Luân Hồi Thương Đế

Chương 116: 116





Ở trong khách điếm, Đoạn Ngọc ngồi ăn giống như hổ đói, đối diện hắn Hắc Hỏa Xà chân thân cuộn mình nằm xuống, tổ hợp như thế lộ ra có chút bắt mắt, xung quanh có không ít võ giả đang dùng bữa cũng không nhịn được mà ghé mắt nhìn một chút.
Mệnh Tuyền cảnh võ giả đã có thể thu phục Thú sủng đương nhiên không phải đơn giản, không phải cơ duyên thâm hậu thì cũng là thiên tài gia tộc, tài phú không kém.

Đoạn Ngọc lúc này đã triệt để lộ ra Mệnh Tuyền cảnh sáu tầng tu vi nên những người đến kia tất nhiên là đều cho rằng Đoạn Ngọc chính là người sau.
Mười bảy mười tám tuổi Mệnh Tuyền cảnh sáu tầng, thiên phú như vậy ở trong Thánh Nguyên Đế quốc cũng không có nhiều.
Trước đó Đoạn Ngọc có chỗ cố kị Yêu tộc Trảm mầm kế hoạch những ngẫm lại thì bây giờ Phù Sơn thành rất an toàn, Phủ Thành chủ còn chủ động xuất kích đi càn quét Yêu tộc cùng Hung thú, Yêu tộc dĩ nhiên là đã không phải uy hiếp.
Lùi lại một bước thì Lục Ngọc cũng chỉ là thân phận giả của Đoạn Ngọc mà thôi, thật bị nhắm đến thì cùng lắm là bỏ đi là được.

Sau hôm nay e là hắn đã có thể đi vào Táng Long cốc, thân phận Lục Ngọc sau này hẳn là sẽ không cần dùng đến nữa.
“Ừm?”.

Lúc này Lam Thất cũng từ bên cạnh khách điếm đi vào, hắn dĩ nhiên cũng là khách ở trọ qua đêm của khách điếm, sau khi nhìn thấy Đoạn Ngọc cùng Hắc Hỏa Xà chân thân hai mắt của hắn liền có chút híp lại.

Đoạn Ngọc lại có Thú sủng, việc này có chút ngoài ý muốn của hắn.
Nuôi Thú sủng rất tốt thời gian cùng tư nguyên, người có thể nuôi được Thú sủng tất nhiên là phải có tài phú không thấp.

Đoạn Ngọc thiên phú cao, tự thân còn có nuôi Thú sủng thì đương nhiên phải là thiếu gia của Gia tộc mạnh mẽ nào đó.
Đoạn Ngọc linh giác nhạy bén đã cảm ứng được Lam Thất, thế nhưng hắn cũng chỉ liếc nhìn một cái rồi cũng không để ý đến kẻ này, trong nội tâm hắn đã định Lam Thất chính là một người chết!
Lam Thất nhìn thấy cảnh này thì ánh mắt lóe lên một đạo sát ý lạnh lẽo.

Thế nhưng rất nhanh hắn đã đem sát ý che giấu, ở trong Phù Sơn thành, đặc biệt là trong khách điếm này hắn không thể lại cùng Đoạn Ngọc xung đột.

Động Thiên cảnh lửa giận hiện không phải là hắn có thể chịu đựng.

Cơ hội giết Đoạn Ngọc rất nhiều, không nhất thiết phải ở trong Phù Sơn thành động thủ.
Lam Thất lựa chọn một bàn ở bên cạnh Đoạn Ngọc ngồi xuống rồi cũng gọi mấy món ăn đơn giản, sau đó cũng làm như không thấy Đoạn Ngọc mà bắt đầu ăn sáng.

Đang trong lúc ăn ánh mắt của hắn đôi khi lại liếc nhìn Hắc Hỏa Xà chân thân một chút rồi khóe miệng nhếch lên hơi có quỷ dị.

Đoạn Ngọc không để ý, Hắc Hòa Xà chân thân nhưng lại nhìn chằm chằm Lam Thất, Đệ nhị nguyên thần trong đó cảm thấy có chút thú vị, gia hỏa không lẽ là đang đánh chủ ý xấu với Hắc Hỏa Xà chân thân?
Mới đầu Lam Thất cũng không để ý, thế nhưng khi nhìn thấy Hắc Hỏa Xà chân thân ánh mắt có chút nhân tính hóa thì kinh ngạc, không lẽ là nói Hắc Hỏa Xà chân thân đã sinh ra một tia linh trí rồi? Nếu là như vậy há không phải là đang nói Hắc Hỏa Xà này chuẩn bị lột xác thành Yêu tộc rồi?
Phát hiện này để Lam Thất hai mắt tỏa sáng, tâm tình tốt hơn không ít.

Một cái Nhị giai Hung thú sắp có khả năng lột xác thành Yêu tộc thì thiên phú phải mạnh mẽ đến đâu? Cho dù là Tam giai Hung thú có thể lột xác thành Yêu tộc cũng không nhiều, mỗi một cái đều có thiên phú rất cao.
Nếu như Lam Thất có thể thu được một đầu Hung thú có tiềm lực cao như vậy làm Thú sủng thì nói không chừng là bản thân hắn có thể được lợi từ chính Thú sủng của mình.
“Tiểu tử, Thú sủng này của ngươi không sai”.

Ăn gần xong Lam Thất chợt quay đầu nhìn sang Đoạn Ngọc khẽ cười nói.
“Chuyện này có liên quan đến ngươi sao?”.

Đoạn Ngọc lau miệng liếc nhìn Lam Thất thản nhiên đáp lại.
“Ha ha”.

Lam Thất cười nhạt, sau đó dùng thanh âm mà chỉ có Đoạn Ngọc và hắn nghe được nói.

“Ta đem ngươi giết chết, con Hắc Hỏa Xà này tất nhiên là sẽ trở thành Thú sủng của ta”.
“Ngươi dám giết ta?”.

Đoạn Ngọc liếc nhìn Lam Thất kinh ngạc.

“Ngươi có khả năng đó sao?”.

Nội tâm lại có chút âm thầm bội phục Lam Thất tính toán, tên này thật sự xấu bụng đến cực điểm, bề ngoài nhìn trơn thu sạch sẽ nhưng tâm tư thật sự là rắn rết.
Chợt Đoạn Ngọc hiểu được vì sao Giang Lăng Tuyết dù là bỏ nhà chạy trốn cũng không nguyện ý kết hôn với Lam Thất, cùng một kẻ thủ đoạn tâm cơ đầy mình như Lam Thất thành hôn, nghĩ đến cũng là một chuyện đáng sợ.
“Ta biết ngươi thân thế của ngươi không đơn giản, thế nhưng Bản công tử cũng không phải người mà ngươi có thể tùy tiện đắc tội”.

Lam Thất tự tin cười đáp.


“Không cần người ra khỏi Phù Sơn thành, chỉ cần Phủ Thành chủ dẫn người đi càn quét Yêu tộc thì sẽ là tử kỳ của ngươi”.
“Thành chủ xuất thành thì ngươi liền không nhìn mệnh lệnh của hắn?”.

Đoạn Ngọc kinh ngạc.
“Thành chủ mệnh lệnh cũng phải nhìn xem là người nào”.

Lam Thất cười nhạt.

“Đem ngươi giết chết, lại không người nói cho Thành chủ biết thì cũng giống như chưa từng xảy ra chuyện gì”.
“Thú vị thật”.

Đoạn Ngọc khẽ cười.

“Phù Sơn thành thế nào cũng là một đại thành của Thánh Nguyên Đế Quốc, ngươi có thể ở trong thành giết người mà không bị truy tra? Chưa từng xảy ra chuyện gì? Lam gia cho ngươi đặc quyền này?”.
Lam Thất nghe vậy thì thần sắc hơi chút cứng lại, Đoạn Ngọc lời này trực tiếp đem Lam gia hắn trở thành kẻ phản lại Thánh Nguyên Đế Quốc! Hắn cho dù ngông cuồng cũng không dám có loại ý nghĩ này, Lam gia mạnh hơn thì cũng không thể so được với thế lực cầm quyền của Thánh Nguyên Đế Quốc, Lam gia nếu có ý định làm phản thì e là sẽ bị diệt tộc trong một đêm!
“Tiện nhân, ngươi muốn chết?!?”.

Lam Thất thẹn quá thành giận trầm giọng quát.
Đoạn Ngọc hai mắt khẽ híp, Lam Thất đã lần thứ hai nhắc lại từ này, Đoạn Ngọc chắc chắn sẽ để kẻ này phải trả giá thảm trọng.

Khẽ hít vào một hơi hắn mới cười khinh thường.

“Ta nếu như sống đủ lâu như ngươi thì sẽ không phải chỉ có Luân Hải cảnh ba tầng, ngươi nói xem ta nếu như là tiện nhân thì ngươi xứng với cái gì? Không bằng tiện nhân?”.
“Ngươi...”.

Lam Thất đứng lên trừng mắt nhìn Đoạn Ngọc, Luân Hải cảnh ba tầng khí thế ép về phía Đoạn Ngọc, thế nhưng chút uy áp đó thì làm sao có khả năng gây ra ảnh hưởng tiêu cực cho Đoạn Ngọc?
Đoạn Ngọc biểu tình như thường cười nhạt.


“Thế nào? Không lẽ bây giờ ngươi còn muốn động thủ với ta ngay trong Phù Sơn thành này?”.
Lam Thất híp mắt lạnh lùng nhìn Đoạn Ngọc không nói, tại hắn xem ra thì Đoạn Ngọc chính là đang muốn khiêu khích để hắn công kích Đoạn Ngọc, tuy rằng như vậy hắn có thể dứt khoát đem Đoạn Ngọc đánh chết nhưng phía sau đó hậu quả không phải là hắn có thể chịu nổi.
“Yên tâm, ta cũng không có ý định lưu lại ở trong Phù Sơn thành tránh ngươi”.

Đoạn Ngọc lại cười nói.

“Đến lúc đó ngươi có thể đến tìm ta”.

Hắn lúc này đúng là đang dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Lam Thất.
“Tốt!”.

Lam Thất thoáng chút ngẩn ra, sau đó thì khóe miệng khẽ nhếch lên lạnh lùng đáp một tiếng.

“Đến lúc đó ta sẽ để ngươi biết đây là hành động ngu xuẩn cỡ nào!”.

Nói xong hắn đứng lên trực tiếp rời khỏi khách điếm, trên bàn còn lại đồ ăn hắn xem như không thấy.
Đoạn Ngọc nhìn bóng lưng của Lam Thất rời đi khách điếm híp mắt, nếu như hắn thật là gặp Lam Thất thì nhất định phải đem cọc phiền phức này giải quyết triệt để.

Lam gia phía sau y không phải là thế lực mà hiện tại hắn có thể đối phó nhưng đối với Đoạn thị thế lực thì Lam gia chỉ là một cái tiểu thế lực mà thôi, hắn tin tưởng sau khi mình trở vế Đế đô thì có thể đạt được gia tộc trọng điểm bồi dưỡng.
Đến lúc đó hắn muốn diệt Lam gia đoạn trừ hậu họa vô cùng dễ dàng.
Đoạn Ngọc sau đó cũng thanh toán năm khối Hạ phẩm linh thạch cho Khang quản sự rồi rời khỏi khách điếm đến cùng đám người Thôi Phong tập hợp.
“Tứ Hoàng tử kinh nghiệm lăn lộn võ đạo giới hay là quá kém, trực diện đối đầu với Lam Thất như vậy có khả năng sẽ gặp phải ám toán”.

Thiên Cửu ở trên thiên không nhíu mày khẽ nói.
“Vậy thì chưa chắc”.

Thiên Tam thân hình lóe lên xuất hiện ở bên cạnh Thiên Cửu cười nói.

“Lam Thất kia nên tính là một cái tiểu thiên tài, tu vi của hắn cao hơn Tứ Hoàng tử nhiều, bằng vào tự thân kiêu ngạo thì khả năng hắn mượn nhờ ngoại lực đối phó với Tứ Hoàng tử cũng không cao”.
“Ngươi cảm thấy đây là Tứ Hoàng tử cố ý khiêu khích Lam Thất?”.

Thiên Cửu kinh ngạc, có chút nghi ngờ hỏi.

“Tứ Hoàng tử tuổi đời còn nhỏ, loại này tâm kế e là không có”.

Thiên Tam lắc đầu.

“Thế nhưng nói là khiêu khích thì hẳn là đúng rồi, Tứ Hoàng tử có lẽ là muốn triệt để đem lam Thất giải quyết”.
“Nói như không nói”.

Thiên Cửu sầm mặt.

“Phải rồi, ngươi đã cùng Phù Sơn Thành chủ nói những gì? Đi lâu như thế?”.
“Để hắn tìm hiểu một chút ngọn nguồn của chủ nhân khách điếm này, sau đó liền phát hiện ra một chút sự tình thú vị”.

Thiên Tam khẽ cười nói.
“Ngươi còn muốn thừa nước đục thả câu?”.

Thiên Cửu nhăn mày tỏ ra tức giận hỏi.
“Được rồi”.

Thiên Tam cười.

“Theo như thông tin thu được thì Lưu Quân trước kia từng tham gia Cổ Yêu chiến trường, hắn bị thương nên mới trở về Thánh Nguyên Đế Quốc ẩn cư, mở ra khách điếm kinh doanh chỉ là tiêu khiển một chút”.
“Trở về từ Cổ Yêu chiến trường? Còn bị thương?”.

Thiên Cửu kinh ngạc.

“Kia há không phải là nói Động Thiên cảnh tám tầng vốn cũng không phải là tu vi của hắn?”.
“Ngươi cứ nói đi”.

Thiên Tam cười cười ý vị thâm trường nhìn xuống bên dưới khách điếm.
Bởi vì ngươi là tỷ tỷ ta.

Cho nên...!ta đấu không lại ngươi..


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.