Luân Hồi

Chương 34: Thực nghiệm mới



Hấy hai chị em đi ra ngoài không bao lâu mà trở về mang bao nhiêu đồ, mọi người đang bận rộn trong sân cũng rất ngạc nhiên, hai đứa trẻ này thật may mắn. Có người nói thầm.

Con rắn lớn như thế làm sao hai đứa trẻ này bắt được? Những người phụ nữ trong thôn đang bóc quả lấy hạt nhìn thấy con rắn lớn trên tay Tiểu Thần Hi, những người này vốn dĩ sợ rắn, không tự chủ được bè lùi lại phía sau.

Đặt con rắn cẩn thận xuống, hai chị em cầm một cái thùng nước, nắm lấy cái đầu rồi giết nó, nhìn thấy bộ dạng hấp tấp bận rộn của hai chị em, mọi người đang bận rộn làm việc ánh mắt mở to, không biết hai chị em muốn sở trò gì mà đùa giỡn với con thiêu thân, đúng là lại kiếm chuyện rồi.

Nhiệm vụ cho nước, đây là một nhiệm vụ quan trọng, người bình thường thì không được, đương nhiên là gắng nặng trên vai Tiểu Thần Hi, nghe nói Tiểu Thần Hi không hổ danh là người máy có công năng chiến đấu lớn nhất, ngay cả gánh nước cũng rất tốt, thùng nước đầy mà cân đối nhau không hề rơi một giọt nào.

Những người chưa từng xách nước thì cho rằng chuyện này rất đơn giản, nhưng thực tế lại không phải, việc cân bằng trong gánh nước là yêu cầu rất cao, lần đầu tiên gánh nước mà không cân đối được thì khả năng đi được mấy bước sẽ chao đảo, nước bên trong sẽ tràn ra ngoài, nhưng nếu như mang thùng nước ở phía sau thì sẽ dễ gánh về hơn, giống như các đệ tử thiếu lâm tự ngày xưa luyện công đều bắt đầu từ việc gánh nước, mục đích là để rèn luyện khả năng cân bằng năng lực.

Từ suối nước khoáng đến nhà Trương Lam không phải là gần, mỗi một chuyến đi cũng phải một ngàn năm trăm mét, đi về là ba trăm mét, Tiểu Thần Hi ở phía trước, thản nhiên định thần rồi đi chậm rãi. Việc nhỏ này thì tính gì, cũng không khó chút nào cả. Trương Lam đi theo phía sau.

- Chị, chị nói dùng nước khoáng làm nước hoa quả dầm có ngon hơn nước giếng không?

Trương Lam hỏi ý kiến Tiểu Thần Hi, tuy rằng biết trong lòng nghĩ gì nhưng rốt cuộc thế nào thì vẫn chưa rõ.

- Căn cứ vào số liệu phân tích, dùng nước khoáng làm nước hoa quả dầm chắc là ngọt hơn, màu sắc của hoa quả cũng tươi hơn, so với ban đầu tốt hơn.

Tiểu Thần Hi đáp.

- À thế thì tốt rồi.

Có được câu trả lời, Trương Lam trong lòng cũng chắc chắn hơn.

Hai người trên đường về nhà thấy bác Vương đang chuẩn bị cho thêm nước vào nồi, Trương Lam vội vàng gọi:

- Bác Vương, đợi một chút, không nên cho thêm nước.

- Sao thế, có gì không hợp lí à?

Bác Vương dừng tay cho nước, có chút nghi ngờ.

- Không phải.

Trương Lam giải thích:

- Đây là nước mà cháu mang về, muốn thử dùng làm nước hoa quả dầm xem có khác gì với nước bình thường không.

- Không phải đều là nước sao? Có gì khác nhau chứ?

Bác Vương lầm bầm, nhưng vẫn cho nước mà Tiểu Thần Hi gánh về vào trong nồi, ông chủ nhỏ nói, cả nhà máy đều là người nhà mà, cậu ta nói thế nào thì làm thế đó, hơn nữa dù sao cũng là nữa thì dùng cái nào mà chẳng được.

Cho nước vào, vừa đủ một trăm bình, vừa mới đủ một lồng, tìm một cái phấn viết một cái đầu heo thật to trên nắp lồng hấp làm ký hiệu, chỉ vào lồng nước hoa quả dầm này, Trương Lam dặn dò:

- Bác Vương, bác chú ý nhé, những cái lồng vừa rồi chưng xong không cần nhập kho, để lại cho cháu, đến lúc đó cháu sẽ dùng.

- Yên tâm, bác hiểu.

Bác Vương nhìn cái đầu heo trên lồng hấp, không nhịn được lau mồ hôi trên trán.

- Là cái lồng cháu dùng phấn vẽ đầu heo lên phải không, bác nhớ rồi, yên tâm, được rồi, đừng có làm rối tung lên nữa, hai chị em cháu ra ngoài chơi đi.

Khong thể chịu nổi tư tưởng này nữa, bác Vương bèn đuổi người.

Đổ mồ hôi, bị coi như một đứa trẻ! Trương Lam sống hai kiếp mà cộng vào nhau thì tuổi cũng đã hai tám rồi. Ở nhà mà còn bị đuổi ra chỗ khác nên ra vẻ buồn bực.

- A được.

Trong nhà mình còn bị đuổi, Trương Lam trong lòng cảm thấy buồn bực, bèn kéo Tiểu Thần Hi giận dỗi đi vào trong nhà xem tivi.

Tiểu Thần Hi đang ngồi kia mơ hồ, theo như những gì Tiểu Thần Hi nói, cần tiết kiệm điện, kéo dài thời gian sử dụng pin trong cơ thể, Trương Lam đã từng đẽo gọt quá, sau đó phải nghiên cứu pin cho Tiểu Thần Hi dùng. Nếu không trong tình trạng khẩn cấp không có điện thì xong rồi. Tuy rằng Tiểu Thần Hi hay nói với mình là pin trong người mình có thể dùng 150 năm, Trương Lam chết rồi mình cũng vẫn chưa chết, nhưng mình mà chết sau Tiểu Thần Hi thì làm sao giờ? Sợ pin không đủ thì sẽ chết. Trương Lam ngồi suy nghĩ mà đổ mồ hôi, đây không phải điều Trương Lam mong muốn.

Chẳng có gì làm ngồi không cả tiếng, bác Vương ở bên ngoài gọi Trương Lam:

- Cháu trai, nước hoa quả dầm của cháu đã xong rồi, để chỗ nào đây?

- Được rồi sao?

Đang buồn chán xem ti vi ngủ gà ngủ gật, Trương Lam nhất thời tinh thần phấn chấn.

- Vâng.

Tiểu Thần Hi cũng đi theo ra ngoài.

Quan sát tỉ mỉ trăm bình nước hoa quả dầm được làm bằng nước khoáng, thuận tay bèn lấy ra một bình dùng nước bình thường để so sánh, còn không phải nói, so sánh tỉ mỉ, đúng thực sự là khác với bình nước hoa quả dầm được làm bằng nước bình thường. Mặc dù còn chưa ăn thử không biết hương vị thế nào nhưng nhìn màu sắc thì tươi hơn nhiều so với loại làm bằng nước bình thường, bên trong cũng sánh hơn, xem ra hai loại này đẳng cấp khác nhau rất lớn.

- Để hai ngày sau rồi nếu thử xem hương vị khác nhau thế nào!

Trương Lam nói:

- Hiện tại bây giờ thì để những vò này trong phòng của cháu đi.

- Nước hoa quả dầm vẫn phải để thêm mấy ngày mới xem được.

Vừa mới tỉnh dậy, Trương Lam đã đề nghị với Tiểu Thần Hi.

- Hay là chúng ta đi kiểm nghiệm nước suối khoáng, có báo cáo xuống phía dưới thì mọi chuyện sẽ tiện hơn.

- Được.

Tiểu Thần Hi đồng ý, hỏi hay không hỏi cũng không khác nhau mấy, bởi vì cơ bản thì Tiểu Thần Hi cũng sẽ không phải đối.

Tìm một cái hộp đầy nước, hiện tại ở nhà nhiều nhất là thứ đồ này, tìm một cái bao bỏ vào. Vừa vặn hôm nay có một chiếc xe chở hàng đến, vừa may cần đi qua thị trấn. Trương Lam và Tiểu Thần Hi tìm cha mẹ chào hỏi, nói là muốn đi ra ngoài thị trấn chơi, Trương Tông Quân và Dương Chi cũng rất yên tâm cho hai đứa trẻ, không cần lo lắng chúng bị người ta lừa bán, con trai thì khỏi phải nói rồi, người tinh anh, không lừa bán người ta chứ nó không để bị lừa bán. Còn đứa con gái, từ ngày con gái dùng một tay chặt gạch đỏ, hai vợ chồng cũng không nói gì, đứa con gái này, toàn bộ chính là một vũ khí hình người.

Có lúc Trương Tông Quân cũng lợi dụng nó, không nhẽ là vì câu nói đó, không phải người nhà không được vào nhà? Vì sao con trai mình là thiên tài mà con gái thì khí lực lại như một quái vật vậy? Hai đứa con trong nhà nhìn không bình thường chút nào, tiểu cô nương kiều diễm mảnh mai kia, không thể ngờ là có thể chặt đứt được gạch. Với mức độ này, các binh sĩ bình thường cũng không làm được. Để kiểm tra con gái mình có phải giở trò gian dối gì không, Trương Tông Quân đã từng cố ý cầm một viên gạch tới, kết quả thật khiến ông ta không ngờ, viên gạch đỏ thật, dùng để xây nhà, không có vấn đề gì cả lại bị cô con gái đáng yêu chặt vỡ làm đôi.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.