Lý Tiêu Lâm âm thầm hớn hở, cảm thấy đã phát hiện ra được phương pháp công lược Từ Tử Du.
Mà Từ Tử Du từ nãy đến giờ lại vẫn như thể đã lạc vào cõi tiên, khóe miệng còn thấp thoáng một vệt nước lấp lánh.
Vẫn duy trì trạng thái mộng du, y lơ lơ lửng lửng hướng về phía nhà bếp, những binh lính nào tình cờ thoáng gặp được y, còn có thể nghe thấy được từ vị Từ đại phu ôn nhu này phát ra một loại tiếng cười dâm đãng vô cùng tận, khiến cho bọn họ ai nấy đều vừa sợ vừa kinh, hận không thể chọn đường vòng mà đi.
QAQ, tiếng cười của Từ đại phu thực khiếp đảm, Tướng quân ngươi mau đến mà nhìn thử coi……
Dựa theo lệ thường mà chu đáo chuẩn bị một món mặn bốn món chay, Từ Tử Du khẽ nhíu mày, lại nắm lấy một củ dưa chuột bắt đầu bào vỏ. Y là y không thèm để tâm liệu Lý Tiêu Lâm có ăn no hay không, nhưng y lại lo lắng Tiểu Hiên Hiên sẽ ngại với thân phận Vương gia, rồi nhường tra Vương gia phần thức ăn của hắn?
Để Tiểu Hiên Hiên đói bụng? Điều này là tuyệt đối không thể a! Tuy rằng lòng tràn đầy bất cam, nhưng y lại vẫn dùng tốc độ nhanh nhất có thể để trộn một chút rau củ, xào thêm hai đĩa nóng hôi hổi.
Bưng lên cái khay to gấp đôi ngày thường, Từ Tử Du vẫn là nhịn không nổi mà gầm gầm ghè ghè, Tiện nghi cái tên tra Vương gia kia, ngay đến cả Ngô Đoan cũng chưa từng được thưởng thức đồ y nấu đâu……
Đi đến cửa doanh trướng tướng quân, hai thị vệ canh cửa liền lặng lẽ nháy mắt ra hiệu với y. Từ Tử Du minh bạch rằng đây là ý nói tra Vương gia đã đến rồi, y xốc lên bạt cửa đi vào, quả nhiên nhìn thấy Tề Vũ Hiên đang cùng Lý Tiêu Lâm hai mặt nhìn nhau ngồi bên chiếc bàn con.
Chỗ ngồi của bản thân bị đoạt…… Không cao hứng. ( ˇ_ˇ)
Từ Tử Du thở phì phì phồng lên hai má, không ngừng tản phát làn sóng điện từ oán niệm.
Trước chuyến kính thăm đột ngột của Vương gia, Tề Vũ Hiên cũng cảm thấy thực buồn bực, gia hỏa này hồi trước chẳng phải oán hận không thể cả ngày không nhìn thấy hắn sao, sao hôm nay lại thình lình xuất hiện ở trong doanh trướng của hắn làm gì?
Còn chưa bàn đến, không phải đối phương đang theo đuổi Tử Du sao? Lại vẫn còn lá gan xuất hiện ở trước mặt hắn? Chẳng lẽ đối phương tự tin cho rằng hắn chưa biết điều này ư?
Tề Vũ Hiên còn mải buồn bực, Lý Tiêu Lâm kỳ thực lại đang ở trong lòng có điểm bất an. Vừa rồi vì muốn kéo gần quan hệ với Từ Tử Du, hắn mới khăng khăng một mực đòi cùng Tề Vũ Hiên dùng bữa, chính là khi đã thực sự đối mặt với người này mới kịp nhận ra, loại cảm giác này quả thực không chỉ là áp lê đại sơn[1] thông thường ― đặc biệt là mục đích hắn đến đây còn có điểm nói không nên lời, hắn hẳn là không thể khai ra ta đến đây chỉ là để câu dẫn lão bà tương lai của ngươi đi.
Tề Vũ Hiên chờ An Bình Vương gia giải thích mục đích đến doanh trướng của hắn, mà Lý Tiêu Lâm lại đang liều mạng tìm cớ, hai người cứ vậy mà ngồi im bặt trước mặt nhau, thẳng cho đến thời điểm ― Từ Tử Du đã chuẩn bị xong đồ ăn xuất hiện.
Theo thói quen đứng lên, theo thói quen tiếp nhận chiếc khay đặt lên bàn trà, theo thói quen ― moa!
Cuối cùng lại không quá theo thói quen ôm chặt vòng eo Từ Tử Du, cùng y song bước tiến về phía đối diện Lý Tiêu Lâm, ngồi xuống.
Miệng nói phải cho Từ Tử Du quyền tự lựa chọn, nhưng Tề Vũ Hiên vẫn không có khả năng để mặc An Bình Vương gia giở trò ngay sau lưng mình, rốt cuộc hắn mới là thống soái của đại doanh vùng Tây Bắc này, hắn chính là đang ở trước mặt Lý Tiêu Lâm tú ân tú ái, để chứng minh cho đối phương, ngươi đánh chủ ý gì, ta đều biết tất!
Lý Tiêu Lâm nheo nheo mắt, quan sát cặp uyên ương trước mặt. Không thể phủ nhận, Tề Vũ Hiên cùng Từ Tử Du đứng ở bên nhau thập phần xứng đôi, hình ảnh hai người rúc vào cạnh nhau khiến Lý Tiêu Lâm cảm thấy phi thường chói mắt.
Từ Tử Du tươi cười đầy mặt chui vào trong ngực Tề Vũ Hiên, nụ cười xán lạn trên mặt y quả thực có thể lóe mù mắt người khác. Lúc này tâm tình của y trên cơ bản đã đạt đến ngưỡng phá đỉnh rồi, ngay cả khi đối diện với tên tra Vương gia cũng không thấy đến nỗi chướng mắt nữa.
Rốt cuộc là vì sao ư…… Chính là bởi vì sự tồn tại của tên này mới có thể khiến Tiểu Hiên Hiên cảm thấy có nguy hiểm cập kề, không thấy hắn đều đã bắt đầu chủ động ôm eo y sao, đây là minh chứng cho thấy hắn đang ghen a!!
“Tề Tướng quân cùng Từ đại phu…… Quả đúng là tình cảm thâm hậu a.” Lý Tiêu Lâm ngoài cười nhưng trong không cười, nói.
“Còn hảo.” Tề Vũ Hiên tích tự như kim[2].
Từ Tử Du lập tức biến hóa thành tiểu tức phụ, vẻ mặt thẹn thùng ngồi ở một bên không nói nửa lời, bày ra một bộ, Nam nhân ta ở bên kia phiền ngươi cùng hắn nói chuyện cảm tạ!
Lý Tiêu Lâm thấy Từ Tử Du làm vậy, trong mắt lóe lên một tia ghen ghét, rõ ràng là thuộc hàng tuyệt sắc, sao lại có thể bị một kẻ quê mùa như Tề Vũ Hiên đạp hỏng! Thật quá đỗi lãng phí.
“Vương gia, không rõ Vương gia đến thăm có gì chỉ giáo.” Tề Vũ Hiên ngồi ngay ngắn chỉnh tề, sống lưng thẳng tắp.
Lý Tiêu Lâm không quá thoải mái ngọ nguậy xê dịch, ghế tựa trong doanh trướng của Tề Vũ Hiên cứng đến chết người, hơn nữa còn phải ngồi ngay trước mặt một khối băng khổng lồ vĩ đại, hắn là đang khó chịu muốn nghẻo.
Rặn ra một nụ cười, hắn đáp, “Cũng không có đại sự gì, bất quá là sáng nay nghe Tử Du nói y muốn xuống bếp, bổn vương muốn đến tham gia góp vui thôi.” Lời trong lời ngoài cố ý toát ra một ý vị hắn cùng Từ Tử Du thực là thân mật.
Tề Vũ Hiên nhàn nhạc liếc Từ Tử Du một cái, Từ Tư Du lập tức bày ra một bộ sắc thái nước mắt lưng tròng, ta thực ủy khuất.
Tề Vũ Hiên, ……
Nhìn hai người tương tác với nhau, Lý Tiêu Lâm chỉ càng thêm khó chịu. Bang một tiếng quật thực mạnh cây quạt lên mặt bàn, thấy cả hai đều nhìn về phía mình, hắn mới hập hực nói, “Bổn vương đói bụng.”
Tề Vũ Hiên chỉ trầm mặc trong chớp nhoáng, lại đã lên tiếng, “Nếu Vương gia không phiền, liền thỉnh dùng cơm đi.”
Vừa dứt lời, Từ Tử Du đã lập tức ân cần mở ra nắp đậy, xới cho Tề Vũ Hiên một chén cơm trắng, gắp lên hai cái bánh bao, còn nhân khoảnh khắc sét đánh không kịp bịt tai trộm chuông[3] ― gắp lấy cả hai cái đùi trong nồi gà rừng hầm nhân sâm, đặt vào trong cái đĩa nhỏ ở trước mặt Tề Vũ Hiên.
Tuy phải nói việc làm trò ở ngay trước mặt An Bình Vương gia như vậy hơi có chút thất lễ, bất quá Từ Tử Du cũng không để bụng, ha, dù sao ta chỉ là một bình dân nho nhỏ, chẳng lẽ An Bình Vương gia nhà ngươi còn phải vì hai cái đùi gà bé tí tẹo mà gây sự với ta sao? ╮(╯▽╰)╭
Tề Vũ Hiền nhìn đến hành động của Từ Tử Du, bàn tay gắp đồ ăn khựng lại trong chốc lát, sau đó lại tiếp tục vươn về phía món rau trộn, bất quá nếu là có Ngô Đoan ở đây, người đó sẽ lập tức nhận ra, ở một góc nhỏ bên khóe miệng hắn đang khẽ nhếch lên thành một vòng cung đáng nghi……
Lý Tiêu Lâm quả thực sẽ không bởi vì hai cái đùi gà này mà trở mặt với Từ Tử Du, trên thực tế hắn còn không hề để tâm đến những món ăn trước mặt. Hắn đường đường là An Bình Vương gia, là vị đệ đệ được Hoàng đế bệ hạ sủng ái bậc nhất! Trong Vương phủ, các món ăn trân quý bảo vật từ trời nam ra biển bắc, chưa món nào là hắn chưa được nếm thử, sao còn có thể thèm đến nhỏ dãi loại thức ăn trong quân doanh?
Bất quá là bởi vì đây là do Từ Tử Du tự tay nấu, hắn mới có đủ kiên nhẫn ngồi ở đây thưởng thức qua, bằng không dù có mời hắn cũng không thèm ăn loại đồ vật này.
Đừng nhìn hắn giờ bị nhốt trong đại doanh Tây Bắc muốn trốn cũng không nổi, nhưng những món ăn, mặc, ở, đi lại của hắn không món gì là không hảo. Tề Vũ Hiên đương nhiên sẽ không bố trí cho hắn nhiều đồ vật đến vậy, bất quá trong nhóm tùy tùng cá nhân của hắn, cũng tồn tại hai vị đầu bếp chuyên môn.
Cũng là bởi vì chính nguyên nhân này, Ngô Đoan mới có thể nhìn hắn hết sức không vừa mắt, thổ hào[4] khỉ gì đó, luôn là làm người khác cảm thấy đủ các loại hâm mộ ghen tị hận…… → 。→
Gắp một đũa rau trộn, mới vừa bỏ vào miệng, Lý Tiêu Lâm lập tức có chút kinh ngạc đưa mắt nhìn Từ Tử Du. Nguyên liệu trong món rau này thập phần bình thường, nhưng gia vị lại vô cùng phong phú đặc sắc. Lấy đầu lưỡi đã nhấm nháp qua hằng vô số mỹ vị mà xét, ở trong có ít nhất ba loại gia vị trở lên hắn chưa từng được thưởng thức qua.
Nguyên bản tưởng rằng Từ Tử Du vì Tề Vũ Hiên mà chuẩn bị cơm canh là bị ép buộc, nhưng hiện tại xem ra, tựa hồ cũng không phải như vậy. Rốt cuộc một người nếu không thông hiểu ẩm thực, sẽ rất khó để tìm được gia vị có chất lượng hảo đến nhường này.
“Tay nghề Tử Du thực không tồi, quả là có thể so với ngự trù trong cung.” Lý Tiêu Lâm nếm thêm một miếng thịt gà, mỉm cười khích lệ nói.
Từ Tử Du sắc mặt vô cảm, chỉ là không ngừng trộm ngắm Tề Vũ Hiên ở bên cạnh, ý nói nam nhân của ta còn chưa bình luận lời của ngươi chẳng là cái thá gì hết.
Tề Vũ Hiên liếc nhìn Từ Tử Du một cái, trên mặt đối phương ngập tràn, Mau đến khích lệ ta!
Tựa hồ có kỹ năng thuật đọc mặt Tề Vũ Hiên, ……
“Vương gia nói không sai, hương vị thực hảo.” Bị ánh mắt chờ mong của Từ Tử Du nhìn đến lưng sởn gai ốc, Tề Vũ Hiên bất đắc dĩ cất lời.
Từ Tử Du lập tức khoe ra khuôn mặt tươi cười xán lạn, tình yêu ngập tràn đôi con ngươi y quả thực lóe mù hai mắt Lý Tiêu Lâm.
Rầu rĩ không vui dùng đũa chọc chọc miếng thịt gà hầm, Lý Tiêu Lâm trưng ra sắc mặt không chút cao hứng, hắn đến đây là vì muốn mượn việc phô bày tình cảm mình dành cho Từ Tử Du hòng khiến Tề Vũ Hiên cảm thấy ngộp thở, nào ngờ lại biến thành đôi cẩu nam nam trước mắt tú ân tú ái làm hắn nghẹn muốn chết……
Lý Tiêu Lâm ngẩng đầu, lập tức đối diện ánh mắt thập phần không vui của đối phương.
Phát sinh chuyện gì? Hắn cái gì cũng chưa làm đâu? Vì sao Tề Vũ Hiên tự dưng lại không cao hứng?
“Vương gia, cuộc sống ở Tây Bắc thực không dễ dàng, thỉnh đừng lãng phí lương thực.” Dưới mặt bàn, Từ Tử Du lặng lẽ cầm lấy bàn tay Tề Vũ Hiên nhằm an ủi hắn, y biết giờ khắc này, đối phương là đang gắng gượng áp chế lửa giận trong lòng.
Tề Vũ Hiên căm thù những người lãng phí lương thực đến tận xương tủy, điều này khởi nguồn từ năm thứ năm hắn tòng quân, thời điểm ấy, Đại Lương gặp phải nạn châu chấu, sản lượng lương thực thụt giảm nghiêm trọng, mà ngoại tộc vùng Tây Bắc cũng chịu ảnh hưởng nặng nề, chúng không có đủ lương thực, lẽ đương nhiên lại đánh chủ ý xâm lược cướp bóc.
Năm ấy, quân đội Bình Tây ở một bên chống đỡ tấn công của ngoại tộc, một bên còn phải khắc phục khó khăn khởi nguồn từ nạn đói, sự tình phải sai binh lính đang đói bụng lên chiến trường, Tề Vũ Hiên chưa bao giờ nghĩ sẽ phải trải qua.
Kể từ đó về sau, hắn căm thù đến thấu xương thấu thịt những người không biết quý trọng lương thực, bởi lẽ, những kẻ đó sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết được phải chịu đói bụng là cái loại cảm giác gì……
Lý Tiêu Lâm không ý thức được Từ Tử Du là đang chỉ trích hắn, cúi đầu ngó ngó món ăn đã bị mình chọc loạn, không chút thành ý mà bĩu môi, “Xin thứ lỗi.”
Từ Tử Du cũng không thèm nhìn về phía hắn, y biết đối với một người từ nhỏ đã được nuôi trong vại mật như Lý Tiêu Lâm, đói bụng sẽ vĩnh viễn là một sự tình nằm ngoài sức tưởng tượng, những người này cũng vô pháp thấu hiểu tâm thái của những người biết quý trọng lương thực.
Ở trong mắt họ, dẫu sao họ cũng đâu có thiếu tiền, lãng phí một chút thì đã làm sao? Âu vẫn là do họ tự mình mua về cả mà thôi.
Nhưng điều này dưới góc nhìn của Tề Vũ Hiên, sẽ khiến hắn liên tưởng đến năm tháng gian khổ ấy, đến những binh lính đói đến xanh xao vàng vọt mà vẫn phải ra trận giết địch.
Đây là sự bất đồng trong suy nghĩ của hai loại người trưởng thành trong hai hoàn cảnh hoàn toàn khác biệt, mặc dù y không hề ưa Lý Tiêu Lâm, nhưng cũng không nghĩ ở trên phương diện này chỉ trích đối phương.
Một chút rồi lại một chút nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay của Tề Vũ Hiên, Từ Tử Du nhanh vun vút mà gắp những miếng vụn thịt gà đã bị Lý Tiêu Lâm chọc nát vào chén của chính mình.
Tề Vũ Hiên kinh ngạc nhìn Từ Tử Du, tựa hồ không ngờ y sẽ làm như vậy. Từ Tử Du không hề ngại ngần mà nhoẻn miệng cười. Mấy món này bất quá cũng chỉ là bị chọc nát, lại vẫn không dính qua nước miếng của ai, còn không phải vẫn có thể ăn như thường sao.
Nhìn Từ Tử Du ăn những miếng thịt vụn bị mình “chà đạp”, Lý Tiêu Lâm không khỏi mà cảm thấy xấu hổ, ở trên bàn ăn làm ra loại sự tình này quả thức đã có chút thất lễ, chẳng màng hắn là một kẻ ăn chơi trác táng, lần này cũng khó có thể không hổ thẹn một phen.