Lâm Châu là một trong những vùng đất phồn hoa ở gần kinh thành nhất, sau khi ra khỏi kinh thành chỉ cần đi mất một ngày là đến, toàn bộ thành Lâm Châu không tính là quá lớn, nhưng kinh tế lại phát triển rất tốt, có thể là do ở dưới chân thiên tử, nên được hưởng rất nhiều chính sách ban ơn, phong cảnh xung quanh cũng rất đẹp, non xanh nước biếc, hơn nữa người quản lý toàn thành lại là tuần phủ Hướng Sơ, là một người tương đối đáng tin cậy, vì vậy đây chính là nơi có tiềm lực phát triển tốt nhất trong khu vực xung quanh.
Xe ngựa chậm rãi đi vào cổng thành, không hề gặp bất kỳ sóng gió nào, lần xuất cung du ngoạn này của Hoàng Thượng cùng Nhiếp Chính Vương vốn là bí mật, binh lính kiểm tra cổng thành cũng tưởng bọn họ là thương hộ bình thường, dò hỏi một hồi rồi để họ đi.
Tạ Nguyên Gia lặng lẽ vén rèm xe ngựa nhìn ra ngoài, đập vào mắt chính là những cửa hàng lớn nhỏ rực rỡ muôn màu, không hề kém so với quy mô ở kinh thành, chỉ là thiếu ba phần trang nghiêm, nhưng lại nhiều thêm vài phần linh khí, người đi trên đường chậm rãi di chuyển, nhịp sống không quá rộn ràng.
"Nơi này không tệ nha, Hoàng thúc." Tạ Nguyên Gia quay đầu lại nhìn Phó Cảnh Hồng đang nhắm mắt giả vờ ngủ, kinh ngạc cảm thán nói: "Hướng đại nhân thật là lợi hại."
Phó Cảnh Hồng không mở mắt, vẫn dựa vào đệm nhàn nhạt "Ừm" một tiếng, "Hướng Sơ được cử đến Lâm Châu từ bốn năm trước, trước sau chỉ mất ba năm đã đem Lâm Châu quản lý đến gọn gàng ngăn nắp, quả thật không đơn giản."
"Hướng đại nhân còn chưa đến ba mươi, lại có thể tạo ra thành tích lớn như vậy, đúng là nhân tài kiệt xuất trong lứa thanh niên." Tạ Nguyên Gia nhẩm tính, "Nếu làm thêm mấy năm nữa, nói không chừng có thể điều đến kinh thành."
"Hắn cũng không phải là người có xuất thân tầm thường." Phó Cảnh Hồng bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn Tạ Nguyên Gia đang ghé vào bên cửa sổ không ngừng nhìn ngắm bên ngoài, tiến lên kéo y trở về, "Bên ngoài lạnh."
Tạ Nguyên Gia nghe lời không dựa vào bên cửa sổ nữa, hơi tò mò hỏi: "Hướng đại nhân xuất thân từ nơi nào?"
"Đã từng nghe qua Hướng gia của Huỳnh Châu chưa?" Phó Cảnh Hồng một tay chống đầu, cái tay còn lại đùa nghịch ngọc bội khắc long văn treo bên hông của Tạ Nguyên Gia.
Tạ Nguyên Gia cẩn thận ôn lại nội dung nguyên tác nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ ra tác giả có nói qua về Huỳnh Châu, lắc đầu nói: "Không biết."
"Hướng gia là vọng tộc [1] ở Huỳnh Châu, đã tồn tại từ thời tiền triều, gia tộc bề thế nhiều chi nhiều nhánh rắc rối phức tạp, ở Huỳnh Châu chỉ cần nghe thấy họ Hướng, tám chín phần chính là người trong gia tộc bọn họ." Phó Cảnh Hồng nheo mắt, lại tiếp tục nói: "Có thể bảo vệ gia tộc tồn tại dưới hai triều đại chắc chắn không phải người tầm thường, Hướng gia quả thật rất có bản lĩnh, tác phong thường ngày khiêm tốn không thích nổi bật, nhưng thật ra con cháu trong gia tộc lại toàn là tinh anh, ba trăm sáu mươi nghề, chỗ nào cũng có người của bọn họ."
[1] - Vọng tộc: Dòng họ có danh có tiếng.
Tạ Nguyên Gia líu lưỡi, "Lợi hại như vậy ư?"
"Cũng may tộc trưởng của bọn họ chỉ thích ru rú trong nhà, không thích tham gia vào việc quyền chính (quyền lực chính trị) của triều đình, bằng không...... Kẻ nắm giữ vận mệnh thay đổi cả một triều đại, còn chưa biết là ai đâu." Phó Cảnh Hồng lười biếng duỗi chân, "Hướng Sơ chính là người của Hướng gia, đương nhiên không phải kẻ tầm thường."
Độ hảo cảm của Tạ Nguyên Gia đối với Hướng Sơ lại tăng thêm một bậc, thì ra gia tộc của người ta từ thời xa xưa đã lợi hại như vậy rồi, thế mà vẫn rất khiêm tốn thật là thú vị, đúng là hiếm có khó cầu.
Xe ngựa chậm rãi lăn bánh về phía trước, sau khi ra khỏi khu trung tâm thì tiếp tục đi về phía trước, đến trước cửa một thôn trang liền ngừng lại.
Tạ Nguyên Gia vừa mới ló đầu ra khỏi trong xe ngựa, nương theo tay Phó Cảnh Hồng nhảy xuống xe, liền thấy Hướng Sơ đang mặc một thân quan phục, dẫn theo một nhóm quan viên địa phương cung kính quỳ đầy đất.
"Miễn lễ." Sau khi Tạ Nguyên Gia đứng vững liền cho bọn họ đứng lên.
Hướng Sơ hành lễ rồi đứng lên, thành thật mà nói: "Mấy ngày trước thần có nhận được truyền tin của Vương gia, vật dụng trong sơn trang đều đã chuẩn bị đầy đủ, Hoàng Thượng cứ yên tâm vào ở, nếu vẫn còn thiếu thứ gì, cứ việc phân phó thần chuẩn bị."
Tạ Nguyên Gia nhoẻn miệng cười với hắn, "Ái khanh có lòng rồi."
Được Hoàng Thượng khích lệ, còn tặng kèm thêm nụ cười ngọt ngào, Hướng Sơ không hề kiêu ngạo, vẫn ổn trọng nói: "Vì Hoàng Thượng phân ưu, là chức trách của thần."
Tạ Nguyên Gia còn muốn nói thêm nữa, nhưng Phó Cảnh Hồng đã bước trước vào trong rồi, "Sao còn chưa đi?"
"Hả...... Ờ." Tạ Nguyên Gia thấy hắn rời đi, cũng vội đuổi theo sau.
Hướng Sơ ở đằng sau nhìn theo một lúc, rồi quay đầu lại phân phó với các vị quan viên vài câu, chính mình cũng dẫn vài người đi theo.
Làm Hoàng đế xem ra cũng không tệ, mùa đông có sơn trang suối nước nóng, mùa hè muốn tránh nóng cũng có sơn trang, đều là chỗ thích hợp để du lịch nghỉ dưỡng, đi chơi còn chẳng cần trả tiền thuê phòng cho người ta.
Toàn bộ sơn trang suối nước nóng được xây dựng dưới chân một ngọn núi thuộc vùng ngoại thành Lâm Châu, nghe nói nơi này có một suối nước nóng thiên nhiên, từ mấy trăm năm trước đã thuộc sở hữu của Hoàng thất, vẫn còn nguyên vẹn không hề thay đổi trong nhiều năm qua, không biết đã có bao nhiêu vị Hoàng đế nghỉ dưỡng ở chỗ này.
Tạ Nguyên Gia chưa từng tắm suối nước nóng bao giờ, nên không biết nó có khác gì với hồ bơi hay nhà tắm công cộng hay không, nhưng y vẫn tràn đầy mong đợi, ngay cả y phục tắm đều đã chuẩn bị xong, ai ngờ Phó Cảnh Hồng lại không có ý định dẫn y đi tắm.
"Hôm nay quên đi, trời đang lạnh." Phó Cảnh Hồng nhìn ra tâm tư của y, rồi nhìn ra ngoài ngắm mây đen ngổn ngang trên trời, "Nói không chừng sẽ có tuyết, Hoàng Thượng cứ ở đây chờ thêm hai ngày, đợi thời tiết tốt chút rồi hẳn đi tắm."
Tạ Nguyên Gia vốn rất mong chờ, ai dè lại bị bác bỏ một cách tàn nhẫn. Lúc từ kinh thành xuất phát rõ ràng đang là đầu xuân ấm áp, ai ngờ vừa đến Lâm Châu thời tiết lại thay đổi, vậy là việc ngâm suối nước nóng chỉ có thể hoãn lại.
Bực bội quá đi.
Sơn trang suối nước nóng vô cùng lớn, toàn bộ đỉnh núi đều là thôn trang, tuy Tạ Nguyên Gia không thể ngâm mình trong suối nước nóng, nhưng thôn trang vẫn còn những hạng mục giải trí khác, sau khi nghe Hướng Sơ có bài bản giới thiệu cho y mấy địa điểm du lịch nổi danh, Tạ Nguyên Gia liền vứt cơn bực tức vì không được tắm suối nước nóng ở sau đầu.
"Còn có vườn mai nữa hả?" Tạ Nguyên Gia cực kỳ cảm thấy hứng thú, "Ở đâu?"
"Ở giữa sườn núi." Hướng Sơ đưa tay chỉ vào chỗ ở lưng chừng núi, "Đó là vườn mai đã có từ hơn trăm năm trước, hoa mai bên trong nở càng đặc biệt hơn so với những nơi, trước mắt đúng lúc đang là mùa thưởng mai, Hoàng Thượng đi chuyến này quả thật đúng dịp.'
Nghe hắn nói như vậy, Tạ Nguyên Gia lại bắt đầu chờ mong, "Cái thôn trang lớn như vậy, ngày thường không có người sao?"
Hướng Sơ đáp: "Ngày thường không có ai tới đây, chỉ có một số bà tử [2] và hạ nhân trông coi, trong thôn trang cũng có chút gà vịt cá ngỗng, cần có người chăm sóc."
[2] - Bà tử: từ dùng để chỉ phụ nữ lớn tuổi làm người hầu giúp việc.
Đây còn không phải là phiên bản cao cấp của Agricola [3] sao?
[3] - Agricola (board game nông trại): là một trò chơi cờ bàn theo phong cách Châu Âu. Đây là một trò chơi sắp xếp công nhân và quản lý tài nguyên. Trong Agricola, người chơi là những người nông dân gieo hạt, cày ruộng, thu thập gỗ, xây chuồng, mua vật nuôi, mở rộng trang trại và nuôi sống gia đình. Sau 14 vòng đấu, người chơi tính điểm dựa trên quy mô và mức độ thịnh vượng đã làm được.
Tạ Nguyên Gia càng thêm hứng thú, Phó Cảnh Hồng quả nhiên không có gạt mình, nơi này quả thật cái gì cũng có!
"Hướng đại nhân ở lại đây đi, đúng lúc trẫm cũng muốn nghe thêm về thôn trang này." Tạ Nguyên Gia tìm một cái cớ, thuận lý thành chương để giữ bạn qua thư ở lại.
Hướng Sơ cũng còn nhiều chuyện muốn nói với Hoàng Thượng, đương nhiên là hoàn toàn nguyện ý. Chỉ có Nhiếp Chính Vương ở bên cạnh là đang lạnh lùng trưng ra cái bản mặt mốc, thấy ánh mắt nhìn mình phần lớn không mang ý tốt, nhưng Hướng Sơ chẳng bận tâm, vẫn như cũ nghiêm túc trò chuyện cùng Tạ Nguyên Gia, một chút cũng không bị ảnh hưởng bởi tầng áp suất thấp do Phó Cảnh Hồng phóng ra.
Vào buổi tối, toàn bộ thôn trang đều thắp đèn lồng, thôn trang bốn năm quạnh hiu hôm nay cuối cùng cũng đã có chút nhân khí (hơi người), Tạ Nguyên Gia dẫn theo Phó Cảnh Hồng, cùng với Thu Dương Hàn Dao và vài người khác cùng nhau dùng cơm dưới mái hiên, Hướng Sơ còn tự mình xuống bếp, dâng lên một mâm bánh cuốn hoa [4], mỗi cái đều trắng nõn và mềm mịn, hương vị rất ngon.
[4] - Bánh cuốn hoa (hua juan): là một biến thể rất phổ biến của bánh bao hấp ở các vùng phía bắc của Trung Quốc. Bánh cuốn hoa có hình dạng giống như một bông hoa được phủ đầy hành lá và dầu mè. Những chiếc bánh được hấp và ăn kèm với món ăn khác.
"Không ngờ Hướng đại nhân còn có tay nghề như vậy." Hàn Dao vừa ăn vừa khen một câu.
Hướng Sơ có chút kiêu ngạo, hắn chính là nhờ vào kỹ năng này, mà được không ít người khen ngợi.
"Mấy cái bánh nướng năm ngoái do Hướng ái khanh tặng cũng không tệ." Tạ Nguyên Gia hoài niệm lại đống bánh nướng kia, vừa thơm vừa giòn, tuy rằng ăn đến đến mức phát ngán không còn cảm nhận được mùi vị, nhưng y vẫn thích.
Hướng Sơ rụt rè khiêm tốn vài câu, lại nói: "Thần ngày thường rảnh rỗi liền thích vào bếp, tuy trình độ không thể so sánh với đầu bếp, nhưng cũng không phải tay ngang, có thể được Hoàng Thượng coi trọng, là vinh hạnh của thần."
Phó Cảnh Hồng lạnh lùng hừ một tiếng, duỗi tay bắt đầu ăn cái bánh bao cuộn thứ tám.
Tạ Nguyên Gia khinh bỉ nhìn hắn, thầm nghĩ đã ăn đồ người ta nấu, còn muốn hành hung người ta, khí độ [5] của vai chính ngươi ở đâu rồi hả?
[5] - Khí độ: Khí chất và độ lượng của mỗi người.
Cảm nhận được ánh mắt của y, Phó Cảnh Hồng quay đầu sang nhìn y, "Sao Hoàng Thượng cứ nhìn thần hoài vậy? Cơm trong chén ngươi đã ăn hết chưa?"
"Ăn xong rồi." Tạ Nguyên Gia ngoan ngoãn gật đầu.
Phó Cảnh Hồng nhìn lướt qua, đẩy dĩa tôm viên đậu hủ trước mặt mình qua, nhẹ giọng nói: "Hoàng Thượng ăn quá ít, ăn thêm dĩa này nữa chắc cũng không thành vấn đề."
Cả người Tạ Nguyên Gia cứng đờ, y ghét nhất chính là cùng vai chính ăn cơm, mỗi lần đều bị cưỡng ép nhồi đầy một bụng thức ăn, nếu có thể cao được thì y đã sớm cao rồi, cứ ép người ta ăn cơm là có ý gì?
Sau bữa cơm chiều, Hướng Sơ lại chu đáo an bài người tới quét tước phòng rồi trải lên giường một lớp chăn bông thật dày, dẫn bọn họ tới nơi mình ở, "Hoàng Thượng, phòng của thần cách nơi đây không xa lắm, nếu người có gì phân phó cứ việc sai người đến báo cho thần."
"Làm phiền ái khanh." Tạ Nguyên Gia gật đầu, "Ái khanh bận rộn suốt một ngày, mau đi nghỉ ngơi đi, trẫm tạm thời không có chuyện gì cần đâu."
Tuy Hướng Sơ rất muốn ở lại cùng Hoàng Thượng thắp nến tâm sự thâu đêm, nhưng hắn trộm liếc mắt sang bên cạnh thấy sắc mặt Vương gia không được tốt, đoán chừng nếu mình ở lại e vẫn còn mạng nhưng chưa chắc toàn mạng rời đi, có chút tiếc nuối dẫn theo người đi khỏi.
Than ôi, tuy là tri kỷ của Hoàng Thượng, nhưng ta có thể làm gì được cho tri kỷ đây khi ở bên người y đang có con sói đói hăm he trông trừng, thật là rầu thúi ruột.
Tạ Nguyên Gia tùy tiện chọn một gian phòng để ở, bảo Thu Dương cùng Hàn Dao cũng mau đi rửa mặt, ngày mai cùng nhau lên trên núi ngắm hoa mai.
Thiến Bích cùng Lam Khấu sau khi vào phòng liền lập tức đơn giản dọn dẹp phòng lại một chút, Lam Khấu đốt lửa lư hương, Thiến Bích trải chăn giường, toàn bộ căn phòng được dọn dẹp vừa êm ái lại vừa thơm tho, Tạ Nguyên Gia rửa mặt ngâm chân, vừa muốn thay y phục đi ngủ, thì cửa đột nhiên bị gõ vài cái, Lam Khấu đi lên mở cửa, phát hiện thì ra Phó Cảnh Hồng đang đứng bên ngoài.
"Vương gia?" Lam Khấu có chút mờ mịt.
Phó Cảnh Hồng chỉ nhàn nhạt lên tiếng, tự mình đi vào, ngựa quen đường cũ vòng qua bình phong đi vào trong, đúng lúc nhìn thấy Tạ Nguyên Gia cởi áo ngoài đang leo lên trên giường, trong mắt chỉ còn sự dịu dàng, khóe môi hơi cong mang theo ý cười đi qua.
Tạ Nguyên Gia thấy hắn đi vào liền ngây người ra, tối rồi không ngủ, chạy qua đây làm cái gì?
"Thần ngủ trong sương phòng [6] không quen, giường lạ không thoải mái, nên tới xin ngủ nhờ chỗ Hoàng Thượng?"
[6] - Sương phòng: là gian nhà nằm ở hướng Đông và hướng Tây trong nhà Tứ hợp viện. Sương phòng thường là không gian dành cho phụ nữ và gia đình của họ, người thường không phận sự không được phép vào.
Hắn nói điều hiển nhiên, nhưng Tạ Nguyên Gia lại cảm thấy có gì đó sai sai.
Ngủ không quen sương phòng, giường lạ, điều này có thể lý giải, nhưng mấy cái này thì có liên quan gì đến việc đến xin ngủ nhờ giường của mình?
Thế giường của ta, sương phòng của ta có thể giúp ngươi ngủ ngon được hả?
Phó Cảnh Hồng không cho phép y từ chối, đúng lý hợp tình leo lên trên giường, dù sao hắn cũng chỉ muốn tìm cái cớ để ngủ chung thôi, Nguyên Gia có nguyện ý hay không, không phải thứ hắn cần suy xét.