Tạ Nguyên Gia cảm thấy hai ngày nay không khí trong cung có vẻ căng thẳng, tuy y không có bằng chứng xác thực, nhưng y vẫn nhạy cảm nhận biết được xu thế, tốt xấu gì cũng đã sống ở trong cung hơn hai năm, nhiều lần nếm trải cái chết vụt qua trước mắt, ít nhiều cũng hình thành phản xạ trước nguy cơ. Y cũng đã thử phân tích, nhưng lại chẳng tìm ra nguyên nhân. Bởi vì xét thế cục trước mắt, hiện tại cũng chẳng có ai có thể giết được y, biên quan lại không có chiến tranh, không có lý nào lại có người muốn gây bất lợi cho y?
Mỗi khi y có ý dò hỏi Phó Cảnh Hồng, Phó Cảnh Hồng luôn chỉ cười bảo y quá nhạy cảm, hoặc là khen y bây giờ càng ngày càng thông minh, dăm ba câu là có thể chuyển chủ đề, tổng kết lại chính là chẳng có chuyện gì, cả Thuần Vu Nhã cùng Quý Thiếu Viêm cũng nói là y suy nghĩ quá nhiều, thời gian dài, Tạ Nguyên Gia cũng cảm thấy bản thân đa nghi.
Hôm nay y đang nghĩ ngợi tới xuất thần, liền có tiểu cung nữ bưng trà bánh lên, Tạ Nguyên Gia vô tình ngẩng đầu lên trông thấy, trong lòng thấy có điểm khác thường, y hơi chau mày, hỏi: "Cô cô, hôm nay sao lại đổi người? Tiểu cung nữ hôm qua phụng trà cho trẫm đâu?"
Lam Khấu nhanh tay lẹ mắt, vội tiến lên một bước nhận lấy cái khay từ cung nữ kia, xoay người giọng nói dịu dàng giải thích với Tạ Nguyên Gia: "Hồi bẩm Hoàng Thượng, nô tỳ Thúy Như đã xin nghỉ mấy ngày, nói là trong nhà có việc gấp cần xử lý, đây là Lưu Oánh được điều tới thay ca, nếu Hoàng Thượng không thích nàng, lát nữa nô tỳ sẽ đổi người khác."
"Không cần đổi." Tạ Nguyên Gia xua tay, y cũng không có ý kiến gì với tiểu cô nương này, chỉ thấy nàng không phải người hôm qua, nên trong lòng có chút nghi hoặc, nếu Lam Khấu đã giải thích rõ ràng, vậy y cũng không cần nghi thần nghi quỷ.
Chỉ là, giác quan thứ sáu của Tạ Nguyên Gia mơ hồ cảm thấy tất cả mọi người đang có chuyện giấu mình.
Lam Khấu thấy y không nghi ngờ, dịu dàng mỉm cười rũ xuống mí mắt, giấu nhẹ đi sự lạnh lẽo trong đó. Nàng nhớ lại ả Thúy Như đêm qua đã bị nàng bí mật xử lý, lời Vương gia quả nhiên không sai, những lời đồn đúng thật là bắt đầu ở trong cung truyền ra. Thúy Như tình cờ là kẻ đứng trước họng súng, ả bị Lam Khấu phát hiện có tiếp xúc với người ngoài cung, không đợi ả đem những lời đại nghịch bất đạo truyền ra, đã bị Lam Khấu siết chết trong phòng thẩm vấn, lặng lẽ không một tiếng động dùng một chiếc chiếu bọc lại rồi vứt đi.
Lam Khấu cũng không quan tâm đến việc thân thế của Hoàng Thượng, cũng chẳng cần biết ai đang ngồi trên long ỷ kia, nàng chỉ biết, nếu có người dám to gan ở dưới mí mắt nàng hãm hại Hoàng Thượng, giống như ý của Vương gia, xử chết bất luận tội.
Không khí trong cung ngày càng u ám nặng nề, nhưng những ngày thường của Tạ Nguyên Gia vẫn trôi qua êm đềm như cũ, y chưa chờ được đến ngày Phó Cảnh Hồng nói rõ tình trạng hiện giờ cho mình biết, lại chờ được lời chào từ biệt từ Hoàng Hậu.
"Thật sự quyết định như vậy?" Tạ Nguyên Gia thật ra rất vui mừng, ở trong cung có quá nhiều người y không muốn làm tổn thương, trong đó người không muốn nhất chính là Hoàng Hậu, sự cố chấp thâm tình của nàng chỉ hại bản thân nàng.
Hàn Dao cắn môi, cuối cùng gật đầu, ra vẻ bình tĩnh nói: "Nếu Hoàng Thượng đã có đôi có cặp với Vương gia, vậy Thần thiếp ở trong cung cũng chẳng có nghĩa lý gì nữa, đã đến lúc phải rời đi."
"Thần thiếp đã từng nói, đợi khi Hoàng Thượng tìm được người lòng, thần thiếp mới có thể an tâm ra đi, hiện giờ Hoàng Thượng đang rất tốt, thần thiếp cũng chẳng còn lý do gì để lưu lại, tránh làm Hoàng Thượng khó xử."
"Thiệt thòi cho nàng rồi." Tạ Nguyên Gia cũng biết khi bản thân công khai tình yêu thì ít nhiều cũng sẽ khiến Hàn Dao bị tổn thương, y từng nhiều lần muốn trả tự do cho nàng, nhưng Hàn Dao vẫn luôn do dự, bây giờ nàng đã hoàn toàn nghĩ thông suốt, y đương nhiên vui mừng.
Hàn Dao hừ một tiếng, ngữ khí có chút bất mãn: "Thần thiếp rời cung, sao nhìn Hoàng Thượng vui quá vậy."
"Trẫm đương nhiên phải vui, vì A Dao có thể một lần nữa bắt đầu bước đi trên một con đường khác, tìm kiếm một lương nhân [1] thật lòng yêu quý nàng, không cần phải bị mắc kẹt bên người trẫm." Đôi mắt Tạ Nguyên Gia tràn ngập ý cười, nhẹ giọng nói: "Nàng yên tâm, trẫm nhất định an bài thỏa đáng cho nàng, đưa nàng trở về nhà mà không tổn hại nửa phần danh dự của nàng. Nếu mai sau chọn được phu quân tốt, trẫm sẽ tứ hôn cho nàng, thực hiện lời đã hứa."
[1] - Lương nhân (nhà tôi): Từ gọi vợ hoặc chồng mình trước mặt người khác.
Hàn Dao im lặng gật đầu, trước khi đưa ra quyết định này, suốt đêm qua nàng dường như không ngủ, nhớ lại chi tiết từng chuyện suốt một năm qua sau khi nàng tiến cung. Lúc mới tiến cung, nàng cũng chẳng trông mong mình có thể gặp được người thật lòng yêu, dẫu sao người ta vẫn hay nói gần vua như gần cọp, đêm trước khi tiến cung con tim muốn tìm một người tri tâm đã chết, cả đời này chỉ biết giữ lấy vị trí Hoàng Hậu mà sống, nhưng trăm ngàn lần không ngờ đến, nàng lại gặp được Tạ Nguyên Gia.
Càng không dự đoán được, lương nhân tốt như Tạ Nguyên Gia, lại không thuộc về nàng.
"Đợi Hoàng Thượng viết xong thánh chỉ, thần thiếp sẽ rời cung." Hàn Dao thấp giọng nói, nàng rõ ràng đã thấy lối ra, nhưng vẫn không thoát nổi tâm trạng u ám.
Tạ Nguyên Gia biết đa số người thất tình đều sẽ như vậy, nhưng không quan trọng, con người sẽ không dậm chân tại chỗ đau khổ vì một mối tình thất bại, một khi có người mới thích hợp xuất hiện, nỗi ám ảnh sẽ tan biến. Huống chi, thiếu nữ tốt như Hàn Dao sau này nhất định sẽ gặp được người tốt hơn, nàng vừa mới tròn 17 tuổi, đời người vẫn còn dài.
Hàn Dao cúi đầu uống trà, chỉ cảm thấy vị trà thật đắng, "Trà ở chỗ Hoàng Thượng thật khó uống, sau này thần thiếp không tới nữa."
Cũng không còn cơ hội để tới.
"Hoàng Thượng thật sự không hề muốn giữ thần thiếp lại một chút nào sao?" Dù Hàn Dao biết rõ kết quả, nhưng vẫn muốn tự ngược hỏi ra, có lẽ nàng cảm thấy đã bị người ta từ chối một hai lần rồi, sẽ không tệ đến nổi có lần thứ ba.
"Ừ." Tạ Nguyên Gia gật đầu, "Trẫm đã giữ lại một người, không thể làm chậm trễ người thứ hai, nếu không sau này A Dao sẽ hận trẫm."
Trong lòng Hàn Dao hiểu rõ, đây mới là kết cục tốt nhất, nàng nhắm mắt, khi mở mắt ra bên trong đã không còn tia do dự hèn mọn, "Nếu đã vậy, thần thiếp cũng không dây dưa nữa."
Nàng ưu nhã từ trên ghế đứng lên, giống như khi vừa vào cung, minh diễm động lòng người mỹ lệ hào phóng, giữa mày cuối cùng đã không còn thấy khói mù mờ mịt, nàng ngẩng đầu thần khí nói: "Hoàng Thượng không thích thần thiếp, khiến thần thiếp rất không phục, đợi mai sau thần thiếp tìm được vị hôn phu tốt, sẽ nói cho Hoàng Thượng biết, để người nhận ra mình đã bỏ lỡ một nữ nhân tốt!"
"Vậy trẫm sẽ chờ." Tạ Nguyên Gia vui vẻ nhìn nàng, "A Dao trở về khuê các, vẫn là thiên kim kiều quý, cầu chúc nàng sớm ngày được như ước nguyện."
Hàn Dao khẽ hừ một tiếng, nàng không nhìn lại Tạ Nguyên Gia, sau khi hành lễ xoay người ra khỏi cửa lớn Cảnh Doanh Cung, nàng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh trải dài, bên môi nở một nụ cười thật tươi.
Vẫn cảm thấy thật chua xót.
Ba ngày sau, một đạo thánh chỉ được đưa vào Thượng Nghi Cung, nói rằng Hoàng Hậu Hàn Dao dịu dàng thục đức phẩm hạnh đoan chính, khí độ phong hoa [2] là tấm gương tốt cho nữ tử trong thiên hạ noi theo, nhưng lòng Đế vương đã khác, sợ cô phụ ý tốt của Hoàng Hậu, đặc biệt cho phép Hoàng Hậu rời khỏi hậu vị, thu hồi phượng quan hoa thường [3], trả lại phượng ấn, hoàn bích (nguyên vẹn) trở về nhà, mai sau tự hành tìm tế [4].
[2] - Khí độ phong hoa: khí chất phong thái duyên dáng, thanh lịch.
[3] - Phượng quan hoa thường: quan (mũ), thường (xiêm y). Mũ phượng, quần áo đẹp.
[4] - Tự hành tìm tế: tự mình tìm chồng.
Ngày Hàn Dao rời cung, Tạ Nguyên Gia không có tiễn đưa, thân phận y khó xử, sợ Hàn Dao gặp rồi lỡ đâu không kiềm chế được sẽ khóc, nhưng y vẫn cố ý dặn Thu Dương tiễn nàng một đoạn đường.
Vừa ra khỏi cửa cung, lấy thân phận của y cùng Hàn Dao, e rằng sau này khó có thể gặp được nhau, y chỉ có thể thầm lặng chúc phúc cho nàng, không nên làm loạn tâm cảnh của người ta.
Sau khi Hàn Dao cười nói với Thu Dương vài câu, được Nhữ Tân đỡ ngồi lên trên xe ngựa, xe ngựa một đường vững vàng chậm rãi chạy ra khỏi hoàng cung. Nàng vén màn lên quay đầu lại nhìn một lần, cửa cung màu son ở phía sau nàng chậm rãi đóng lại, giữ lại tất cả mọi thứ ở bên trong, hoàng cung trước sau vẫn lặng lẽ như một, tĩnh lặng nghiêm ngặt và trang trọng.
Đằng sau lớp cửa son dày cất chứa một nam tử mà nàng từng ái mộ, tuy có hơi tiếc nuối, nhưng cũng không còn đường để quay đầu lại.
Nàng có chút thương cảm, cuộc đời này có lẽ sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại nhau.
Trong lịch sử không phải chưa từng có trường hợp Đế Hậu hòa li rồi từng người tái hôn, Hàn Dao trở về nhà cũng không phải chuyện gì mất mặt, huống chi theo nàng trở về, còn có mấy xe ngựa to chứa đầy trân bảo do Hoàng Thượng ban thưởng, đồng thời mang theo một đạo thánh chỉ. Phong Hàn Dao làm Ngự muội của Hoàng đế, cùng hưởng đãi ngộ như Trưởng công chúa, dòng dõi Hàn gia cũng cũng tăng thêm mấy bậc, đã khác với trước đây
Trong lòng Hàn Dao hiểu rõ, Hoàng Thượng là sợ nàng về sau bị người ta dị nghị, nên cố ý làm chỗ dựa cho nàng, trong lòng buồn man mác rồi lại trở nên ấm áp, nàng nhất định sẽ không cô phụ sự khổ tâm của y.
Dưới bầu trời thu trong trẻo, Tạ Nguyên Gia đứng một mình trên tường thành cao vút, nhìn xe ngựa của Hàn Dao càng lúc càng xa, trên khuôn mặt chỉ có sự điềm tĩnh.
"Yên tâm chưa?" Phó Cảnh Hồng không biết từ khi nào đã xuất hiện ở bên cạnh y, nhẹ nhàng ôm chặt lấy y.
Tạ Nguyên Gia khẽ gật đầu, "Cũng may nàng cuối cùng đã nghĩ thông suốt, lòng em cũng bớt áy náy."
"Anh nói xem, liệu người trên phố người có nói xấu nàng không?" Tạ Nguyên Gia vẫn còn lo lắng, nữ tử ở cổ đại tái giá vốn không dễ dàng, dù cho dân phong có thoáng, đã từng là Hoàng Hậu sợ rằng người thường không dám tới cầu thân.
"Ai dám?" Phó Cảnh Hồng cũng không cảm thấy đây là chuyện lớn, trấn an y nói: "Vương triều Đại Thành mấy trăm năm nay, cũng không phải chưa từng có trường hợp Hoàng Hậu trở về nhà, tái giá cũng không phải chỉ có một hai, không cần phải lo lắng."
"Huống chi em đã nhận nàng làm Ngự muội, nàng cũng được hưởng đãi ngộ của một Trưởng công chúa, kẻ có chút đầu óc cũng biết nàng không phải kẻ tầm thường, e là ngạch cửa nhà nàng sẽ bị đạp vỡ."
Lời này cũng không khoa trương, Tạ Nguyên Gia yên tâm đôi chút, xuất thần nhìn xuống đường phố phía dưới.
Phó Cảnh Hồng đứng sóng vai cùng y trên tường thành, cùng y lặng lẽ hưởng thụ chút khoảnh khắc yên bình này.
Dưới sự can thiệp của hắn cùng Thuần Vu Nhã Quý Thiếu Viêm, những lời đồn đó coi như đã bị trấn áp, tuy vẫn có người ngầm lan truyền, nhưng không ai dại mà nghênh ngang nói ra.
Điều thú vị là tin đồn này ồ ạt xô tới, cả Quý Thiếu Viêm còn biết được, vậy thì các đại thần trong triều chắc chắn ít nhiều cũng biết đôi chút, đồng đảng của Phó Cảnh Hồng thì thôi, bị hắn trấn áp không được nói bậy bạ, nhưng loại người thanh lưu bảo thủ như Lý thượng thư cư nhiên cũng không có chút động tĩnh nào, đúng là làm người ta cảm thấy kỳ quái.
Phó Cảnh Hồng ở chỗ Tạ Nguyên Gia không nhìn thấy khẽ cười.
Người khác thì không rõ, nhưng hắn thì ngược lại. Lý thượng thư nhìn thì lớn tuổi tính tình ngoan cố, dầu gì cũng là cáo già chìm nổi đã mấy thập niên ở quan trường, trong lòng sáng như gương dường như đã rõ ràng, mặc kệ việc này có phải là thật hay không, hiện giờ không phải là thời điểm tốt để làm rõ, loạn trong giặc ngoài còn chưa giải quyết, lấy gì để quản những chuyện này?
Huống chi, không ai thích hợp ở vị trí này hơn Nguyên Gia, chẳng lẽ loại bỏ y, đi để đưa Tạ Nguyên Kỳ lên sao?
Cho nên, đám người của Lý thượng thư tình nguyện im lặng giả vờ như không biết chuyện này, cũng muốn mắt nhắm mắt mở, vẫn ủng hộ Tạ Nguyên Gia, coi y là thật.