Cuộc sống điền viên những ngày qua trong sơn trang chính là khoảng thời gian tốt đẹp nhất của Tạ Nguyên Gia, hằng ngày không cần phải nhọc lòng vì những chuyện khác, nếu không có chuyện cần làm thì chỉ ngồi vẽ tranh ngắm hoa tám chuyện cùng Thu Dương Hàn Dao, chọc chó mèo gà vịt trong trang, vui vẻ thoải mái đến mức thiếu chút nữa quên mất hiện tại bản thân đang là Hoàng Thượng.
Nếu không phải do Phó Cảnh Hồng không đồng ý, thì Tạ Nguyên Gia thật sự rất muốn thoái vị, đem ngôi vị Hoàng đế giao lại cho Phó Cảnh Hồng, ai mà muốn bị nhốt trong bốn bức tường của hoàng cung chứ.
"Hoàng Thượng không thích ở trong cung sao?" Thiến Bích ngồi xổm trên cỏ, trong miệng ngậm cọng cỏ khô ôm má ngẩn người, sau khi nghe Tạ Nguyên Gia than thở vài câu, không khỏi lên tiếng hỏi.
Tạ Nguyên Gia cũng ngồi xổm trên mặt đất với hắn, ngẩng đầu nhìn trời, chẳng quan tâm đến việc y phục của mình có bị dính bụi đất hay không, không còn dáng vẻ của Hoàng Thượng, y cảm thấy rất tự do.
"Không thích."
Thiến Bích cười híp mắt, than thở một câu: "Tại sao?"
Tạ Nguyên Gia thở dài, "Ngươi không cảm thấy hoàng cung trông như một cái lồng lớn sao? Người bị nhốt ở bên trong, không hề có tự do, muốn làm gì cũng bị hạn chế."
"Hoàng Thượng cũng không được tự do ư?" Vẻ mặt Thiến Bích có chút mờ mịt, "Hoàng Thượng là người có quyền lực lớn nhất trong cung mà."
Tạ Nguyên Gia cười trừ, vẻ mặt có chút phiền muộn, "Nhưng nó không có nghĩa là được tự do."
Thiến Bích im lặng trong chốc lát, chợt hỏi: "Hoàng Thượng cũng có nơi muốn đến sao?"
"Cũng không hẳn có nơi nào đặc biệt muốn đi, nhưng nếu có khả năng, trẫm muốn đi đây đi đó." Tạ Nguyên Gia quay đầu nhìn Thiến Bích, sờ đầu hắn, ôn hòa nói: "Thế gian lớn lắm, ta muốn đi xem thử."
Thiến Bích nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tươi cười vẫn luôn nhìn mình của Tạ Nguyên Gia, trong mắt hình như có thứ gì đang bừng cháy, "Thật tốt quá......"
"Sao?" Tạ Nguyên Gia không nghe rõ hắn nói cái gì, ngơ ngác nhìn hắn.
Thiến Bích bỗng nhiên cười rộ lên, "Nô tài nói, giống Hoàng Thượng thật tốt, trong lòng vẫn luôn nhớ rõ mong muốn của mình, còn sống là còn có hi vọng."
"Ngươi thì sao?" Tạ Nguyên Gia thấy nét cô đơn trên khuôn mặt hắn, tò mò hỏi lại một câu, cũng không biết tại sao lại làm vậy, rõ ràng Thiến Bích mang dáng vẻ của một thiếu niên hoạt bát sáng sủa, nhưng có rất nhiều lúc, y mơ hồ cảm giác được, đằng sau khuôn mặt tươi cười không buồn không lo của Thiến Bích, là nỗi tuyệt vọng đau thương thăm thẳm. Loại khí chất mâu thuẫn này cứ xuất hiện lặp đi lặp lại trên cùng một người, khiến Tạ Nguyên Gia cảm thấy ngờ vực, rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, mới khiến một người xuất hiện nhiều mặt đối lập như vậy?
Thiến Bích đưa mắt nhìn về phía dãy núi xa xa, nhẹ giọng nói: "Nô tài cũng không có nơi nào muốn đi, nếu như có được một cơ hội nhỏ nhoi...... Có thể trở lại thăm cố hương một lần thì tốt quá rồi."
"Thế quê nhà ngươi ở đâu? Trẫm cho ngươi nghỉ phép, để ngươi trở về thăm người thân." Tạ Nguyên Gia cảm thấy việc này rất dễ giải quyết, chuyện khác thì y không giúp được, nhưng chuyện nhỏ như vậy thì y vẫn có thể làm chút gì đó cho hắn.
Thiến Bích híp mắt nở nụ cười, "Hoàng Thượng đối với nô tài thật tốt."
"Đó là đương nhiên, ngươi làm việc cho trẫm, không đối tốt với ngươi thì tốt với ai?" Tạ Nguyên Gia nói như chuyện hiển nhiên, "Nếu không phải do thân phận có sự cách biệt, chúng ta cũng có thể coi như bằng hữu."
Thiến Bích sửng sốt, lần đầu tiên không thể căng khuôn mặt để cười, khuôn mặt méo mó lộ ra biểu cảm muốn khóc.
Tạ Nguyên Gia không ngờ hắn lại phản ứng lớn đến vậy, cẩn thận ngẫm lại hình như mình cũng chưa nói gì quá đáng, không khỏi có chút hoảng loạn: "Ngươi sao lại muốn khóc? Có phải cảm thấy không ổn ở đâu không?"
"Không có." Thiến Bích lắc đầu, cố nhét lại những giọt nước mắt vô dụng vào trong, giọng hơi khàn nói, "Kẻ như nô tài, nào xứng làm bằng hữu cùng Hoàng Thượng."
Tạ Nguyên Gia biết những lời lúc nãy mình nói không giống lời của một bậc Đế vương, y cũng không muốn tranh cãi với hắn, chỉ nghiêm túc nói: "Trên đời này có rất nhiều chuyện, không phải chỉ quan tâm đến xứng hay không xứng, mà là xem ngươi có nguyện ý hay không, ngươi nói không xứng, chẳng lẽ ngươi không muốn hay sao?"
Thiến Bích vùi đầu vào trong gối của mình, bỗng nhiên lắc đầu, không phải nói không muốn, vẫn chỉ nói không xứng.
Mỗi người đều có những lời không thể nói và quá khứ không thể tiết lộ của mình, Tạ Nguyên Gia không có ý định tò mò chuyện riêng của Thiến Bích, nhưng y hy vọng mình ít nhiều có thể giúp hắn cảm thấy tốt hơn, đối với những người có thiện ý với mình, y cũng muốn được đáp trả.
Hai người liền sóng vai nhau ngồi trên đỉnh đồi phơi nắng, rồi vô tình ngủ mất, Mục Chiến lặng lẽ đắp áo choàng lông lên người Tạ Nguyên Gia, ôm kiếm tiếp tục dựa đại thụ nhìn về phương xa.
Thật ra, hắn rất hâm mộ Thiến Bích, ít nhất Hoàng Thượng còn coi hắn là bằng hữu, nếu là mình...... E rằng không có vận khí tốt đến vậy.
Trong thư phòng ——
"Vương gia, đây là tất cả tin tức mà Tình Ảm điều tra về Thần Vương điện hạ." Trong tay Lăng Sương cầm một quyển sổ nhỏ đưa qua.
Phó Cảnh Hồng tiện tay nhận lấy, đặt xuống nhanh chóng lật, khẽ nhíu mày, đọc nhanh như gió lướt xem nội dung bên trong, "Đây là toàn bộ?"
"Đúng vậy." Lăng Sương gật đầu đáp, "Tình Ảm nói, không tra được cái gì, Thần Vương điện hạ vô cùng trong sạch, không quá gần gũi với các đại thần trong triều, cũng không bất kỳ hành động nào khác thường, không giống như người đang có âm mưu."
Một tay của Phó Cảnh Hồng gõ nhẹ lên mặt bàn, nheo mắt suy nghĩ hồi lâu, kiên định mà lắc đầu, nói: "Không đúng."
"Tạ Nguyên Lam tuyệt đối không phải là người đơn giản như vậy." Phó Cảnh Hồng lạnh giọng nói, "Một chút dấu vết cũng không tra được, chỉ có thể chứng minh thủ đoạn của tên này cao minh, ít nhất —— Tình Ảm không thể tra ra, chuyện của hắn và Hướng Sơ rốt cuộc là như thế nào."
Lăng Sương nhíu mày, "Chẳng lẽ Thần Vương điện hạ có lòng muốn ám sát Hoàng Thượng?"
Phó Cảnh Hồng xoa xoa giữa mày, không có trả lời vấn đề này của hắn, chỉ hỏi lại một câu: "Nếu ngươi là Tạ Nguyên Lam, trên dưới toàn bộ triều đình, ngươi hy vọng ai chết nhất?"
Lăng Sương thử nhập vai nhân vật, buột miệng thốt ra: "Đương nhiên là hy vọng Vương gia người ——!" Hắn ý thức được bản thân đang dĩ hạ phạm thượng, vội nói: "Vương gia thứ tội."
"Không sao." Phó Cảnh Hồng cười lạnh, "Chỉ cần Tạ Nguyên Lam không phải là kẻ ngu, hắn chắc chắn sẽ không xuống tay với Nguyên Gia, giết chết một Tạ Nguyên Gia, ta vẫn có thể kiếm những kẻ khác để làm con rối, đối với hắn cũng chẳng có ích lợi gì?"
Đầu óc Lăng Sương bỗng nhiên chợt lóe, "Nói cách khác, mấy lần ám sát này, không có liên quan đến Thần Vương điện hạ, cả Ngọc Hồ, lẫn Tạ Nguyên Kỳ đều không có liên can?"
Phó Cảnh Hồng nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh nhạt.
Lăng Sương cẩn thận ngẫm lại thì quả nhiên là như vậy, bất luận là Tạ Nguyên Kỳ hay Ngọc Hồ quốc, cũng có thể là Tam hoàng tử, mục đích của bọn họ đều chỉ có một —— chiếm được ngôi vị Hoàng đế của vương triều Đại Thành, nhưng cái vị trí Hoàng đế này bây giờ có đổi người ngồi thì cũng chẳng khác gì nhau, bởi vì người cầm quyền vẫn là Nhiếp Chính Vương, chỉ cần đầu óc bọn họ vẫn còn sáng suốt, thì sẽ không có chuyện bỏ mặc Nhiếp Chính Vương, suốt ngày chỉ nghĩ việc ám sát một Hoàng đế bù nhìn.
Trừ phi ——
"Trừ phi, còn có thế lực thứ ba muốn diệt trừ Hoàng Thượng." Lăng Sương bừng tỉnh đại ngộ, "Ngọc Hồ, Tạ Nguyên Kỳ, cùng Thần Vương điện hạ đều không hợp tác với bên thứ ba, bọn chúng chỉ muốn Hoàng Thượng chết."
"Nhưng mà, thuộc hạ không rõ, tại sao lại làm vậy?" Đầu óc vẫn luôn thông minh của Lăng Sương có chút theo không kịp, "Làm như vậy với mục đích gì?"
Phó Cảnh Hồng lười biếng vuốt ve cuốn sổ mà Tình Ảm trình lên, nhẹ giọng nói: "Trên đời này không có kẻ rảnh rỗi chỉ làm việc tốn công vô ích, chỉ biết thế lực vô danh tre già măng mọc này muốn giết Nguyên Gia, chắc chắn sau khi thành công, sẽ mang đến lợi ích vô cùng lớn cho chúng."
"Nếu Nguyên Gia thật sự chết, ai là người hưởng lợi nhiều nhất?"
Lăng Sương nghĩ tới nghĩ lui, có chút mông lung nói: "Vương gia?"
Phó Cảnh Hồng lạnh lùng liếc nhìn hắn, Lăng Sương cũng chỉ thuận miệng nói bừa, vội nói: "Thuộc hạ thật sự đoán không ra."
Phó Cảnh Hồng cũng không nói nữa, bởi vì hắn vẫn chưa nghĩ ra còn có kẻ nào muốn hại Nguyên Gia, nhưng điều này cũng chẳng quan trọng, bởi vì lưới đã giăng, cho dù kẻ đứng đằng sau có che giấu kỹ đến đâu, lần này cũng khó mà thoát.
Hắn sẽ đem tất cả những kẻ muốn làm hại Nguyên Gia, bắt gọn hết, khiến cho bọn chúng phải trả cái giá thật lớn.
Lăng Sương nhìn sắc mặt của Vương gia nhà mình, nhịn không được mà run rẩy ở trong lòng, mở miệng hỏi: "Vương gia, có cần Tình Ảm tiếp tục điều tra không?"
"Tiếp tục tra." Phó Cảnh Hồng gật đầu nói, "Bảo với Tình Ảm, quan sát kỹ Tạ Nguyên Lam, đồng thời cũng phái người đến theo dõi Hướng Sơ."
"Hướng đại nhân?" Lăng Sương có chút do dự, "Thuộc hạ e rằng, sẽ không tra được gì trên người của Hướng đại nhân, nhìn hắn hình như không biết gì hết."
"Chính vì cái gì cũng không biết, mới càng phải để mắt tới." Phó Cảnh Hồng nói, "Có đôi khi, cách tốt nhất để lợi dụng những người xung quanh, chính là không cho bọn họ biết gì hết, chỉ như vậy mới mới khiến người khác không nhìn ra manh mối."
"Vương gia anh minh." Lăng Sương kính nể cúi đầu hành lễ, lưu loát xoay người bước ra khỏi cửa thư phòng, đi truyền tin cho Tình Ảm.
Phó Cảnh Hồng ngồi một mình trên ghế thái sư trong thư phòng, khói bay lượn lờ trong phòng che khuất biểu cảm trên khuôn mặt hắn, nhưng vẫn mơ hồ thấy được sự lạnh lẽo trên đường cong của đôi môi.
Tạ Nguyên Gia phơi nắng suốt buổi chiều, cảm thấy cả người thật ấm áp, mãi cho đến khi hoàng hôn dần buông, mới dẫn Thiến Bích cùng Mục Chiến trở về, vẫn không quên cảm thán: "Nếu có thể được nhàn nhã sống qua ngày thì thật tốt."
Thiến Bích cười hì hì nói: "Vương gia chiều chuộng người như vậy, mấy việc nhỏ như thế Vương gia nhất định sẽ làm được."
Tạ Nguyên Gia thở dài, còn khuya, dựa theo tính cách của Phó Cảnh Hồng, chưa đem mình kim ốc tàng kiều [1] đã là may lắm rồi.
[1] - Kim ốc tàng kiều: Nhà vàng giấu người đẹp.
"Đó không phải là Trưởng công chúa sao?" Thiến Bích đột nhiên chỉ về phía trước không xa nói.
Tạ Nguyên Gia vừa ngẩng đầu lên, liền thấy Thu Dương đang ngồi xổm cùng Quý Đại Nhu trong bụi cỏ, không biết đang nhìn cái gì.
Y tò mò đi qua, "Các ngươi đang nhìn cái gì đấy?"
Thu Dương hoảng sợ, quay đầu nhìn thấy y, vui mừng đứng dậy: "Hoàng huynh! Thần muội đang cùng Đại Nhu tỷ tỷ nhìn mấy con kiến trong bụi cỏ."
"Con kiến có gì đẹp mà nhìn?" Ngoài miệng Tạ Nguyên Gia nói vậy, nhưng vẫn không khỏi tò mò nhìn xuống dưới đất.
Quý Đại Nhu phóng khoáng nói: "Có hai tổ kiến đang đánh nhau, thần thấy Công chúa chưa từng thấy mấy chuyện thế này, nên dẫn nàng đến xem."
"Đánh xong chưa?" Tạ Nguyên Gia có hơi hứng thú, "Ai thắng?"
"Chưa đánh xong, nhưng theo đánh giá của thần thì mấy con kiến đen thắng." Quý Đại Nhu thuận miệng đáp.
Tạ Nguyên Gia thấy nàng tập trung như vậy, cũng học bộ dáng của nàng ngồi xuống xem mấy con kiến đánh nhau, Mục Chiến cùng Thiến Bích đành phải đứng chờ ở một bên, vẻ mặt bất lực nhìn ba người kia ngồi xổm chụm lại thành một tụ nhìn mấy con kiến.
Cả cuộc đời này chưa từng thấy qua cảnh tượng quái dị như vậy, ba thiếu niên không lớn không nhỏ tụ lại một chỗ xem mấy con kiến đánh nhau, Mục Chiến cố gắng kiểm soát biểu cảm trên khuôn mặt, nếu để Vương gia biết được sẽ đánh người đó.
Quý Đại Nhu vừa nhìn con kiến, vừa nhỏ giọng ngâm nga một câu: "Ngươi sẽ trở về tổ kiến như thế nào~~"
Lỗ tai Tạ Nguyên Gia giật giật, nhịn không được nói tiếp: "Sẽ mỉm cười hay chỉ lặng im?" [2]
[2]: bài Sau này của Lưu Nhược Anh. Câu hát của Quý Đại Nhu là chế lại nha. Câu gốc là "Anh sẽ nhớ về em như thế nào?".
Quý Đại Nhu: "!!!"
Nàng hung dữ quay đầu trừng mắt với Tạ Nguyên Gia, mở miệng nói tiếp: "Vòng tròn tình yêu thật là kỳ diệu?"
Trong lòng Tạ Nguyên Gia kinh hãi, nói tiếp: "Nghĩ, nghĩ đến anh khiến trái tim em rộn ràng bất kể ngày đêm?" [3]
[3]: bài Electric shock của A Đan (阿丹) không phải của S.H.E đâu nha. Bài này cũng hot lắm chắc mọi người đều biết.