Nghi thức tế tổ diễn ra mất khoảng hai tiếng, chờ đến khi Tạ Nguyên Gia lần nữa trở lại thì đã là buổi trưa, quần thần bên dưới đứng chờ đã lâu, bụng bắt đầu kêu réo. Tạ Nguyên Gia không đọc diễn văn, cho phép mọi người về thẳng nhà, chờ đến tối diễn ra yến hội lại đến.
Chúng thần không cần phải nghe lãnh đạo lảm nhảm dài dòng thì vô cùng vui mừng, sôi nổi khen ngợi Hoàng Thượng anh minh, vui vẻ về nhà ăn cơm, cho nên mới nói, một cấp trên không có thói quen nói nhảm sẽ được nhiều người hoan nghênh!
Tạ Nguyên Gia cũng tranh thủ giờ nghỉ trưa nhanh chóng lùa hai bát cơm để bổ sung thể lực, suy cho cùng buổi tối mới là màn chính, đến lúc đó đâu đâu cũng chật ních người, nào là người của bổn triều rồi người ngoại quốc, y còn phải duy trì nụ cười duyên dáng tao nhã, thiết lập Hoàng Thượng dịu dàng mềm mỏng không thể bị sụp đổ, y so với mấy minh tinh hiện đại còn bận rộn hơn, cảm thấy bản thân thật là chuyên nghiệp.
Dạ tiệc có lẽ sẽ bắt đầu vào lúc 6 giờ, đầu thu sau 5 giờ chiều bầu trời dần dần sụp tối, chờ đến lúc 6 giờ căn bản đã nhìn không rõ màn trời, Tạ Nguyên Gia bị Lam Khấu giữ lại điểm trang kỹ lưỡng, hận không thể đánh bóng toàn thân một lần, dường như y không phải đang dự sinh nhật, mà là đi xem mắt.
Lam Khấu nhìn quanh y phục của y, xác định không có bất kỳ nếp nhăn nào mới chịu thả y ra, "Hoàng Thượng, mọi thứ đã xong."
Tạ Nguyên Gia phi thường hoài nghi Lam Khấu thuộc chòm sao Xử Nữ, gần như cầu toàn đâu đâu cũng yêu cầu sự hoàn mỹ, mọi việc đã được thu xếp ổn thỏa, Tạ Nguyên Gia cùng Lam Khấu Thiến Bích đi về phía Ngự Hoa Viên, chỗ đó là nơi hoàng cung ngự dụng dùng để tổ chức yến hội.
Dọc đường đi treo đầy đèn lồng, Tạ Nguyên Gia đạp lên ánh sáng một đường đi thẳng tới Ngự Hoa Viên, trong tiếng tung hô của quần thần liền ngồi xuống. Y nhớ mang máng lần tổ chức yến hội kỳ trước hình như là ngày đại hôn, không ngờ thời gian lại trôi qua nhanh đến vậy, mới đó đã qua bốn tháng.
Chỉ chốc lát sau, Hoàng Hậu đang được vây quanh trong đám người đi đến, chậm rãi bước tới bên cạnh của Tạ Nguyên Gia, nàng đêm nay so với lúc sáng càng thêm xinh đep động lòng người, sóng mắt lưu chuyển quyến rũ lòng người, nếu Tạ Nguyên Gia thích con gái, nói không chừng có khi sẽ rung động.
"Hoàng Hậu tới rồi?" Tạ Nguyên Gia nở nụ cười chân thành, còn tri kỷ trải đệm mềm cho nàng, đỡ nàng ngồi xuống.
Khuôn mặt Hàn Dao thẹn thùng, trộm nhìn Tạ Nguyên Gia, đêm nay nàng đã dùng hết công phu toàn thân để ăn diện, thật không tin Hoàng Thượng một chút cũng không động lòng!
Tạ Nguyên Gia thấy cũng gần tới giờ, ra hiệu cho Chưởng sự thái giám ở bên cạnh, Chưởng sự thái giám lập tức thẳng lưng hô to: "Hiến lễ."
Lời của hắn vừa dứt, triều thần bên dưới lại lần nữa đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đồng loạy quỳ xuống đất tung hô "Ngô hoàng vạn tuế", sau khi Tạ Nguyên Gia cho bọn họ đứng lên, liền đến phần hiến lễ của các sứ thần các nước phụ thuộc.
Vương triều Đại Thành có rất nhiều nước phụ thuộc, chắc khoảng chừng mười mấy nước, đều là các tiểu quốc nhỏ đất chật, ăn vận những loại phục sức kỳ quái, nhưng lễ vật dâng lên đều tinh mỹ quý giá, rất nhiều lễ vật độc đáo khiến Tạ Nguyên Gia mở rộng tầm mắt. Tỷ như Dạ quang bôi, một vài cuộn vải thêu dệt bằng phương pháp mới mà ở Trung Nguyên không có, còn có rất nhiều món đồ chơi nhỏ thú vị.
Cho đến khi có một sứ thần mặt đầy kiêu ngạo dẫn ra hai vị mỹ nữ, không khí tại hiện trường lập tức ngưng đọng.
"Hoàng Thượng, đây là các cô nương mỹ lệ nhất của Nguyệt Nha quốc, Vương của chúng ta thành tâm chúc mừng sinh thần của Hoàng Thượng, có lòng nhịn đau bỏ thứ mình thích, dâng lên nữ nhi người tâm đắc nhất đến Hoàng đế Trung Nguyên."
Hai cô gái kia lớn lên giống nhau như đúc, trên người mặc sa y màu đỏ, lộ ra cổ chân cùng vùng rốn, giữa mày phong tình dị vực (nước ngoài), so với con gái Trung Nguyên nhiều hơn vài phần xinh đẹp hoang dã, nhìn cũng không phải kiểu người dịu dàng. Buổi tối đầu thu rất lạnh, chân trần của các nàng dẫm trên nền gạch, lục lạc vàng trên cổ chân vang leng keng leng keng, mỗi một nụ cười đều là sự cám dỗ.
Tạ Nguyên Gia có chút lúng túng, từ sau khi y đăng cơ, đây là lần đầu tiên nhận được...... Lễ vật đặc biệt như vậy?
Đem phụ nữ dâng tặng, hình như hơi thiếu tôn trọng, nhưng mà......
Y có hơi khó xử, làm sao đây, tình huống này làm sao từ chối? Nguyệt Nha là một nước vô cùng nhỏ, lãnh thổ chắc khoảng bằng một nửa khu vực miễn phí vận chuyển [1] ở hiện đại, đất đai có trữ lượng vàng phong phú, lại có quan hệ thân thiết mấy trăm năm cùng Đại Thành, trước nay chưa từng xảy ra chuyện như thế, người ta ngàn dặm xa xôi tặng khuê nữ cho Hoàng Thượng, đã tuyên bố thẳng trước mặt nhiều người như vậy, nếu y từ chối, lỡ đâu làm người ta phật lòng thì tính sao đây?
[1] - Khu vực miễn phí vận chuyển: bao gồm Giang Tô, Chiết Giang và Thượng Hải.
Y còn đang mải mê suy nghĩ xem có cách nào để xử lý ổn thỏa việc này, sắc mặt Hoàng Hậu bên cạnh cũng đại biến, trong mắt Hàn Dao đầy lửa giận, nàng còn chưa dụ được Hoàng Thượng tới tay, sao lại có thêm hai con hồ mị tử (yêu hồ) tới nữa? Nhìn ánh mắt dáng vẻ kia kìa, vừa nhìn liền biết là hồ ly tinh chuyển thế, ngộ nhỡ Hoàng Thượng thích loại này hơn thì biết tính sao bây giờ?
Phó Cảnh Hồng ngồi vị trí đầu bên trái Tạ Nguyên Gia ngước mắt lên, tầm mắt dừng trên người hai thiếu nữ, thờ ơ nói: "Hoàng Thượng tuổi còn nhỏ, đại lễ này e rằng không có phúc hưởng thụ."
Vị sứ thần kia không tán đồng, có lẽ do quốc gia bọn họ tương đối cởi mở, nên nói chuyện cũng có phần phóng túng: "Có sao đâu? Vương của chúng ta mới mười bốn tuổi đã có con nối dõi, hậu cung mấy chục vị phi tử. Ta nghe nói nam nhân ở Trung Nguyên mười mấy tuổi thành gia lập thất cũng không ít, Hoàng Thượng vừa tròn mười bảy, nếu ở Nguyệt Nha chúng ta thì đã là phụ thân của ba đứa trẻ rồi."
"Thân phận Hoàng Thượng tôn quý, sao có thể so sánh với nam tử tầm thường?" Phó Cảnh Hồng giương mắt nhìn gã, chậm rãi thưởng thức chén rượu trong tay, "Huống chi, bây giờ Hoàng Thượng còn chưa trưởng thành, sao có thể đắm chìm trong nữ sắc? Vương của Nguyệt Nha các ngươi không kịp chờ đến khi Hoàng đế Đại Thành ta cập quan [2], liền gấp gáp đưa mỹ nhân tới, không phải có ý đồ gì khác chứ?"
[2] - nhắc lại một chút, cập quan là 20 tuổi nha.
Vị sứ thần kia trợn to mắt, khuôn mặt râu quai nón run lên, có chút phẫn nộ nói: "Chúng ta không ngại ngàn dặm xa xôi tới chúc thọ Hoàng đế Trung Nguyên, còn đặc biệt dẫn theo Công chúa đến, đây là cách đối đãi của các ngươi đó sao?"
Tuy Nguyệt Nha quốc rất nhỏ, nhưng mỗi năm đều tiến cống không ít tơ lụa vàng bạc cho Đại Thành, đắc tội cũng không tốt, Phó Cảnh Hồng giơ tay lên ý kêu gã chớ nóng nảy: "Bổn vương đâu có nói không nhận."
Tạ Nguyên Gia lập tức nhìn sang Phó Cảnh Hồng, cái này sao được? Hậu cung có mỗi mình Hàn Dao cũng đủ khiến y trọc đầu, giờ còn thêm hai cô em xuất thân vương giả nữa, e rằng cuộc sống sau này của y sẽ không còn được yên ổn.
"Quả thật Hoàng Thượng tuổi vẫn còn nhỏ, lại đang trong giai đoạn học tập quản lý triều chính, hậu cung không nên có quá nhiều người, nhưng Nguyệt Nha một lòng trung thành, Bổn vương cũng không muốn làm kẻ xấu." Phó Cảnh Hồng nghiêm trang, tựa như thật sự nhọc lòng thay Tạ Nguyên Gia những việc này, "Không bằng sứ thần đại nhân đưa hai nữ tử này đến phủ của ta, Bổn vương sẽ tìm lão ma ma trong cung dạy thật tốt lễ nghi hoàng cung Trung Nguyên cho các nàng, đợi Hoàng Thượng trưởng thành, lại đưa các nàng vào trong cung."
"Ngươi thấy sao?"
Dù sao hắn bây giờ cũng không ở phủ đệ của mình, ném hai nữ nhân này vào cũng không phải việc gì khó, qua mấy năm nữa, làm gì có ai còn nhớ rõ hai nữ nhân kia? Dù sao hắn cũng sẽ không đưa cho Nguyên Gia.
Lời này vừa nói ra, không ít người ở phía dưới đều lộ ra vẻ mặt cao thâm khó đoán, tên Phó Cảnh Hồng này đúng là đồ mặt thú tâm tiểu nhân, ngoài miệng thì nói tạm thời thu giữ mỹ nhân dùm Hoàng Thượng, thực chất là ngầm để mình tùy ý hưởng dụng chứ gì?
Nhóm người của Lý thượng thư trái lại cảm thấy lần này tên Phó Cảnh Hồng làm không tệ, hai nữ tử kia vừa nhìn liền biết không phải người tầm thường, nếu thật sự sáp nhập vào hậu cung của Hoàng Thượng, sợ là sẽ loạn chính, đưa đến phủ đệ của Nhiếp Chính Vương, gieo họa một mình Phó Cảnh Hồng là đủ rồi.
Sứ thần lộ vẻ mặt do dự, tựa hồ đang suy xét xem việc này có ổn không.
Tạ Nguyên Gia vội nói: "Hoàng thúc nói không sai, trẫm còn chưa cập quan, đại hôn chỉ mới được bốn tháng, lập tức nạp thêm hai vị phi tử vào cung là không phù hợp, không bằng tạm thời cứ để hai vị Công chúa ở trong phủ của Hoàng thúc, chờ sau này chọn được ngày lành rồi nói sau."
"Trẫm đối đãi với Hoàng thúc chân thành như người một nhà, là người trẫm tín nhiệm nhất."
Lời này của y khiến nhiều người bên dưới tán đồng gật đầu, Hoàng Thượng không gần nữ sắc, có thể thấy được đây là một vị Hoàng đế hiếm có khó tìm, nếu như so sánh, Nhiếp Chính Vương thật là một lời khó nói hết.
Có lẽ vì sứ thần không nắm rõ mạng lưới quan hệ quyền lợi trong nội bộ của vương triều Đại Thành, nên cho rằng tình cảm giữa Phó Cảnh Hồng và Tạ Nguyên Gia vô cùng tốt, vì thế yên tâm giao hai vị Công chúa mỹ lệ vào tay Phó Cảnh Hồng, còn vui vẻ khoe khoang: "Vương gia an tâm, cô nương Nguyệt Nha của chúng ta ai nấy đều nóng bỏng mê người, bảo đảm sau này sẽ làm Hoàng đế Trung Nguyên cái gì mà...... Trung Nguyên các ngươi hay nói cái gì mà...... Phi thiên!"
Suy cho cùng vẫn là lũ dị vực man di, miệng chứa đầy ô ngôn uế ngữ, Phó Cảnh Hồng vỗ tay, mấy thị vệ đằng sau tới, cung kính dẫn hai thiếu nữ đi.
Hai cô nương trước khi rời khỏi, còn cố ý đá lông nheo với Tạ Nguyên Gia, lả lơi hôn gió, cực kỳ nhiệt tình.
Ngay tại giờ phút này, nàng đứng chung một chiến tuyến với Phó Cảnh Hồng, tiện nghi của Hoàng Thượng không thể để cho bọn sài lang dã báo ở bên ngoài chiếm dụng!
Đoạn nhạc đệm này cứ như vậy liền trôi qua, cũng may các sứ thần tiếp theo dâng tặng lễ vật đều theo tiêu chuẩn chuẩn mực, kho bạc nhỏ của Tạ Nguyên Gia lại thu thêm được một mớ, khuôn mặt cười tươi không dập tắt được.
Ngoại quốc tặng xong, kế tiếp đến phiên đại thần của bổn triều, người đầu tiên chính là Hoàng Hậu.
Hàn Dao lệnh cho Nhữ Tân bê hộp gấm ra rồi quỳ xuống, nhẹ giọng nói: "Hoàng Thượng, thần thiếp ngày đêm không nghỉ, thêu cho người bức Bách Phúc Đồ, người xem có thích không?"
Nhữ Tân đang quỳ tiến lên dâng hộp gấm.
Tạ Nguyên Gia cầm hộp mở ra, bên trong là một tấm vải lụa màu nguyệt bạch, bên trên chằng chịt chi chít toàn là chữ Phúc xiêu xiêu vẹo vẹo được thêu bằng chỉ đỏ, đủ các loại kích cỡ lớn nhỏ, tuy hơi khó coi, nhưng y lại rất cảm động.
Hàn Dao rõ ràng là thiên kim khuê các, lúc nhỏ chưa từng chạm tay vào nữ công, nhưng lại tự mình vất vả chuẩn bị quà sinh nhật cho y, có lẽ...... Chắc là thật sự thích mình rồi?
Tạ Nguyên Gia cầm lấy tấm lụa tự nhiên buồn rầu, thứ tình cảm chân thành thuần khiết nồng nhiệt như vậy, y chung quy là không cách nào hồi đáp lại.
"Trẫm rất thích, Hoàng Hậu hao tâm tổn trí rồi." Tạ Nguyên Gia gấp tấm lụa lại bỏ vào trong hộp, rồi nói tiếp: "Ngày mai trẫm sẽ sai người đóng khung, treo trong tẩm cung."
Khuôn mặt Hàn Dao hớn hở, mắc cỡ đỏ mặt cúi đầu.
Thiến Bích đem hộp gấm cất xong, tới lượt Phó Cảnh Hồng cùng Lăng Sương bên cạnh tiến lên trình lễ vật, quỳ xuống đất lớn tiếng nói: "Nhiếp Chính Vương tới hiến lễ."
Tạ Nguyên Gia lập tức cho hắn đứng lên, nhận lấy hộp gỗ do Lăng Sương đưa tới, trong lòng mong đợi mở ra.
Bên trong có khoảng mười mấy quyển trục, Tạ Nguyên Gia ngẩng đầu cảm kích nhìn Phó Cảnh Hồng, lập tức cầm lấy một cái mở ra xem thử, là một bản cuồng thảo [3] rồng bay phượng múa, mạnh mẽ có lực, vừa nhìn liền biết của bậc thầy.
[3] - Thảo thư: Là kiểu chữ được viết nhanh, bút pháp phóng khoáng. Nhiều chữ có thể viết liên miên nối tiếp nhau chỉ bằng một nét. Cuồng thảo là một kiểu của thảo thư. Cuồng thảo (狂草) chữ thảo viết điên cuồng.
"Thần tặng Hoàng Thượng bảng chữ mẫu, chúc Hoàng Thượng sớm ngày luyện được chữ đẹp." Phó Cảnh Hồng đạm mạc [4] nói, "Đều là tác phẩm của đại nho danh gia đương kim (hiện nay), chỉ cần viết theo mỗi quyển ngàn lần, Hoàng Thượng liền có thể xuất sư."
[4] - Đạm mạc: Lãnh đạm, tính lạt lẽo, hay làm ngơ.
Tạ Nguyên Gia: "......"
Hành động này, có khác gì lúc ăn sinh nhật được phụ huynh tặng cho nguyên bộ bài tập giải đề?
Đúng là hết nói nổi.
Tạ Nguyên Gia gượng cười gật đầu: "Hoàng thúc thật có tâm, vì trẫm mà hao tâm tổn sức."
Cái này kỳ thật cũng không thể trách thẳng nam như Phó Cảnh Hồng, chính Lăng Sương đã nói, không thể tặng mấy thứ tục vật (vật dung tục) như vàng bạc ngọc thạch làm bẩn mắt Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đã là người trong lòng của Vương gia, nên dùng lễ vật đặc biệt nhất để tương tặng, cầm kỳ tự họa (tranh chữ) là cao nhã nhất, rất hợp với thân phận của Hoàng Thượng.
Phó Cảnh Hồng nghe thấy cũng có lý, đến lúc đó ai cũng tặng tục vật, chỉ có mình hắn là khác biệt, Nguyên Gia hẳn là sẽ cực kỳ yêu thích.
Tạ Nguyên Gia nghẹn ngào đem kia mười mấy quyển đại tự kia đưa cho Thiến Bích cất giữ cho tốt, cũng không có gan quăng nó đi.
Cũng may, bây giờ đến phiên Quý Thiếu Viêm hiến lễ, sự buồn bực của y nhanh chóng bị thổi bay.
"Trước kia khi thần chinh chiến ở bên ngoài, đã đoạt được vật này từ trong tay của một bại tướng, vẫn luôn cất giữ ở trong thư phòng chưa từng động tới, hôm nay đúng lúc hiến tặng cho Hoàng Thượng."
Quý Thiếu Viêm từ trong lòng móc ra một cái hộp nhỏ, Tạ Nguyên Gia mở ra nhìn thử, lập tức đã bị lóa mù mắt.
Bên trong là một con dao găm tinh xảo, dao găm không có gì đặc biệt, chủ yếu là vỏ dao và tay cầm của dao găm được làm bằng vàng ròng, hơn nữa cả người đều được nạm đủ loại đá quý nhiều màu, tuy rằng tràn ngập mùi nhà giàu mới nổi, kiểu dáng lại kỳ lạ nhưng được cái rất mỏng và chắc chắn, trái lại tạo ra một loại cảm giác tráng lệ huy hoàng.
Tạ Nguyên Gia chưa trải nhiều sự đời, đôi mắt cứ nhìn đăm đăm vào. Y vươn tay cẩn thận sờ lên con dao găm kia, sờ lên đá quý, tùy tiện nạy một cái xuống cũng có giá trị liên thành......
"Ái khanh, ái khanh có tâm rồi!" Tạ Nguyên Gia hớn hở, "Trẫm nhất định sẽ mang theo mỗi ngày!"
Quý Thiếu Viêm thấy y thích, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng.