Ngân Vũ bị theo dõi, cũng có nghĩa bên người nàng có gián điệp!

Không biết đêm nay sẽ diễn biến ra sao...

"Giao ra binh phù, Lạc Bắc Thần ngươi còn có thể toàn thây!" Một tên hắc y nhân từ bên ngoài xông vào, dùng kiếm khí đánh bay hai ám vệ, mũi kiếm mang theo hàn ý đâm tới Lạc Bắc Thần.

Keng------ Ngân Vũ thân ảnh chớp nhoáng từ ngoài cửa chạy vào, nhanh hơn hắc y nhân một bước chắn trước người Lạc Bắc Thần, một cước đá gãy thanh kiếm hắc y nhân, xoay người một chưởng xuất ra in thẳng vào ngực hắn.

Hắc y nhân thét một tiếng, thân thể bắn ngược ra ngoài, nhưng lúc này từ bên ngoài lại bay vào một nam nhân bắt lấy vai tên hắc y quăng ra phía sau cho thuộc hạ, bản thân hắn lao tới đánh với Ngân Vũ.

Ngân Vũ bước chân sang một bên, tránh né đường đánh quỷ dị của nam nhân đeo mặt nạ.

Ma trảo hắn đi tới đâu một luồng hắc khí liền tỏa ra tới đó, Ngân Vũ dù cảm giác kỳ lạ nhưng vẫn sử dụng Hàn Âm Công ứng phó.

Lạc Bắc Thần cũng không ngồi nhìn, tay đập nhẹ xuống giường, thân thể nàng liền bay lên, một chưởng đánh ra phía cửa.

Ầm!

Đám Túy Sát Doanh thật nhanh dùng kiếm đỡ lấy, nhưng chưởng lực quá mạnh họ bị bức lui cả chục bước rơi ra ngoài, một số tên không đứng vững té nhào trên hành lang.

"Chủ tử!" Lệnh Quâb từ xa phóng tới, đứng che trước người Lạc Bắc Thần.

"Cùng ta đối phó bọn chúng, tốc chiến tốc thắng!" Lạc Bắc Thần cắn răng nhịn cơn đau dưới hạ thân, bắt lấy một thanh kiếm, nói xong lập tức tấn công về phía trước.

"Dạ!" Lệnh Quân đáp, kiếm trong tay xoay tròn, ngã người lao đến phía trước, hắn kiếm khí quét ngang, Túy Sát Doanh hai tên cao thủ trên ngực liền bị chém sâu một đường.

Lạc Bắc Thần kiếm trong tay vận dụng Tuyệt Kinh Kiếm Tông phá công, năm tên Túy Sát Doanh sợ hãi tránh đi những đường kiếm ảo diệu của nàng, bọn hắn xoay người, gọi thêm năm tên nữa, năm trước năm sau giơ kiếm đâm tới.

Lạc Bắc Thần mồ hôi ướt đẫm khuôn mặt, hơi thở bất giác nhanh hơn, thấy mười đường kiếm truy tới, nàng ngã người ra phía sau, mười mũi kiếm ở trên chạm nhau, Lạc Bắc Thần gót chân dùng lực, thân thể xoay tròn kiếm trong tay chém đi.


Aaa....

Chân mười tên Túy Sát Doanh bị cắt đứt, bọn chúng hét lên buông kiếm ngã la liệt trên hành lang.

Lạc Bắc Thần còn chưa kịp lấy lại hơi thở thì nàng cả kinh, ngay lập tức phun ra một ngụm máu, thân thể giật mạnh bay thẳng đập vào hành lang gác làm nó gãy nát.

"Lạc Bắc Thần!!" Ngân Vũ nhìn một màn thì hoảng hốt, ra sức bức lui nam nhân, chạy như bay ra ngoài.

"Thì ra là ngươi!" Lạc Bắc Thần ôm ngực, nhìn vị ma ma phía trước ánh mắt hiện lên âm ngoan, cười lạnh nói.

Lệnh Quân, Lưu Trúc bị vây bên trong trận chiến, nên dù có lo lắng cho Lạc Bắc Thần cũng không làm được gì.

"Để đêm nay ta cho ngươi cùng Ngân Vũ, đôi uyên ương bạc mệnh các ngươi đi cùng nhau!" Vị ma ma ha ha cười, ma trảo lần nữa đánh tới Lạc Bắc Thần.

"Ả tiện bà!!" Tinh Nhất từ phía sau liều mạng dùng hết sức lực phóng tới, hắn gầm lớn, tay bắt vai vị ma ma kéo lại.

"Không biết sống chết!" Vị ma ma vẻ mặt dữ tợn, xoay người một chưởng đánh vào vai Tinh Nhất, rốp một tiếng vang lên xương vai hắn như gãy vụn, nhưng hắn vẫn không buông bà ra, một mực bám lấy.

"Tinh Nhất!" Lạc Bắc Thần đỏ mắt hô lên.

Ngân Vũ chạy đến dìu Lạc Bắc Thần dậy ôm vào lòng, sau đó hướng đến vị ma ma nghẹn khuất hỏi: "Ngươi vì sao lại làm như vậy?"

"Ha ha vì sao? Tất nhiên là vì tiền đồ vô lượng ngày sau!" Vị ma ma đang giằng co cùng Tinh Nhất, nghe hỏi thì cười lạnh nói.

"Ta chưa từng bạc đãi bà, sao bà lại phản bội ta?" Ngân Vũ rơi nước mắt hỏi, người này nuôi nàng từ nhỏ đến lớn, bà như mẫu thân thứ hai của nàng, nhưng hôm nay nàng lại biết bà phản bội mình, hỏi nàng bây giờ phải có tâm tình gì đây?

Đau đớn, thống khổ sao?

"Ta đồng ý ngươi chưa từng bạc đãi ta, nhưng ở bên cạnh ngươi có ngày cũng chết, không bằng đi theo chủ tử ngày sau tiền đồ vô lượng, còn có địa vị người người mơ ước!" Vị ma ma ánh mắt hiện lên nồng đậm tham vọng nhìn Ngân Vũ nói.

"Chủ tử các ngươi là hung thủ giết đại ca đúng không?" Ngân Vũ lòng như bị kim đâm vào, nàng nước mắt rơi ướt mặt, căm hặn hỏi.

"Ái Lạp Tư - Ngân Lâm hắn đáng chết, ta để hắn chết toàn thây là tốt cho hắn rồi, hắn dựa vào cái gì làm Thái Tử Ái Lạp đâu?" Vị ma ma xuất chưởng, một chiêu đánh gãy cổ Tinh Nhất, sau đó quăng xuống, chân giẫm nát ngực hắn, nhìn Ngân Vũ khinh miệt nói.

"Bà..." Ngân Vũ nghe xong cả người run rẩy, hai mắt đỏ ngầu đau rát, tại sao chứ?

Người chăm sóc nàng và huynh trưởng từ nhỏ đến lớn, lại là người giết chết huynh trưởng, còn muốn giết cả nàng... cũng chỉ vì tiền tài địa vị... vì tham vọng của chính mình!

Lạc Bắc Thần đỡ lấy Ngân Vũ ngã xuống, ngược lại ôm nàng vào lòng của mình, ánh mắt đỏ ngầu nhìn thi thể Tinh Nhất bị giẫm biến dạng, bên trong dần dần dâng lên cuồn cuộn hận ý.

"Ha ha ha, Lạc Bắc Thần giao ra binh phù, ta có lẽ sẽ cho đôi uyên ương các ngươi chết toàn thây!" Nam nhân từ bên trong vòng chiến thoát ra, hắn đi đến bên cạnh vị ma ma nhìn Lạc Bắc Thần cười nói, ánh mắt nhìn nàng như nhìn một con kiến không hơn không kém.

Lệnh Quân, Lưu Trúc, Tinh Nhị đang bị hơn mười tên Túy Sát Doanh quấn lấy, họ giơ kiếm đỡ chiêu liên tục, không có cơ hội quan sát bên này.

Ám Vệ của Lạc Bắc Thần đang dần khống chế trận chiến, kẻ địch chết dưới kiếm họ lúc này đã vô số, có cả Túy Sát Doanh người.

Ngân Vũ đầu chôn lên vai Lạc Bắc Thần khóc ngất, Lạc Bắc Thần bị từng giọt nước mắt của nàng thấm vào lòng, bên trong quặn đau khiến nàng trên mặt hiện cả gân xanh, một tay siết chặt Ngân Vũ, tay còn lại lấy ra binh phù được cài ở trên búi tóc, mái tóc nàng theo đó buông lỏng xõa dài xuống phiêu diêu trong gió.

Nàng đưa lên binh phù lạnh lẽo trong tay, ánh mắt âm độ giăng đầy gân máu nhìn nam nhân và cẩu tiện bà phía trước băng lãnh hỏi: "Các ngươi muốn thứ này sao?"

"Binh phù!" Nam nhân hai mắt sáng lên.

Vị ma ma ánh mắt híp lại khóe chặt binh phù trên tay Lạc Bắc Thần.

Lạc Bắc Thần ngửa mặt cười lớn, tay siết chặt binh phù rống lên: "Muốn lấy thì đến đây!!"

Ám Vệ hơn chục người từ phía sau chạy tới bao vây nam nhân và vị ma ma bên trong, mũi kiếm mang theo mùi tanh nồng nặc chỉ vào hai người.

Lưu Trúc được Lệnh Quân giúp đỡ, thuận lợi từ khe hở Túy Sát Doanh chạy ra, thật nhanh chạy tới bên cạnh Lạc Bắc Thần hô lên: "Chủ tử người..."

"Giúp ta trông chừng nàng." Lạc Bắc Thần vừa rống xong, trước ngực đau vô cùng, cổ họng dâng lên vị ngọt, nàng cắn đầu lưỡi nuốt nó xuống, sắc mặt trắng bệch đổ đầy mồ hôi, nàng đưa Ngân Vũ cho Lưu Trúc căn dặn.

"Chủ tử!" Lưu Trúc đỡ lấy Ngân Vũ, ngưng mắt nhìn Lạc Bắc Thần.

"Ta muốn chính tay giết cẩu tiện nhân bọn họ!!" Lạc Bắc Thần âm lãnh chỉ vào hai người phía trước quát lên.

"Dựa vào ngươi? Thật cuồng ngôn!" Nam nhân ngửa mặt cười lớn, sau đó ánh mắt âm ngoan nhìn Lạc Bắc Thần, ma trảo tức khắc liền đánh tới.

Lạc Bắc Thần lao đến tiếp chiêu, mặc kệ bản thân bị thương nặng, chưởng chưởng chạm nhau, nổ vang một tiếng, Lạc Bắc Thần bị hắc khí cuốn lấy thân thể bay đi đập mạnh vào cửa, nam nhân ôm ngực lui về phía sau, ánh mắt hiện lên kinh ngạc rõ ràng.


Lạc Bắc Thần nội lực sao lại mạnh như vậy?

Lạc Bắc Thần vừa té xuống thì ngay lập tức bật dậy, một chậu hoa từ xa bay vút tới nam nhân.

Nam nhân hoàn hồn chật vật tránh đi chậu hoa, Lạc Bắc Thần mới đây đã đến phía sau nam nhân, một chưởng vỗ mạnh sau lưng hắn, nam nhân phun ra một ngụm máu, thật nhanh xoay người trả đòn.

Lạc Bắc Thần nhìn bàn tay đánh trên vai của mình, nàng khóe môi rỉ máu túm chặt tay hắn.

Nam nhân còn chưa giãy giụa thoát khỏi Lạc Bắc Thần, một thanh kiếm đã đâm xuyên qua ngực hắn, hắn hét một tiếng xoay người lại.

Ngân Vũ bị hắn đánh một chưởng vào ngực, chân lui ra sau cả chục bước, khóe môi trào ra máu bị nàng lau đi.

Lạc Bắc Thần thấy Ngân Vũ bị thương, lập tức lo lắng chạy qua: "Vũ nhi!"

"Chủ tử cẩn thận!!

"Chủ tử phía sau!!"

Lưu Trúc, Lệnh Quân nhìn một màn trước mắt thì kinh hãi, rống lớn một tiếng.

Nam nhân rút ra thanh kiếm trong người, hắn ánh mắt chứa sát ý, lao nhanh đi, một kiếm sắc nhọn đâm đến sau lưng Lạc Bắc Thần.

Vị ma ma nhìn màn này hả hê cười lớn, ra tay ngoan tuyệt đánh bay mấy Tinh Vệ cản đường.

Lạc Bắc Thần còn chưa kịp xoay người, thì đã bị một thân thể mềm mại ôm vào lòng, sau đó bên tai vang lên một tiếng nặng nề, khiến nàng trái tim như treo cổ họng mang theo một cỗ sợ hãi!

"Vũ nhi!!" Lạc Bắc Thần rống lên, ôm lấy Ngân Vũ thân thể lung lay, hai mắt chứa đầy lệ quang, há to miệng a a không nói được một lời.

Nam nhân rút mạnh ra thanh kiếm, một cước đá vào lưng nàng, Lạc Bắc Thần phun ra một ngụm máu, nhất quyết ôm chặt Ngân Vũ không buông, nên hai người thân thể lăn mấy vòng trên đất, Lạc Bắc Thần dùng thân thể của mình che chở cho Ngân Vũ.

"Đúng là một nữ nhân ngu ngốc! Lại vì một nam nhân mới gặp bất chấp nguy hiểm tính mạng!" Vị ma ma nhìn đến thì khinh thường.

Lệnh Quân như điên, gân tay nổi lên một kiếm chém ngang, ba bốn Túy Sát Doanh người liền bị chém bay đầu, hắn giẫm mạnh lên thi thể bay thẳng tới tiện bà phía trước, cả người nồng đậm sát khí vung kiếm đi.

Lưu Trúc ở phía sau phóng tới, một cước đạp thẳng vào vai nam nhân đang đắc ý mà quên đề phòng, khiến hắn bay xuống con thác, thân nện thẳng vào cột đá nhô lên.

Vị ma ma cả kinh chật vật tránh đường kiếm của Lệnh Quân, hai người bắt đầu rượt đuổi nhau, nhất quyết giết được đối phương!

"Vũ nhi..." Lạc Bắc Thần một lúc mới phát ra được âm thanh, nàng nhìn Ngân Vũ sắc mặt trắng bệch trong lòng thì rơi nước mắt.

"Đừng khóc... ta không sao." Ngân Vũ hít một ngụm khí lạnh, nàng đưa tay lau nước mắt cho Lạc Bắc Thần, lắc đầu nói không sao.

"Chủ tử không cần lo lắng, nàng luyện Hàn Âm Công nên vết thương bằng đao kiếm sẽ không giết chết nàng được!" Lưu Trúc thấy chủ tử khóc lóc như hài tử thì lên tiếng trấn an.

Túy Sát Doanh người nhảy xuống suối vớt nam nhân bị trọng thương lên, sau đó bọn họ thở hì hục lui sang một bên.

"Đôi cẩu nam nữ các ngươi mạng thật dai, đánh hoài không chết, vậy hãy để ma công của ta nuốt sống các ngươi đi!" Nam nhân đứng dậy cả người phóng ra hắc khí cuồn cuộn, hai bàn tay móng vuốt co lại tạo ra hai vòng tròn đen mang theo sức mạnh kinh người, hai mắt hắn đỏ lên như ma quỷ, âm thanh âm lãnh quỷ dị vang lên vọng cả trời đêm.

"Bản Vương muốn lấy mạng chó của các ngươi!!" Lạc Bắc Thần nghe hắn nói thì ngẩng đầu, ánh mắt phủ đầy sát ý, hai tay siết chặt nghe rốp rốp, nàng ngửa đầu lên trời rống lớn một tiếng.

Phanh!!

Một nguồn nội lực bộc phát, hất văng đám Túy Sát Doanh, nam nhân và vị ma ma cũng bị bức lui chục thước, ánh mắt hiện lên kinh hãi nhìn Lạc Bắc Thần.

"Vạn Kiếm Duẫn Phong Sát!!"

Lạc Bắc Thần gầm lớn, tất cả thanh kiếm đều không cánh mà bay lên trời rung lên leng keng, hai bàn tay Lạc Bắc Thần nắm lại, hàng ngàn kiếm phong được tạo thành xoay tròn chỉ xuống đám người phía dưới, thiên không hào quang đại thịnh sáng một vùng!

Nam nhân vận ma công khống chế áp bách ép tới, hắn bay lên không trung muốn mượn cơ hội chạy thoát.

"Sát!!" Lạc Bắc Thần quát lên, vạn kiếm như vũ bảo ập xuống đám hắc y phía dưới, áp bách ngàn cân ép tới bọn chúng không cử động được, chỉ có trơ mắt nhìn vạn kiếm xuyên thân!

Nam nhân dù tránh được nhưng vẫn bị trúng mấy thanh kiếm, hắn hét một tiếng dài rồi hóa thành luồng khói đen trốn đi mất.

Trong tức khắc, thích khách tất cả đều bỏ mạng, ngay cả vị ma ma cũng vậy, bà chính là bị Lệnh Quân một kiếm phá yết hầu, chết không nhắm mắt, ánh mắt bên trong trước khi chết vẫn là không cam lòng.

Ngân Vũ nhìn đến thì nhắm mắt lại, hai vai run rẩy nước mắt chảy dài.


Vì cái gì ma ma lại trở thành như thế này...

Bà lúc nhỏ từng nói là xem nàng và đại ca như thân sinh của mình mà...

Nhưng tại sao lại phản bội họ, giết đi huynh trưởng, còn muốn giết nàng...

Lạc Bắc Thần sau khi Vạn Kiếm Duẫn hoàn thành, nàng liền ngã xuống ngất đi.

Lệnh Quân chạy tới đỡ lấy nàng, sau khi kiểm tra mạch đập thì nhìn Lưu Trúc đang lo lắng kế bên nói: "Chủ tử chân khí hao cạn, trong người lại thương chất lên thương, ngươi đi sắc Ngân Liên, ta chữa nội thương cho chủ tử!"

Lưu Trúc nói: "Được!"

Ám Vệ, Tinh Vệ nhanh tay dọn dẹp lại mớ hỗn loạn xung quanh.

Lệnh Quân cho tỳ nữ đỡ Ngân Vũ, bản thân thì ôm Lạc Bắc Thần đi nhanh về phòng.

Đem đặt Lạc Bắc Thần lên giường xong, Lệnh Quân liền uy đan dược cho nàng, sau đó truyền chân khí giúp nàng chữa nội thương.

Ngân Vũ thì không nặng lắm, có thể tự chữa thương cho mình, Tinh Vệ nhìn nàng đau buồn rơi nước mắt thì không biết làm sao cả, có lẽ chỉ có thể chờ chủ tử tỉnh lại an ủi nàng thôi.

Nửa giờ sau.

Lưu Trúc bưng vào một khay thuốc, khi nhìn thấy Lệnh Quân vẫn còn chữa thương cho chủ tử thì nàng múc một chén Ngân Liên, đi đến chỗ Ngân Vũ, nhìn nàng thở dài nói: "Bà ta không đáng để ngươi đau lòng như vậy."

"Ngươi không biết, ma ma là người chiếu cố ta hai mươi mấy năm qua, bà vô cùng thương ta, không giống như đêm nay trở thành một người rất xa lạ!" Ngân Vũ nghe âm thanh, nàng ngẩng lên, nhìn Lưu Trúc lắc lắc đầu vô thần nói

"Con người đa phần sẽ bị tham vọng che mù mắt, ví dụ tốt nhất là bà ta!" Lưu Trúc ngồi cạnh Ngân Vũ, cười lạnh, dừng một chút lại nói: "Một người ngay cả hài tử của mình nuôi từ nhỏ cũng nỡ giết thì không đáng để ngươi đau lòng, bà ta chỉ thương tiền tài địa vị, chứ không phải thương huynh muội ngươi."

Ngân Vũ thân thể dựa vào thành giường, cả người đờ đẫn nước mắt vô thức chảy xuống làm ướt cả khuôn mặt nàng.

Lưu Trúc thở dài, nàng biết việc này đối với Ngân Vũ là một đả kích lớn, phải nói vết thương sâu đến như muốn đưa con người ta xuống địa ngục...

Lưu Trúc để bát thuốc trên bàn, căn dặn tỳ nữ khi nào Ngân Vũ bình tĩnh lại thì cho nàng uống.

Cùng lúc, Lệnh Quân thu tay, cho Lạc Bắc Thần tựa trên vai mình, tỳ nữ đưa bát thuốc đến, hắn cầm lấy uy cho chủ tử uống.

Lưu Trúc múc thêm một bát, đợi Lệnh Quân đúc cho chủ tử xong, nàng đưa bát thuốc tới: "Ngươi cũng uống đi, có tinh lực mới bảo vệ tốt chủ tử."

Lệnh Quân còn chưa mở miệng từ chối, một câu lý do đã đem lời nàng chặn lại, nàng buột miệng câm nín, cầm lấy bát hai hớp liền uống cạn.

Hừng đông, ở trong Hậu Viện một đám người từ trong mật thất chạy ra, Ám Vệ hơn năm mươi người chạy đến Tây Viện.

Tinh Vệ chết hơn ba mươi người, bây giờ trong phủ người giảm đi một nửa, nên Ám Vệ là mới được Lưu Trúc điều tới.

Lưu Trúc nhìn đám hắc y phía dưới nghiêm túc phân phó: "Canh gác nghiêm ngặt, không thể để chuyện đêm qua phát sinh lần hai!"

"Tuân mệnh!" Đám hắc y hô lớn, sau đó tản ra như gió nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

Tinh Vệ hơn hai canh giờ đem thi thể cùng mấy nơi bị hư hại xử lý, làm xong tất cả hơn bốn mươi người cúi đầu quỳ trước hoa viên Tây Viện, tự mình phạt mình trước, đến khi chủ tử tỉnh lại, bọn họ tùy người định đoạt sau.

Lưu Trúc, Lệnh Quân cũng thấy bọn họ đáng trị tội, không thể tha thứ, đêm nay hữu kinh vô hiểm xem như là một bài học nhớ đời!






— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.