Quý Thiếu Viêm quỳ ở ngoài Cảnh Doanh Cung một ngày một đêm, nhờ có Tạ Nguyên Gia cầu tình nên Phó Cảnh Hồng mới ở cho phép hắn trở về nghỉ. Quý Thiếu Viêm dù gì cũng không phải người thường, nên cứ tung tăng vui vẻ chạy đi tìm Tạ Nguyên Gia trước đã, nhìn tới nhìn lui cũng không giống dáng vẻ của người đã bị phạt quỳ rất lâu, quả nhiên không hổ là Đại Tướng quân.
Tạ Nguyên Gia nằm trên giường suốt ba ngày, vết thương trên đùi cơ bản đã không còn đau, chẳng qua Ngự y bảo cần phải nẹp gỗ cố định một thời gian, nếu không sẽ lưu lại di chứng, y cũng không có cách nào tránh được sự giám thị của Lam Khấu cùng Thiến Bích, nên đành phải nghe lời nằm ở trên giường an tĩnh dưỡng bệnh.
Vào chạng vạng ngày thứ năm, có một vị khách không mời mà tới thăm hỏi, Tạ Nguyên Gia cũng không ngờ người này sẽ đến. Y nhìn Ấn Gia ngồi trên cái ghế bên cạnh chậm rãi uống trà, trong đầu nhanh chóng suy đoán xem tên này chạy đến đây là có mục đích gì, tóm lại không tin nhân vật phản diện có lòng tốt đến thăm hỏi mình.
"Không biết Tứ vương tử tới đây là có chuyện gì?" Thấy gã từ khi tiến vào cũng không nói lời nào, Tạ Nguyên Gia suy nghĩ rất lâu, quyết định chủ động xuất kích.
Ấn Gia cười tủm tỉm đặt cái chén xuống, giống như chợt nhớ tới chuyện gì: "Nghe nói Hoàng Thượng bị thương, Tiểu vương thân là sứ thần của Ngọc Hồ, đến thăm cũng không được sao?"
Được thì được, nhưng y không tin Ấn Gia lại có lòng tốt như vậy.
"Đa tạ Tứ vương tử quan tâm, trẫm tuy đã khá hơn nhiều rồi, nhưng vẫn không tiện tiếp đãi Vương tử." Y gần như đem ý tiễn khách nói thẳng ra.
Ấn Gia bị người ta hạ lệnh đuổi khách cũng không tức giận, tiếp tục cong khóe môi nói: "Tiểu vương là thật lòng thật dạ đến thăm, không ngờ sự độ lượng của Hoàng đế Trung Nguyên lại bé đến vậy, một khắc [1] cũng không cho được hả?"
[1] – một khắc = 15 phút.
Tạ Nguyên Gia cau mày, tên này có phải có vấn đề gì không, đi tay không tới thăm bệnh cũng chẳng sao, vậy mà còn ở đó lảm nhảm nói một đống lời âm dương quái khí [2], đừng nói thân phận hiện tại của mình là Hoàng đế, cho dù là người thường cũng muốn đập cho gã một trận?
[2] - âm dương quái khí: nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người có lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
"Sự độ lượng của trẫm độ có bé hay không, không tới lượt Vương tử chất vấn." Tính cách của Tạ Nguyên Gia rất tốt, nhưng y thật sự rất ghét cái tên Ấn Gia này.
Ấn Gia khẽ cười một tiếng, "Hoàng Thượng không cần tức giận, Tiểu vương chẳng qua chỉ muốn đến xem vết thương của người, thật sự không có ý gì khác, người hoài nghi Tiểu vương như vậy, thật sự khiến người ta thương tâm."
Rõ ràng là cố ý chọn lúc Phó Cảnh Hồng không có ở đây để tới thăm, Tạ Nguyên Gia tự cổ vũ bản thân lên tinh thần để ứng phó gã, vì tránh làm mất thể diện và thái độ hữu hảo với sứ thần, nên y không thể cường ngạnh đuổi người, trong lòng nhất thời nghẹn khuất.
Ấn Gia ngồi ở đây ăn vạ Tạ Nguyên Gia, sau khi uống hết cả một ấm trà, liền thẳng thắn chê nước trà của Trung Nguyên quá khó uống, không ngon bằng rượu bồ đào (rượu nho) của bọn họ.
Chê không ngon mà sao cứ uống liền tù tì vậy, ngươi có bản lĩnh thì buông ấm trà của trẫm ra, có biết lá trà kia rất quý không?
Tạ Nguyên Gia đau lòng, lá trà kia là do Phó Cảnh Hồng đưa tới, nghe nói sản lượng mỗi năm chỉ có một lượng nhỏ, cho dù là y cũng không có nhiều, Ấn Gia tinh mắt, vừa tới đã tự rót cho mình một chén, vô cùng tự nhiên không xem mình như người ngoài.
Ấn Gia ở được một lúc, thừa dịp Lam Khấu lui ra ngoài đến phòng Ngự dược nấu thuốc cho Tạ Nguyên Gia, mới nghiêm nghị nói chuyện với Tạ Nguyên Gia: "Hoàng Thượng thật là đáng thương."
Vì vẫn luôn chờ gã mở miệng nên Tạ Nguyên Gia sớm đã có chuẩn bị, không khỏi hỏi: "Vì sao trẫm lại đáng thương?"
Ấn Gia khinh miệt cười một tiếng, chỉ nói: "Thân là Hoàng đế của một nước, lại bị một Vương gia khác họ khống chế trong lòng bàn tay, một chút quyền lực cũng không có, chẳng lẽ Hoàng Thượng không cảm thấy nghẹn khuất, hổ thẹn với tổ tiên sao?"
"Không cảm thấy."
Tạ Nguyên Gia nhanh chóng trả lời, ở trong lòng y, thế giới này vốn dĩ xoay quanh vai chính, mọi chỗ tốt đều là của Phó Cảnh Hồng, có liên quan gì đến một cái pháo hôi từ bên ngoài đến như y?
Ấn Gia đại khái không ngờ mình sẽ nhận được câu trả lời như thế, trong lúc nhất thời bị nghẹn tại chỗ, gã dùng ánh mắt như thấy đồ thiểu năng trí tuệ để nhìn Tạ Nguyên Gia, tựa như không thể tin được trên đời này lại có vị Hoàng đế không có tham vọng như vậy, cho phép thần tử đè đầu cưỡi cổ của mình.
"Hoàng Thượng không cần phải nói lời trái với lương tâm." Ấn Gia chọn lờ đi lời y nói, tự mình nói tiếp: "Tiểu vương biết, ở Trung Nguyên có một câu, nói là ' Nằm trên tháp, há để cho kẻ khác ngủ say [3]. ' giống như Nhiếp Chính Vương Phó Cảnh Hồng vậy, ở trong triều một tay che trời, là trở ngại lớn cho ngôi vị Hoàng đế của người."
[3] - Nằm trên tháp, há để cho kẻ khác ngủ say: ý nói phải biết bảo vệ lợi ích của mình, không cho kẻ khác có cơ hội chiếm đoạt.
- Tháp: cái giường hẹp mà dài.
"Đó là bởi vì tuổi trẫm còn nhỏ, chưa đến tuổi cầm quyền." Tạ Nguyên Gia rốt cuộc đã biết được mục đích của gã khi tới đây, cảm thấy gã đang nhân cơ hội này châm ngòi ly gián mối quan hệ giữa y và Phó Cảnh Hồng, tốt nhất là nội đấu đi, để bọn chúng có cơ hội ngư ông đắc lợi.
Nhưng thật đáng tiếc gã suy nghĩ quá nhiều rồi, nếu là Tạ Nguyên Gia trong nguyên tác, khẳng định sẽ nguyện ý nói nhiều với gã hơn hai câu, nhưng đã đổi thành mình, y không hề thấy hứng thú đối với ngôi vị Hoàng đế này, ngược lại còn ước gì vai chính hãy mau đoạt lấy, để y được tiêu sái rời khỏi cung.
Ấn Gia cười một cách tà khí lắc đầu: "Tuổi của Hoàng Thượng vẫn còn quá nhỏ, không hiểu được lợi hại của chuyện này. Tiểu vương có thể cam đoan, người yên lòng với Nhiếp Chính Vương, sợ rằng người kia lại không đối với người như vậy."
"Ý của ngươi là gì?" Tạ Nguyên Gia làm bộ không hiểu.
Con ngươi của Ấn Gia xoay chuyển, lặng lẽ xít lại gần phía Tạ Nguyên Gia, đôi mắt xanh lam nhìn chằm chằm y, cười đặc biệt quỷ quyệt nói: "Chẳng lẽ Hoàng Thượng thật sự chưa từng nghĩ tới, loại người tâm địa rắn rết như Phó Cảnh Hồng, thật sự có thể bỏ qua cho người sao?"
"Hoàng Thượng ngày một lớn lên, đến một lúc nào đó sẽ muốn tự mình chấp chính, có đúng không?" Giọng nói của gã êm dịu trầm thấp, thật sự cám dỗ trí mạng, tựa hồ đang dẫn dụ Tạ Nguyên Gia: "Người cảm thấy, một kẻ đã độc tài quyền lực nhiều năm, có khả năng dễ dàng từ bỏ quyền lực trong tay, tự tay giao lại cho người sao?"
Tạ Nguyên Gia lộ ra nét mặt suy nghĩ sâu xa.
Ấn Gia vừa nhìn liền biết lời mình nói y đã nghe thấm, lộ ra một nụ cười xảo trá, tiếp tục nói: "Ở trong triều luôn có những tin đồn liên quan đến Phó Cảnh Hồng, ta tin chắc người cũng biết, Phó Cảnh Hồng trước nay chưa từng nương tay với kẻ thù chính trị của mình."
Hoàn toàn chính xác, vai chính đúng thật lòng dạ đen tối ra tay hiểm độc, nếu không làm sao xưng bá thiên hạ?
"Cho nên?" Tạ Nguyên Gia muốn nghe thử xem gã sẽ nói gì tiếp theo.
"Không có cho nên." Ấn Gia ngồi thẳng người lại, khôi phục lại ngữ khí bình thường, nói: "Nghe nói Hoàng Thượng lần này ngã ngựa là do không may? Chẳng lẽ người thật sự tin như vậy, trong vụ việc lần này Nhiếp Chính Vương thật sự không liên quan sao?"
Tạ Nguyên Gia rất khẳng định nói: "Hoàng thúc sẽ không đối xử với ta như vậy."
Dẫu sao y cũng sẽ sống đến năm hai mươi tuổi, nam thần sẽ không hại y sớm như vậy, hơn nữa y bây giờ cảm thấy, nam thần còn rất thưởng thức thái độ vô dục vô cầu này của mình, hẳn sẽ không đột nhiên thay đổi xuống tay trước với mình.
Đối với loại đầu gỗ hồ đồ ngu xuẩn như y, Ấn Gia chỉ hận không thể bóp nát chén trà, gã thật sự chưa từng thấy qua vị Hoàng đế nào lại có tấm lòng rộng mở như y, "Trong lúc nhất thời Hoàng Thượng khó mà tin được cũng phải, tốt xấu gì Nhiếp Chính Vương cũng là thúc thúc của người."
Trong đầu Tạ Nguyên Gia có thứ gì chợt lóe lên, mơ hồ đoán được nguyên nhân lần này tới đây của Ấn Gia, "Tứ vương tử lần này tới đây, e rằng không chỉ đơn thuần vì muốn thăm hỏi trẫm đâu nhỉ? Trẫm không tin các ngươi có lòng tốt như vậy."
Ấn Gia mím môi cười: "Hoàng Thượng nói như vậy quả thật làm tổn thương trái tim của người khác, Tiểu vương không thể chỉ đến thăm hỏi thôi sao?"
"Bất quá, đúng thật là có một vụ giao dịch muốn làm cùng Hoàng Thượng."
Tạ Nguyên Gia thầm nghĩ quả nhiên, "Giao dịch gì?"
"Cái tên Phó Cảnh Hồng này nếu không trừ, chắc chắn sẽ vĩnh viễn trở thành đại họa tâm phúc [4] của Hoàng Thượng." Ấn Gia dẫn dắt từng bước, "Thay vì ngồi chờ chết, Hoàng Thượng chưa từng nghĩ tới việc tiên hạ thủ vi cường sao [5]?"
[4] – Đại họa tâm phúc: đề cập đến một mối nguy hiểm tiềm ẩn nghiêm trọng hoặc một vấn đề nghiêm trọng trong một bộ phận quan trọng.
[5] – Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước thì chiếm được lợi thế.
"Chỉ cần người chịu liên thủ với ta, ta có thể giúp người diệt trừ Phó Cảnh Hồng." Ấn Gia rốt cuộc cũng lộ ra một nụ cười nham hiểm lạnh lẽo..
"Điều kiện là gì?" Tạ Nguyên Gia tiếp tục dụ gã.
"Sau khi việc thành, ta muốn ngươi đem mười hai thành trì ở biên cảnh tặng cho Ngọc Hồ quốc của ta." Ấn Gia giở trò công phu sư tử ngoạm [6], căn bản không cảm thấy yêu cầu của mình có bao nhiêu vô lý.
[6] - công phu sư tử ngoạm: cắn một phát được cả miếng to. Ẩn dụ hỏi giá hoặc đòi điều kiện rất cao.
Mười hai thành trì nơi biên cảnh chính là khu vực sầm uất, là cứ điểm giao thông quan trọng, tặng cho Ngọc Hồ, e rằng cơ nghiệp mấy trăm năm của vương triều Đại Thành liền bị huỷ mất một phần tư.
Tạ Nguyên Gia cảm thấy Ấn Gia đúng là kẻ xấu xa, cho dù lớn lên đẹp trai thì cũng vô dụng, gã rõ ràng đang muốn bắt cá hai tay, một mặt lừa gạt hợp tác với Tạ Nguyên Kỳ, mặt khác lại dụ dỗ mình giao dịch cùng gã, mặc kệ cuối cùng kẻ nào chiến thắng, tóm lại gã sẽ không lỗ.
"Vậy ngươi tính giúp ta thế nào?" Y muốn biết có phải là thứ mà mình đang nghĩ tới không.
Ấn Gia cho rằng y cuối cùng cũng có hứng thú, từ trong tay áo lấy ra một cái bình nhỏ màu đen, đặt lên trên bàn nói: "Loại dược này có tên là ' Đoạn hồn tán ', không màu không vị, cho dù là kẻ có tính cảnh giác cao trúng phải cũng sẽ không nghi ngờ, chỉ cần ba canh giờ là có thể lấy mạng người, cả người co giật, thất khiếu chảy máu đến chết."
"Hoàng Thượng ngày thường tiếp xúc với Nhiếp Chính Vương cũng không có ít, chỉ cần người thừa dịp hắn không chú ý hạ thủ, Tiểu vương tin chắc tuyệt đối không có vấn đề." Ấn Gia cười nói.
Tạ Nguyên Gia nhìn cái bình màu đen kia, trong lòng bỗng nhiên hiểu rõ tại sao Phó Cảnh Hồng lại làm trái thiết lập nhân vật trong nguyên tác để bị trúng độc, kỳ thật nhìn vào thì như Ấn Gia bày trận, nhưng đến cuối cùng người thu lưới lại là Phó Cảnh Hồng.
Phó Cảnh Hồng giả vờ trúng độc, để Ấn Gia trong nguyên tác cho rằng mưu kế của mình đã thực hiện được, mang theo Công chúa Thu Dương cùng nhau về nước, nửa đường lại giết Thu Dương, sau đó quay đầu dẫn binh một lần nữa áp sát biên cảnh, muốn thừa cơ hội này làm Đại Thành thiệt hại nghiêm trọng, nhưng không ngờ lại bị Phó Cảnh Hồng hoàng tước tại hậu [7], mười vạn đại quân bị giết đến thất linh bát lạc, thiếu chút nữa diệt toàn quân.
[7] – Đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu (bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ ở đằng sau): Nghĩa đen là bọ ngựa đang muốn bắt ve, mà không biết chim sẻ ở phía sau đang muốn bắt mình. Nghĩa bóng là ẩn dụ cho việc hãm hại người khác để trục lợi mà không biết có người đang theo dõi mình.
Trách không được trong nguyên tác đoạn trúng độc này chỉ miêu tả sơ lược, nguyên lai là khi đó cũng có sự tham dự của Tạ Nguyên Gia.
"Đa tạ ý tốt của Tứ vương tử." Tạ Nguyên Gia ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: "Nhưng trẫm không cần thứ này."
Ấn Gia nghe không hiểu lời y nói, quay đầu nhìn lại. Tạ Nguyên Gia nghiêm túc nói: "Trẫm chưa từng nghĩ sẽ xuống tay với Hoàng thúc, Hoàng thúc cũng sẽ không hại trẫm, làm phiền Tứ vương tử lo lắng rồi."
"Ngươi đây là có ý gì?" Ấn Gia nhìn y, hung tợn mà nói.
Tạ Nguyên Gia không tin gã dám làm gì ở trên địa bàn của mình, bình tĩnh đem những gì đã nói vừa rồi lặp lại một lần nữa: "Trẫm sẽ không xuống tay với Hoàng thúc, tương tự —— cũng không cho phép ngươi đụng đến hắn, mặc kệ Hoàng thúc muốn làm gì, trẫm chưa bao giờ oán trách hắn."
Ngoại trừ việc bị phạt viết chữ lớn.
"Tạ Nguyên Gia, ngươi thật sự là kẻ ngu xuẩn nhất mà ta từng gặp." Ấn Gia lạnh nhạt nói, "Trách không được Tạ Nguyên Kỳ xem thường ngươi."
"Trẫm không cần Thất hoàng huynh để mắt tới." Tạ Nguyên Gia hiếm khi miệng lưỡi sắc bén, "Hắn lợi hại như vậy, không phải vẫn bị Hoàng thúc đuổi chạy không kịp chỉ có thể đến Tây Vực cấu kết làm chuyện xấu với ngươi?"
"Ngươi!" Ấn Gia trong lòng chấn động, gã còn chưa kịp hỏi Tạ Nguyên Gia vì sao biết mình có giao dịch với Tạ Nguyên Kỳ, liền nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân, là Lam Khấu đã trở lại.
Gã cất lại bình dược ở trên bàn, chưa từ bỏ ý định thấp giọng nói: "Được lắm, một ngày nào đó, ngươi sẽ cầu xin ta."
"Hừ!"
Ấn Gia đứng dậy, lạnh mặt đi ra ngoài, vừa đúng lúc lướt qua Lam Khấu đang tiến vào.
Lam Khấu hơi nghiêng người nhường đường cho gã, nhìn theo bóng dáng gã rời đi, trong mắt chợt có sát ý lóe qua.
Vào ban đêm, trong thư phòng ——
"Y thật sự đã nói như vậy?" Phó Cảnh Hồng chống cằm nhìn chằm chằm Lam Khấu, trong giọng nói tràn ngập sự sung sướng, "Y thật sự nói, bất luận Bổn vương có làm cái gì, y đều không oán trách?"
"Đúng vậy." Lam Khấu gật đầu.
Phó Cảnh Hồng hơi mỉm cười, "Bổn vương thì ra không có thương sai người."
Lam Khấu nghe xong lời này của hắn, rất nhiều lần muốn mở miệng phản bác nhưng phải kìm nén lại, là ai nhiều lần thất thường phạt người ta luyện tư thế viết chữ lớn, đây mà là thương sao? Sợ rằng cũng không biết rõ cái gì gọi là yêu thương người khác.
Tâm trạng của Phó Cảnh Hồng rất tốt, hắn càng nghĩ càng cảm thấy Tạ Nguyên Gia thật là đáng yêu, hắn đã đem Ấn Gia đưa tới tận cửa, kết quả y vẫn khờ khạo muốn bảo vệ mình, thật ngu ngốc, bị người ta bán còn không biết.
Đứa trẻ đáng yêu như vậy, tại sao lúc đầu hắn lại cảm thấy y là đồ ngu chứ?
Từ nay về sau, Nguyên Gia đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.