Tề Vũ Hiên không rõ trong đầu Từ Tử Du đã chuyển sang loại ý tưởng xấu xa gì, hắn chỉ cảm thấy nhiệt độ của gương mặt mình đã dâng lên đến ngưỡng có khả năng gây hại cho não.
Những thứ như bình tĩnh hay lý trí đều đã vỗ vỗ cánh nhỏ bay đi, ngay cả khi Từ Tử Du đem hạ thân cắm vào giữa đùi hắn cọ đi cọ lại, hắn cũng chỉ mơ mơ màng màng không thèm phản kháng.
“Vũ Hiên…… Vũ Hiên……” Từ Tử Du không ngừng lặp lại tên Tề Vũ Hiên, cái âm giọng vạn phần từ tính kia khiến Tề Vũ Hiên nghe đến nóng rực tai.
Một vật cứng nóng hệt lửa không ngừng cọ xát ở giữa hai thớ đùi non, đối với bản thân không hề có chút chống cự với việc Từ Tử Du làm ra cái loại sự tình này, nội tâm của Tề Vũ Hiên chợt dậy lên một cơn ảo não mơ hồ.
Rõ ràng hắn mới là vị Đại tướng quân nắm trong tay hàng chục vạn quân binh, vì cớ gì mà vừa lên đến giường, lại liền một mẩu quyền chủ động đều giữ không nổi.
Tề Vũ Hiên vốn đã cho rằng lần bị đè ra kia là một sai lầm, lấy tính cách của hắn vô luận như thế nào đi chăng nữa cũng không có khả năng nằm vế dưới, nhưng gần đây, việc hai người bọn họ nảy sinh quan hệ thân mật xuất hiện càng ngày càng nhiều, nhưng điều khiến hắn cảm thấy sốt ruột chính là, lần nào cũng hệt như lần nào, đều là hắn nằm ở hạ phong……
Lúc này đây hẵng còn dùng đùi, nhưng lần kế tiếp thì sao……?
Tề Vũ Hiên không dám tưởng tượng, tổng cảm thấy hắn tựa hồ đã lọt thỏm vào bẫy rập của một người nào đó. = _。=
Từ Tử Du liếm cánh môi, từ trên nhìn xuống Tề Vũ Hiên, biểu cảm tu quẫn trên gương mặt đối phương chỉ càng khiến hạ thân của y thêm cứng nhắc, y ảo tưởng đến bản thân thọc vào tiểu huyệt nóng ướt, thực mau liền đạt tới cao trào.
Biếng nhác nằm ườn lên trên người Tề Vũ Hiên, mặc kệ dòng chất lỏng y vừa bắn ra dính nhớp ở trên bụng nhỏ của cả hai người, Từ Tử Du yêu thích không buông tay, vuốt ve thớ cơ co dãn nằm dưới lớp da thịt đàn hồi. Trong miệng còn đang không ngừng lẩm bẩm, “Vũ Hiên, ta thực yêu ngươi.”
Tề Vũ Hiên vừa nằm vừa thở hổn hển trên giường, thể trọng của Từ Tử Du đối với hắn không phải là gánh nặng gì, chỉ là ―
“Ân?” Từ Tử Du đầy mặt vô tội ngẩng đầu, đầu lưỡi chỉ vừa đang trêu chọc đôi nhũ viên trên ngực Tề Vũ Hiên vẫn còn thò cả ra ngoài.
Đầu nhũ bị liếm đến ướt dầm ướt dề, lóng lánh sắc nước, vừa nhìn liền thấy ngon miệng, đáng tiếc chủ nhân của chúng lại không nghĩ vậy……
Trên trán Tề Vũ Hiên nổi vài cây gân xanh, “Xuống khỏi người ta.”
“Nga.” Từ Tử Du thè lưỡi, y còn tưởng lại làm một lần nữa đâu, đáng tiếc Vũ Hiên đã thanh tỉnh, không còn cơ hội. Bất quá mục đích hôm nay đã đạt thành, phỏng chừng Tiểu Hiên Hiên trên cơ bản cũng đã đoán được ý đồ của y, vậy nên mới thẹn quá hóa giận đi. ╮(╯▽╰)╭
Tề Vũ Hiên lạnh mặt, lại đi tắm rửa. Thời điểm hắn trở về, Từ ・hiền huệ・Tử Du đã sửa sang ngay ngắn lại giường đệm
Nhìn thấy Tề Vũ Hiên bước vào, ánh mắt Từ Tử Du sáng rực lên, giở ra ổ chăn bản thân đã làm ấm, dùng sức vỗ vỗ, “Mau tới, ta đều đã làm ấm chăn.”
Sắc mặt Tề Vũ Hiêm hòa hoãn vài phần, loại săn sóc này của Từ Tử Du luôn khiến hắn quên mất hành vi ác liệt y chỉ mới vừa gây ra.
Cởi bỏ quần áo trên người, chui vào chăn, ổ chăn được nhiệt độ cơ thể làm nóng ấm áp vô cùng. Tề Vũ Hiên cũng không ngại lạnh, dẫu sao ba mươi năm nay hắn vẫn luôn độc thân một mình, nhưng chợt xuất hiện một người vẫn luôn vô điều kiện mà đối xử tốt với hắn, trên bất luận phương diện gì đều chăm sóc hắn thực chu đáo ân cần, ngay đến chăn ga gối đệm cũng thế hắn làm ấm, điều này quả thực khiến người khó lòng cự tuyệt.
Hồi tưởng đến cơn trầm mê vừa rồi khi Từ Tử Du cắm vào giữa đôi chân mình, Tề Vũ Hiên vô thanh thở dài, lòng dạ bất chợt mềm nhũn, bằng không…… Lần sau…… Có thể cho y…… tiến lên trên?
“Vũ Hiên…… Vừa rồi thực thoải mái.” Đang nghĩ ngợi, đôi tay Từ Tử Du đã từ mặt sau mềm mại vuốt ve lên.
Những cái ôm của Từ Tử Du từ trước đến nay đều chưa từng thuần khiết, kém cỏi nhất cũng phải ở hôn được vài cái ở trên lưng Tề Vũ Hiên, sau đó ngón tay còn phải sờ được một chút cơ ngực rắn chắc của hắn.
Tề Vũ Hiên: = _。=
Đối với đam mê rờ mó ngực mình của Từ Tử Du, Tề Vũ Hiên quả thực thập phần khó hiểu, đặc biệt là gia hỏa này còn vô duyên vô cớ thích gặm vài ngụm ở trên ngực hắn, lưu lại nhiều dấu vết rõ mồn một ― hắn lại không phải là nữ nhân, bộ ngực ngạnh bang bang này rốt cuộc có điểm nào cắn vui miệng?!!
“Ngủ!” Tề Vũ Hiên trở mình, quay mặt nhìn Từ Tử Du, nắm chặt lấy hai tay của y, tránh cho y lại có cơ hội tác oai tác quái. Thuận tiện lờ đi ánh mắt đáng thương hề hề của y, quyết đoán nhắm mắt lại.
Biểu cảm ủy khuất kia của Từ Tử Du sau khi hai mắt của Tề Vũ Hiên đã nhắm lại trong chớp nhoáng chuyển hóa thành giảo hoạt, hắn liếm môi, trong lòng thầm lặng mà niệm đi niệm lại, Còn kém một quãng nữa, nhịn một chút, thực mau là có thể ăn được đại tiệc!
➵
Chưa được mấy ngày thuận buồm xuôi gió, Từ Tử Du đã thu được một phần đại lễ từ vị kịch bản gia chấp nhất kia.
“Cái gì!” Từ Tử Du dại mặt ra nhìn Nhược Minh, đôi lông mày đã nhăn thành một cái rãnh.
“Sao vậy?” Nhược Minh buông xuống ly trà trong tay, khó hiểu mà nhìn Từ Tử Du. Kể từ thời điểm phối hợp thành công đánh tan kế hoạch theo [ tìm ] đuổi [ chết ] của tra Vương gia, hai người đã lập tức trở thành bằng hữu.
Từ Tử Du nhưng không có khái niệm linh tinh vớ vẩn gì mà tiểu tư là nô bộc, hèn kém về giai cấp, y chỉ đơn giản thấy rằng nếu tính cách hai người ăn ý hợp cạ, cùng nhau trở thành bằng hữu đều không có gì là không ổn.
Nhược Minh mới đầu còn có chút không thích ứng, bất quá thực mau liền thích những lúc cùng tiểu Từ đại phu thưởng trà chiều [ ?? ].
Đối với vị Tướng quân phu nhân “bác học đa tài” này, Nhược Minh là phi thường kích động, thần tượng Tề Vũ Hiên của hắn có thể có một vị phu nhân sáng [ lòng ] suốt [ dạ ] tài [ đen ] năng [ tối ] như vậy quả thực đáng mừng. (^o^)/~
Ở thế giới cổ đại hiếm hoi hoạt động giải trí, lạc thú của người thường cũng chỉ có buôn chuyện tán nhảm. Nhược Minh thân đảm nhiệm chức vụ tiểu tư của Vương gia, lẽ đương nhiên cũng nắm bắt được không ít thông tin.
Từ Tử Du vốn không có hứng thú với phong lưu vận sự của Vương gia, bất quá đối với chút tin tức vụn vặt về đám quan to quý tộc trong kinh, y lại tương đối muốn hóng. → _。→
Vừa mới rồi, Nhược Minh cũng chỉ là tùy ý buột miệng, nguyên lai đôi ngày vừa qua, tra Vương gia ở trong quân doanh đã nghẹn đến vạn phần nhàm chán, xét thấy nếu quấy rầy Từ Tử Du bản thân có khả năng sẽ gặp phải nguy cơ bị tẩn, hắn liền tia ánh mắt sang người đã từng có một đoạn quan hệ với mình, Trần Dịch Tri.
Chợt nghe đến tin này, Từ Tử Du cả người đều không khỏe, không thể không nói, kịch bản gia ngươi là có bao nhiêu cứng đầu a! Cũng đã phát sinh nhiều chuyện như vậy, hai người này cư nhiên vẫn bị ngươi ném đến bên nhau đi!!!
“Từ đại ca vì sao lại kích động như vậy?” Nhược Minh không hiểu vì sao Từ Tử Du sẽ lộ ra biểu cảm khó chịu này. Xét về mặt lý thuyết, Vương gia chuyển mục tiêu theo đuổi, không còn đến quấy rầy y, y hẳn là nên vui vẻ chứ?
“A?” Nhận ra bản thân đã thất thố, Từ Tử Du vội vàng thu liễm sắc mặt, lắc đầu, “Không có gì, chỉ là Trần Dịch Tri cũng công tác gần ta, hắn tương đối thành thật, trước kia cũng thực vất vả mới làm phai nhạt được hồi ức về Vương gia, lúc này lại……”
“A, nguyên lai là vậy.” Nhược Minh bừng tỉnh đại ngộ, sau đó chớp chớp mắt, nhoẻn miệng cười, “Từ đại phu ngươi không cần lo lắng đến vậy, ta còn chưa nói xong đâu. Tuy rằng Vương gia đang theo đuổi người kia, bất quá…… Đối phương lại không đáp ứng mong muốn cùng Vương gia nối lại tình xưa a.”
“Ách……” Từ Tử Du khó có được một lần để lộ ra một bộ biểu cảm ngốc lăng, gì kia? Y không nghe lầm đi? Tên tra Vương gia kia theo đuổi Trần Dịch Tri, Trần Dịch Tri cư nhiên không đáp ứng?
Ngọa tào! Tiểu tiện thụ hết tiện! Thực quá là đáng mừng!!!
Hiếm được một phen phát tác tâm lý hóng hớt, Từ Tử Du đầy mặt khao khát nhìn chằm chằm vào Nhược Minh, trên mặt viết trình ình, Cầu kể cho tỉ mỉ kỹ càng!!
Nhược Minh bị biểu cảm này của Từ Tử Du làm cho sửng sốt, sau đó không nhịn được mà xì cười một tiếng.
“Khụ khụ, đừng cười, mau nói, đến tột cùng là sao thế này?” Từ Tử Du dùng tay chọt chọt xương sườn Nhược Minh, đầy uy hiếp mà hỏi.
Nhược Minh muốn né mà né không nổi, ngược lại bị chọc đến tê mỏi ngứa đau, đành phải lớn giọng xin tha.
“Sự tình gì mà vui đến mức cười nhiều như vậy?” Một thanh âm trầm thấp thuần hậu chợt vang lên ở phía sau hai người.
Ánh mắt ôn thanh của Từ Tử Du chợt ngời sáng, xoay người liền nhào qua, “Vũ Hiên…… Ngươi đến thăm ta sao?”
Tê Vũ Hiên bị y ôm đầy một cõi lòng, biểu cảm tuy vẫn còn lãnh đạm, nhưng đôi mắt đã đầy ắp ý cười, “Ân.”
Nhược Minh đứng một bên tức khắc có một loại cảm giác đau mắt chó……
Vị nam nhân với đôi mắt tràn ngập ôn nhu trước mắt này tuyệt đối không phải là thần tượng Chiến Thần máu lạnh Tề Tướng quân của hắn, đây chính là người khác giả trang thành có phải không!!! OJZ!
“Vị này chính là……” Tề Vũ Hiên rốt cuộc cũng chịu nhường ra một mẩu chú ý dành cho Nhược Minh, nhàn nhạt cất giọng hỏi.
“Vị này chính là Nhược Minh, là cấp dưới của An Bình Vương gia, cũng là bằng hữu của ta.” Từ Tử Du cười tủm tỉm đáp.
“Ân.” Tề Vũ Hiên lãnh đạm gật đầu chào Nhược Minh, giương đôi con mắt đen nhánh ngập tràn cẩn trọng mà quan sát hắn.
Nhược Minh chỉ cảm thấy bản thân đang bị nhìn thấu từ trong ra đến ngoài, Tề Vũ Hiên của giây phút này mới là vị Tề Tướng quân lãnh khốc vô tình trên chiến trường trong truyền thuyết, chỉ dựa vào ánh mắt liền sắp biến hắn thành một cục băng. QAQ
Rà quét xong, không hề có sức uy hiếp.
Cuối cùng, trước thời điểm Nhược Minh đóng thành băng, Tề Vũ Hiên mới thu hồi tia nhìn lãnh khốc, rũ mắt ngắm Từ Tử Du.
Hai ngày gần đây, Ngô Đoan vẫn không ngừng lải nhải cái gì mà Từ Tử Du cùng tên tiểu tư tuấn tiếu kia của An Bình Vương gia rất hay qua lại gần gũi, hắn nên cẩn thận đừng để bị người đào góc tường,
Vốn dĩ Tề Vũ Hiên luôn khịt mũi coi thường loại sự việc này, vậy nhưng đêm qua khi Từ Tử Du đang cùng hắn nói chuyện phiếm cư nhiên cũng đề cập đến sự tồn tại của nhân vật Nhược Minh này, tuy rằng chỉ nói có độc một câu, lại vẫn khiến Tề Vũ Hiên không lý do mà khó chịu vô cùng. [ Độc chiếm dục của ngươi đến tột cùng là cường đại cỡ nào! ]
Buổi họp tác chiến chiều hôm nay kết thúc sớm, sau khi Ngô Đoan lại một lần nữa đề cập cho hắn điều này, hắn mới dứt khoát đồng ý lại đây nhìn thử, bỏ mặc Ngô Đoan đứng dại một mình trước doanh trướng chỉ huy, Ngô Đoan kỳ thật chỉ là tưởng khiến Từ Tử Du ngột ngạt một phen……
Cho đến khi dừng ở lối vào, nghe thấy được thanh âm đang cùng nhau cười đùa của hai người bên trong, trong lòng hắn mới chợt dâng trào một cổ cảm xúc bất mãn, hắn bước vào doanh trướng của quân y, nhàn nhạt hỏi, “Sự tình gì mà vui đến mức cười nhiều như vậy?”
Phản ứng kế tiếp của Từ Tử Du khiến hàn khí bao phủ thân thể hắn tức khắc tan biến, quả nhiên ở trong lòng Tử Du ta vẫn là quan trọng nhất!
Tề Đại tướng quân thực vừa lòng với tình huống này, hắn vuốt vuốt tóc Từ Tử Du, sau đó mới đưa mắt nhìn Nhược Minh. Trước đây không phải là chưa từng bắt gặp, chỉ là khi đó hắn căn bản không hề để tâm đến thân ảnh không chút thu hút luôn đứng ở phía sau Vương gia. Giờ khắc này chạm mặt, mới được tính là nhìn kỹ.
Lớn lên không chút khó coi, bất quá thiếu vài phần khí phái nam tử, Tề Vũ Hiên thực mau liền đã đá văng Nhược Minh vào phân loại cặn bã có sức chiến đấu bằng -5.
Từ Du tuyệt sẽ không thích loại người như vậy!
Sau khi đã đưa ra được kết luận này, Tề Vũ Hiên trong chớp nhoáng liền cảm thấy nhẹ tênh, hắn giúp Tử Du vén gọn lại vài sợi tóc chạy lạc, ôn tồn nói, “Ta muốn đi doanh trại hậu cần một chuyến, vừa lúc ghé ngang qua, thuận tiện đến thăm ngươi.”
Từ Tử Du quả thực đã cười thành một đóa hoa, y kéo tay Tề Vũ Hiên, ôn nhu hỏi, “Có món gì muốn ăn hay không? Bữa tối ta nấu cho ngươi.”