Nhẹ nhàng chạm lên mặt, Từ Tử Du thấy má mình nóng rực, tựa hồ càng ngày càng yêu Tiểu Hiên Hiên biết làm sao đây.
Một Tiểu Hiên Hiên cường thế lại trung thành như vậy quả thực khiến nhịp đập của trái tim y vượt ngưỡng một trăm tám một phút mất rồi.
Phải hít sâu thở mạnh rất nhiều lần mới miễn cưỡng được coi như đã bình tĩnh trở lại, Từ Tử Du thầm lặng thề, ta quyết sẽ không để ngươi xảy ra bất luận điều gì ngoài ý muốn.
➵
Nửa tháng sau khi khởi hành, đại quân đến địa điểm hạ trại đã định ― Tử Khẩu Quan, nơi này là cửa khẩu gần ngoại tộc nhất, đồng thời cũng là địa điểm bắt buộc phải vượt qua nếu muốn đi xuyên Trung Nguyên, tất cả những cuộc đại chiến chống lại ngoại tộc đều bắt đầu từ nơi đây.
Nơi này là phòng tuyến chống lại ngoại tộc tiên quyết của Đại Lương Quốc, mỗi khi chiến tranh xảy ra, nơi đây đều sẽ trở thành một Tu La Tràng[1], huyết nhục của binh lính ngoại tộc lẫn binh sĩ của Đại Lương Quốc đề sẽ nhuộm đầy thổ địa nơi đây, mỗi lần như vậy, vùng đất này cơ hồ đều bị máu tươi thấm đẫm.
Mười vạn binh đóng quân tại Tử Khẩu Quan, trên cơ bản sẽ tạo thành một phòng thủ kiên cố, trừ phi xảy ra trường hợp gian tế cùng ngoại tộc nội ứng ngoại hợp[2] đánh nổ cửa thành, bằng không nơi này tuyệt đối sẽ không có khả năng thất thủ.
Sau khi hạ trại, Từ Tử Du liền bắt đầu chế tác một ít thuốc giải độc, trong truyện gốc, ở trận chiến này Tề Vũ Hiên đại thắng, hơn nữa tên gian tế Lý Liên cũng bị họ theo dõi sát sao, bởi vậy y cũng không lo lắng, giờ y ngao sẵn các loại dược này, chủ yếu là để chuẩn bị cho sự kiện xảy ra sau khi thắng trận, Tề Vũ Hiên bị người ám sát rồi mất tích.
Lúc ấy, sách cũng không miêu tả kỹ càng tỉ mỉ về đoạn thời gian này, rốt cuộc nội dung chính của quyển tiểu thuyết kia chính là câu chuyện tình yêu giữa tra công và tiện thụ, mà khi Tề Vũ Hiên đang hùng dũng tắm máu trên chiến trường, bọn họ lại hẵng ở Liêm Thành lén lút vụng trộm thông đồng sau lưng hắn.
Trọng điểm của tác giả vẫn luôn là Trần Dịch Tri và tra Vương gia, phần lớn chi tiết truyện cũng xoay quanh quan hệ thể xác giữa hai người họ cùng với đủ loại tra của tra Vương gia, đủ các loại tiện của Trần Dịch Tri, trong truyện chỉ viết độc một câu Tề Vũ Hiên đắc thắng trở về, trên đường bị tập kích rồi mất tích liền chấm hết, lại chờ đến lúc hắn tái xuất, cũng chỉ là để chắn một mũi tên cho tra Vương gia.
Từ Tử Du vì đoạn cốt truyện không được miêu tả kỹ càng này mà ức chế hồi lâu, mặc kệ rằng dù y có nổi cơn đến cỡ nào cũng không thay đổi được bất cứ điều gì.
Việc duy nhất nằm trong khả năng của y chỉ là dốc sức chuẩn bị cho nhiều khả năng nhất có thể, sau khi đại quân thắng trận liền gắt gao cuốn chặt lấy Tề Vũ Hiên quyết không chịu rời, để dù có phát sinh bất luận điều gì, y cũng muốn cùng hắn đồng cam cộng khổ.
Sự tàn khốc của chiến tranh vượt xa mường tượng của Từ Tử Du, những bản tin thời sự về các cuộc chiến xảy ra ở Trung Đông, về những binh lính hy sinh trên chiến trận vĩnh viễn sẽ chỉ là tin tức, những hình ảnh đã trải qua kiểm duyệt căn bản không thể so sánh được với thực tế đẫm máu của hiện tại.
“Nhanh lên! Lấy băng gạc tới đây!” Trên mặt Từ Tử Du lốm đốm máu khô, dưới mắt là hai quầng thâm tím.
Từ thời điểm cuộc chiến chính thức khai hỏa, y liền không có thời giờ chợp mắt cho ra hồn, dòng người được đưa đến doanh trại quân y cuồn cuộn không dứt. Y căn bản không có thời gian để tiến hành giải phẫu, một cuộc tiểu phẫu dẫu có thể cứu một mạng người, nhưng với khoảng thời gian tương đương, y có thể cứu sống được ít nhất ba người lính khác.
Ở nơi đây, mạng người rẻ mạt đến cỡ nào, việc nhiều nhất y có thể làm là phân chia binh lính theo loại thương tật, nhóm nào còn đường cứu chữa, nhóm nào chỉ có thể từ bỏ.
Y không có thời gian tự ngẫm, không có thời gian thương tâm. Mỗi một phút một giây đều dành ra để đấu tranh giữa sự sống và cái chết, vì vậy y cơ hồ cũng không có thời giờ nghỉ ngơi.
“Người tiếp theo.” Âm giọng khản đặc vang lên thấm đẫm mệt nhọc, Từ Tử Du hai mắt vô hồn, chỉ đờ đẫn lặp lại hành động kiểm tra miệng vết thương, đắp thuốc, băng bó.
Vết thương nhẹ y chuyển cho các y sĩ cấp bậc thấp hơn để xử lý, ca nào đến tay y, hầu hết đều là những binh sĩ bị trọng thương.
“Mẹ kiếp! Buông lão tử ra! Lão tử còn có thể giết thêm mấy tên địch nữa!” Một tiếng gào lớn vang lên ngoài cửa, là từ một người người đang được khiêng vào.
Từ Tử Du vừa lúc khám xong người bệnh, có chút mê mang mờ mịt ngẩng đầu.
Trên chiếc cáng được y hộ binh nâng vào nằm một nam nhân cao lớn, đống râu quai nón rậm rạp trên mặt nhìn có vài phần quen thuộc……
“Từ đại phu, Thạch Phó tướng……” Vị y hộ binh nâng Thạch Đào vào tới trước mặt Từ Tử Du, Thạch Đào hẵng còn chưa dứt hơi, gào lớn la to đòi được quay trở lại chiến trường.
Đôi mắt đã chết lặng của Từ Tử Du co giật, y cúi đầu nhìn Thạch Đào với cái bụng đã bị rạch thành một cái đại động còn lớn tiếng lảnh lót, khóe miệng khẽ nhếch, sau đó dùng tay đè lên cái bụng nhỏ của đối phương……
“Ngao!” Thạch Đào hét thảm một tiếng. “Ngươi đang làm gì!”
Từ Tử Du nhếch miệng, “Thấy ngươi có tinh thần như vậy, ta còn cho rằng vết thương trên bụng ngươi là được vẽ lên đâu.”
Thạch Đào trợn mắt phẫn uất nhìn y, Từ Tử Du trầm giọng nói tiếp, “Đã đến chỗ của ta thì phải tuân theo quy củ của ta, ngươi còn dám lớn giọng nháo loạn, ta sẽ moi sạch ruột của ngươi, để ngươi khỏi đánh thức những người bệnh còn lại.”
Mọi cọng lông tơ trên người Thạch Đào tức khắc dựng thẳng, ngữ khí của Từ Tử Du kết hợp với con đao giết heo trên tay y quả thực quá đỗi dọa người ― cũng không thể không nói, con đao giết heo kia rốt cuộc là từ đâu mọc ra? Vừa rồi rõ ràng là không có tồn tại!!!
Y hộ binh đưa Thạch Đào vào cũng đầy mặt kinh hoàng, Nima Tương quân phu nhân tương lai thực quá đáng sợ!!!! Mụ mụ[3] ơi đến đón con về nhà đi! QAQ
“Còn ngốc lăng ở đấy làm gì, tiếp tục đi cứu người đi!” Từ Tử Du trừng mắt lườm hai gã y hộ binh kia, tức khắc khiến bọn họ rợn người, vèo một cái liền chạy vụt ra ngoài.
Cái tốc độ kia, nếu Thạch Đào không phải đang nằm liệt giường, quả thực muốn trầm trồ khen ngợi bọn họ một phen.
“Ngươi…… Ngươi……” Thạch Đào rối rắm nhìn Từ Tử Du, ngày thường tiểu Từ đại phu rõ ràng rất chi là ôn nhu a, khi nói chuyện cũng nhỏ nhẹ dịu dàng, vì lẽ nào vừa rồi lại khủng bố đến vậy, quả thực như bị Tướng quân nhập hồn không bằng, nên quả nhiên phải công nhận hai người họ có tướng phu thê sao?
“Ta cái gì ta…… Câm miệng, trong doanh trại quân y ta mới là lão đại.” Từ Tử Du tức giận quát. Một thời gian dài không hề chợp mắt khiến tính tình y dữ đến cực điểm, mọi ngụy trang bà lằng nhằng đều bị y vứt ra sau gáy, hiện tại ai dám đối nghịch y liền sẽ chỉ có quả đắng để ăn.
Thạch Đào ngậm miệng im re, cũng không phải chỉ vì lời của Từ Tử Du, mà còn bởi con đao giết heo chói sáng trên tay y, hơn nữa vết thương trên bụng cũng ảnh hưởng rất nhiều đến hắn, vừa rồi tuy có thể ngập tràn chí khí mắng chửi người, nhưng chỉ trong nháy mắt liền uể oải kiệt sức.
Từ Tử Du cầm lấy chén thuốc đã sắc bên cạnh, bóp mũi hắn rót sạch xuống họng, lúc này đến sức lực để mở miệng y cũng không còn, chỉ nghĩ dốc sức cứu thêm mạng người mà thôi.
Miệng vết thương của Thạch Đào tuy nhìn đáng sợ, trên thực tế chỉ là mất quá nhiều máu, toàn bộ nội tạng trong khoang bụng lại may mắn không chịu chút thương tổn gì, chỉ cần đắp thuốc cẩn thận lên miệng vết thương, băng bó chặt chẽ, hơn nửa tháng là có thể hoạt động lại như thường.
Xử lý xong vết thương của Thạch Đào, Từ Tử Du hít sâu một hơi, tìm cái ghế ngồi phịch xuống, sau đó không lâu lại lục đục khênh vào một vài binh lính, phần lớn đều chỉ chịu tiểu thương, những vị y sĩ còn lại có đủ khả năng chữa trị, không cần Từ Tử Du tự tay khám.
Dựa vào tường bất tri bất giác ngủ thiếp đi, Từ Tử Du quả thực đã sức tàn lực kiệt. Những ngày gần đây y chẳng khác nào một cây cung bị kéo căng, không có dù một khắc được buông lỏng, lúc này chỉ mới nhắm mắt, cơn mệt mỏi liền lan tỏa khắp toàn thân, kéo y vào giấc ngủ nặng nề.
Thời điểm Tề Vũ Hiên tiến vào doanh trại quân y, điều đầu tiên nhìn thấy chính là cảnh tượng này. Tâm hắn khẽ động, dùng ánh mắt bảo các vị y sĩ khác không cần lên tiếng, nhẹ chân bước qua, bế Từ Tử Du ôm vào trong ngực.
“Đã bao lâu rồi y không được nghỉ ngơi?” Hắn thấp giọng hỏi một y sĩ gần đó.
Vị y sĩ kia ách giọng lắp bắp, “Đã hai ngày hai đêm Từ đại phu đã không được chợp mắt.”
Tề Vũ Hiên khẽ cau mày, các y sĩ này làm việc kiểu gì vậy? Sao có thể để mặc cho Tử Du không nghỉ một thời gian dài như vậy? Lòng hắn ôm tâm tưởng, trên mặt liền bộc lộ trần trụi mọi cảm xúc, nhiệt độ xung quanh tức thì tụt giảm không phanh, vị y sĩ bị hắn tra hỏi trong nháy mắt cảm thấy áp lực đại sơn…… QAQ
Mắt thấy đồng nghiệp sắp bị áp lực vô thanh vô ngữ của Tướng quân dọa khóc, một y sĩ vốn cùng người này có quan hệ không tồi đánh bạo mở miệng đáp thay, “Bẩm báo Tướng quân, Từ đại phu đã nói, y làm lương y, trên chiến trường chỉ có thể trực tại doanh trai quân y, nếu Tướng quân cũng không có thời gian chợp mắt, y sao có thể nghỉ ngơi được.”
Tề Vũ Hiên nhíu mày, cánh tay ôm Từ Tử Du cuộn chặt hơn nữa, “Còn có bao nhiêu người bệnh cần được chữa trị?”
Vị y sĩ tương đối tâm lý kia vội vàng đáp, “Không còn quá nhiều, dư lại đều là người bị thương nhẹ, chúng ta đủ khả năng chữa trị, Tướng quân ngài mang Từ đại phu về nghỉ ngơi đi.”
Tề Vũ Hiên gật đầu, cũng không thừa lời, ôm Từ Tử Du đứng lên.
Cuộc ác chiến kéo dài hai ngày hai đêm này đã thành công tiêu diệt phần lớn quân địch ngoại tộc, nhưng quân đội tiên phong của họ cơ hồ đến hai phần ba đều chết trận ở dưới thành, kế tiếp, đại quân ngoại tộc cũng cần phải dành ra vài ba ngày để lên kế hoạch ra đòn công kích mới, vừa dịp cho phép binh lính trấn thủ cửa khẩu hảo hảo nghỉ ngơi một phen.
Từ đại phu cứ vậy mà được Tề Tướng quân ôm đi……
Nhóm y sĩ bị bỏ lại có cùng chung một ý tưởng lớn, coi như không nhìn thấy gì xất, tuy dựa theo quy củ mà nói, trong thời điểm chiến tranh quân y sĩ không được phép rời khỏi doanh trại quân y, bất quá ― Tề Tướng quân tự tay ôm người đi, còn ai sẽ dám thò mặt ra mà nhắc nhở nhân gia về loại sự tình này cơ chứ. → _。→
Thời điểm Từ Tử Du tỉnh lại, chỉ cảm thấy bản thân đang được bao bọc ở trong một lồng ngực ấm áp vô cùng.
Ngô…… Hương vị rất đỗi quen thuộc, độ ấm cũng thập phần thân quen, hoàn toàn không cần hé mắt, y liền biết mình nhất định là đang nằm trong ngực Tề Vũ Hiên.
“Tỉnh rồi?” Âm giọng vạn phần trầm ấm của Tề Vũ Hiên vang lên bên tai y.
Y không đáp lại, nhưng dùng sức cọ loạn lên ngực đối phương, tựa hồ như biến thành một con mèo khổng lồ mà làm nũng.
Tề Vũ Hiên bật ra một tràng cười trầm thấp, lồng ngực cũng theo đó mà chấn động một hồi.
Từ Tử Du ngẩng đầu, đối diện đôi mắt thâm thúy tựa hồ có thể hút sạch hồn phách y.
“Làm sao vậy?‘ Tề Vũ Hiên nhận ra Từ Tử Du ngơ ngẩn nhìn mình đến phát ngốc, nhẹ giọng hỏi.
“Không có gì.” Từ Tử Du lại một lần nữa chôn mặt vào vào bộ ngực no đủ của Tề Vũ Hiên, rầu rĩ cất lời, “Vũ Hiên, ta nhận ra bản thân càng ngày càng yêu ngươi phải làm sao đây?”
Tề Vũ Hiên không đáp, Từ Tử Du vội vàng ngẩng đầu, lại nhìn đến ý cười không hề che đậy trong cặp con ngươi của đối phương, đôi mắt thường ngày lãnh lệ tựa băng giờ phút này ứ tràn ôn nhu, cùng khóe miệng giương cao thể hiện rõ tâm tình cực hảo của hắn lúc này.
Từ Tử Du cảm nhận được mặt mình nóng ran, con tim không chịu khống chế dồn dập đập loạn, rõ ràng y hẳn là phải thực lưu manh sờ soạng hắn, đùa giỡn hắn một phen, chính là nhìn một Tề Vũ Hiên như trước mắt, y chỉ cảm thấy hô hấp của bản thân sắp đình chỉ đến nơi rồi, căn bản không thể làm ra chút động tác dư thừa nào nữa.
Tề Vũ Hiên không bỏ lỡ ngơ ngẩn của Từ Tử Du, ý cười trong mắt chỉ càng thêm nồng đậm, cúi mình xuống nhẹ nhàng hôn lên môi Từ Tử Du.
“Ta nhất định là đang nằm mơ phải không……” Từ Tử Du đầy mặt mộng ảo nói.
Tề Vũ Hiên không nhịn nổi bật cười thành tiếng, một Từ Tử Du si ngốc như thế này quả thực quá đỗi thú vị, hắn ngẫm thấy, có lẽ bản thân hiểu được vì sao có nhiều lúc Từ Tử Du càng muốn nói ra một ít lời hạ lưu để nhìn được gương mặt đỏ bừng của hắn.
Từ Tử Du phục hồi được tinh thần, cũng lập tức khôi phục được bản tính lưu manh, “Vũ Hiên, không được, ngươi vừa rồi là có lệ ta!”
Hoàn Chương 55Chú thích:
[1] Tu La Tràng [ 修罗场 ]: là một cụm từ Phật giáo, dùng để miêu tả những chiến trường bi thảm, cục diện thống khổ.