Lừa Nhau - Lãnh Sơn Tựu Mộc

Chương 62



"Vậy anh phải viết giấy cam kết."

Phương Thời Ân chậm rãi đưa tay đẩy Tô Chấp Duật ra, đối mặt với người đàn ông đột ngột tỏ tình để cố gắng níu kéo cuộc hôn nhân này, cậu nói ra yêu cầu của mình.

Nói xong cậu lại lập tức cúi người xuống, vừa lẩm bẩm trách móc hắn: "Đều tại anh làm đổ hết rồi." Vừa nhặt từng chiếc vòng tay, mặt dây chuyền rơi rải rác trên sàn nhà bỏ vào hộp.

Viết giấy cam kết có lẽ là một thủ tục thường xuyên phải làm để giải quyết mâu thuẫn trong hôn nhân.

Hiển nhiên bây giờ Tô Chấp Duật cũng không ngoại lệ.

Hắn đứng đó, nghĩ đến lúc Phương Thời Ân nói ra yêu cầu với vẻ mặt trông rất nghiêm túc, trong đôi mắt đen kịt của hắn hiện lên sự thương hại không nói nên lời.

Hắn thấy cậu thật ngốc, ngay cả giấy cam kết của đàn ông mà cũng tin.

Nhưng vẫn rất an phận trả lời: "Được."

Buổi tối 9 giờ rưỡi, trong phòng khách sáng trưng hai người ngồi đối diện nhau trước bàn.

Tô Chấp Duật liếc nhìn một cái thấy Phương Thời Ân đã vào tư thế sẵn sàng đón quân địch, mau chóng dời ánh mắt đi rồi cụp mắt xuống hỏi cậu: "Em muốn anh cam kết điều gì?"

Hình như cậu đã lên kế hoạch xong xuôi từ lâu, nhanh chóng nói ra: "Cam kết không bỏ rơi, không buông tay."

Tô Chấp Duật cầm bút viết lại nội dung mà cậu đọc dưới ba chữ to "giấy cam kết", vừa viết vừa nghe cậu bổ sung: "Và không sỉ nhục."

Cánh tay đang cầm bút của hắn chợt khựng lại, nhưng hắn không ngẩng đầu lên mà vẫn tiếp tục viết chữ lưu loát trên giấy, hỏi: "Còn gì nữa không?"

Phương Thời Ân nói: "Hết rồi."

Tô Chấp Duật viết chữ ký của mình ở phần người cam kết, có lẽ vì vừa rồi đã nói lời yêu nên cậu không kêu hắn phải đảm bảo sẽ yêu mình nữa.

Viết xong giấy cam kết, Phương Thời Ân nhận lấy tờ giấy mà hắn đưa cho mình xem xét kỹ lưỡng một lần, xác nhận không có sai sót gì mới lên giọng trả lời "ừm" một tiếng với hắn.

Tô Chấp Duật thấy cậu đứng dậy khỏi bàn quay lưng lại với mình, gấp đôi tờ giấy cam kết mỏng manh đặt ngay ngắn vào bên trong ốp điện thoại. Coi như đó là khuôn vàng thước ngọc không bằng, một khi hắn đã đảm bảo thì chắc chắn sẽ làm được nên mới được cậu cất giữ cẩn thận như vậy.

Thấy cậu đã cất giấy cam kết xong, Tô Chấp Duật có vẻ đã nhớ ra điều gì đó nên nhắc nhở: "Thời Ân, nếu em không xóa anh ra khỏi danh sách đen thì sau này anh không chuyển tiền được cho em đâu."

Phương Thời Ân nghe vậy mà sửng sốt, rất nhanh đã nhớ lại đêm qua mình tức giận đùng đùng, còn khóc đến mức đầu óc quay cuồng nên đã làm một việc ngốc nghếch như thế. Vừa kéo Tô Chấp Duật ra khỏi danh sách đen, cậu cố ý khẽ hắng giọng nói: "Biết rồi."

"À mà này, cái này cho anh."

Cậu đẩy hộp báu vật mình vừa tiện tay đặt lên bàn về phía hắn. Vừa đẩy xong cậu dường như lại nhớ ra điều gì đó nên kéo cái hộp nặng trịch trở lại, mở hộp lấy cái máy chơi game bên trong ra: "Cái này em sẽ giữ lại."

Cậu làm xong việc đó ngẩng đầu lên lại thấy sắc mặt của hắn trông rất tệ, mím môi liếc nhìn hắn một cái, nói: "Cái này cũng chẳng đáng giá gì."

Tô Chấp Duật nhìn cái hộp một lần nữa bị đẩy về phía mình, giọng nói trầm thấp hỏi cậu: "Tại sao?" Hắn không hiểu tại sao Phương Thời Ân lại dễ dàng có mới nới cũ như vậy, những món đồ quý giá cậu từng trân trọng giờ không muốn nữa lại đưa cho hắn.

"Không thích nữa rồi à?"

Cậu liên tục nói: "Sao có thể! Ai mà không thích những thứ tốt như thế."

"Vậy tại sao lại cho anh?" Tô Chấp Duật như đang cố gắng kìm nén giọng nói của mình, nhưng vẫn không nhịn được nói với cậu: "Em luôn như vậy, đưa những thứ mình đã thấy chán, những món đồ vô dụng và những thứ hỏng hóc cho anh."

Phương Thời Ân không chịu nổi lời trách móc của hắn, suýt nữa đã đứng bật dậy khỏi bàn: "Anh nói bậy cái gì thế, em đưa cái gì hỏng hóc cho anh đâu?"

Tô Chấp Duật nói: "Em dán những viên kim cương không dùng vào điện thoại của anh, rồi mang những chiếc bánh quy bị cháy về cho anh ăn kìa?"

"Đó không phải là kim cương không dùng! Đó là kim cương em cố tình để dành cho anh! Hơn nữa bánh quy là em nghĩ anh thích ăn nên mới mang về!"

Sau câu nói đó, Phương Thời Ân nhìn sắc mặt của Tô Chấp Duật rồi đột nhiên ỉu xìu như quả bóng bị xì hết hơi. Cậu biết hắn nhỏ nhen lại còn nhớ rất dai, lúc này cụp mắt xuống, giọng điệu như bị tổn thương: "Nhưng mà em đã cho anh những thứ tốt nhất rồi."

Năm ấy tốt nghiệp cậu đã chọn chiếc bánh mì mật ong hình con gấu hoàn hảo nhất để tặng hắn, nhưng không hiểu sao hắn lại không nhớ, những thứ trong hộp báu vật đều là những thứ quý giá và yêu thích nhất của cậu giờ cũng sẵn lòng đưa hết cho hắn rồi.

"Anh cảm thấy không tốt là vì em có quá ít đồ."

Dù thế nào đi nữa, Phương Thời Ân đang trắng tay nên những thứ cậu có thể cho Tô Chấp Duật cũng quá ít ỏi.

Nhưng cậu cũng đã dốc hết sức lực cho hắn tất cả những gì mình có, cho hắn những giọt nước mắt ấm áp, cho hắn tình dục rẻ tiền, cho hắn nụ cười nịnh nọt, cho hắn sự ngoan ngoãn vâng lời, cho hắn vô số lần tha thứ.

Chẳng lẽ Tô Chấp Duật chưa bao giờ cho cậu những thứ tồi tệ sao? Hắn cho cậu sự độc đoán lạnh lùng, cho cậu những nhục nhã cay nghiệt nhất, cho cậu những quy tắc lạnh lùng, cho cậu hình phạt nghiêm khắc nhất.

Nhưng dù tốt hay xấu, hai người cũng đã trao cho nhau toàn bộ con người thật của mình.

Phương Thời Ân nói: "Với lại bây giờ em đã suy nghĩ kỹ rồi, em đã hiểu tại sao anh lại giấu em."

"Là vì áp lực trả tiền mua nhà quá lớn đúng không?" Đôi mắt tròn xoe của cậu tự cho đã hiểu hết mọi nỗi khổ của Tô Chấp Duật, nói: "Hôm nay tình cờ gặp dì Vương nên em có hỏi dì ấy, dì nói căn nhà này trả hết nợ cần 17 tỷ."

Đúng không, Tô Chấp Duật có lẽ không thể trả lời được. Nếu không phải vì thế thì vì lý do gì mà hắn lại giấu Phương Thời Ân, hắn nên giải thích như thế nào đây?

Lấy sự im lặng của hắn làm câu trả lời, Phương Thời Ân vỗ vào chiếc hộp báu vật của mình như thể đã tìm ra cách giải quyết tốt nhất cho khó khăn của hắn: "Anh bán mấy món này đi đi, vậy là khỏi cần quay về nơi anh không muốn về nữa rồi."

Cậu nhớ lại những điều hắn từng nói với mình, ví dụ như gia đình hắn không chấp nhận việc hắn là người đồng tính nên đã đuổi hắn ra khỏi nhà nhiều năm. Bây giờ hắn về nhà nhưng lại giấu giếm cậu có lẽ là do áp lực quá lớn từ phía ba mẹ, dù sao bây giờ hắn vẫn còn ở bên cậu nên chưa có tư cách vào nhà.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, một ngày nào đó nếu hắn không chịu được áp lực mà từ bỏ cậu cũng không phải là điều không thể. Mặc dù Tô Chấp Duật và Phương Thời Ân không hề giống nhau, những việc hắn đã hứa với cậu sẽ luôn thực hiện được, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu sẽ bớt cảnh giác đâu.

Huống hồ bảo vệ gia đình là trách nhiệm của mỗi thành viên trong nhà mà.

Ánh mắt Tô Chấp Duật nhìn cậu rất phức tạp, cảm thấy Phương Thời Ân cũng không tệ lắm. Tuy rất mê hư vinh nhưng quả thật sau khi kết hôn cậu cũng đã rất hiểu chuyện, chưa bao giờ đòi hỏi hắn những thứ đắt tiền như nhà cộ xe hơi mà chỉ yêu cầu những gì hắn có thể làm được.

Dù có chút chấp niệm với những đồ trang sức, nhưng cũng xuất phát từ nguyện vọng tốt đẹp là muốn chăm chút cho bản thân, muốn mình càng ngày càng xinh đẹp. Ngay cả trong thời kỳ ương bướng và tệ hại trước đây cậu cũng chưa bao giờ làm liên lụy đến người khác hay có ý định xấu với ai, trước nay chỉ tự làm hại bản thân mình.

Cậu cũng từng có những khoảnh khắc tốt bụng thoáng qua, ví dụ như cứu con chó lang thang Bong Bóng.

Ngay cả khi Tô Chấp Duật đã làm rất nhiều chuyện tổn thương cậu nhưng cậu vẫn dễ dàng tha thứ, thậm chí bây giờ còn sẵn sàng lấy những món đồ sưu tập đắt tiền của mình để giảm bớt cái thứ gọi là áp lực cho hắn.

Đêm đó, Tô Chấp Duật đã viết bản cam kết cuối cùng cũng có được quyền lợi trở lại phòng ngủ.

Mãi đến lúc nằm trên giường hắn vẫn còn cảm thấy ngỡ ngàng vì cậu sẵn sàng đưa tất cả trang sức cho mình, không hề để ý đến chuyện hắn thấy cảm động vì cậu đưa tất cả những món đồ của hắn mua lại cho hắn có bất hợp lý hay không.

Mà đêm nay người mất ngủ không chỉ có một mình Tô Chấp Duật, đến lúc này Phương Thời Ân cũng không hề cảm thấy buồn ngủ chut nao. Lúc nghe hắn nói yêu mình cậu cảm giác như vừa trúng số độc đắc vừa như thể đã tận hưởng cảm giác ấy từ lâu, dù vậy vẫn không sao ngủ được vì quá đỗi vui mừng.

Cậu nằm trên giường nhìn vào khuôn mặt nghiêng của hắn dưới ánh đèn mờ, nói: "Nếu anh nói sớm hơn thì em đã biết rồi."

Tô Chấp Duật hỏi: "Biết cái gì?"

Biết rằng rất nhiều lần hắn nhìn cậu chằm chằm nhíu mày như thể cậu rất tồi tệ, thực ra cũng không phải là ghét bỏ hay khinh thường cậu. Phương Thời Ân đảo mắt, nói: "Thực ra là lo lắng đúng không? Anh chỉ đang lo lắng cho em thôi."

Tô Chấp Duật chỉ đang lo lắng cho kẻ đã đi sai đường rất nhiều lần, sợ rằng trong một khoảnh khắc sơ ý nào đó cậu lại đi sai đường một lần nữa nên mới nghiêm khắc và kiểm soát quá mức.

"Sao em biết?"

"Vì anh nói anh yêu em mà."

Đôi mắt Phương Thời Ân nhìn về phía hắn, chợt nhớ lại khoảng thời gian đau khổ nhất khi mình mới đến Yến Đường, lúc đó cậu không thích nghi được với môi trường mới còn bị bệnh nặng. Khi đó tính tình Tô Chấp Duật rất tệ, làm rất nhiều chuyện tàn nhẫn với cậu và đối xử với cậu như một tội phạm và nô lệ. Nhưng đêm nào hắn cũng ôm cậu ngủ, rất nhiều lần cậu ngủ đến gần sáng đột nhiên giật mình tỉnh giấc vì cơ thể run lên và nhịp tim đập loạn xạ của Tô Chấp Duật đang ngủ.

Có lẽ trong khoảng thời gian đó không chỉ có một mình cậu thường xuyên bị ác mộng đánh thức, nhưng chỉ là hắn chưa từng nói ra, cũng không thể chia sẻ bất cứ điều gì với người không có cách nào san sẻ với hắn.

Cậu nhớ lại những cuộc nói chuyện trong máy ghi âm của Tô Chấp Duật, bèn nói: "Anh gặp ác mộng, mơ thấy em xảy ra chuyện xấu đúng không?"

Mặt hắn sững sờ nhưng không trả lời, nhìn thấy trên khuôn mặt của Phương Thời Ân như đã hiểu ra mọi chuyện lại như không hiểu gì cả.

"Đừng sợ." Cậu đột ngột nói vậy, đôi mắt hổ phách nhìn hắn rồi nói: "Em cuối cùng cũng sẽ lớn lên thôi, không thể làm mọi việc tệ mãi được."

Nhưng dù cậu có làm không tốt nhiều việc đi chăng nữa, cậu cũng nên biết rằng mình chỉ cần làm tốt một việc là yêu Tô Chấp Duật thật tốt. Còn những việc khác hắn sẽ hoàn thành giúp cậu, hắn có thể chạy không biết mệt mỏi trong ánh mắt mong đợi của Phương Thời Ân cho đến khi hoàn thành tất cả những mong ước của cậu.

Cho tới nay Tô Chấp Duật luôn muốn chiếm chủ động trong mọi mối quan hệ, muốn giữ vị trí chủ đạo lại luôn muốn mình là người số một, giờ lại sẵn sàng chấp nhận ở vị trí mà trước đây mình khinh thường nhất khi ở bên cạnh Phương Thời Ân. Hắn đồng ý để cậu đặt Trình Thi Duyệt lên vị trí đầu tiên, bản thân là người thứ hai, còn người lẽ ra phải quan trọng nhất là hắn lại bị đẩy xuống vị trí thứ ba.

Lần đầu tiên hắn ra tay đánh cậu vì hiểu lầm cậu lấy trộm máy chơi game của người khác, đêm đó cậu khóc rất thảm thiết, bàn tay sưng vù đặt lên hai bên đầu khiến trái tim của hắn sắt đá đến đâu cũng xuất hiện vết nứt, nên hắn sẵn sàng bôi thuốc giảm đau cho Phương Thời Ân đã đầu hàng trước mình.

Nhưng thực ra Thời Ân chưa bao giờ đầu hàng, đó chỉ là ảo tưởng của Tô Chấp Duật mà thôi.

Khoảnh khắc đó Tô Chấp Duật thông minh lẽ ra đã phải nhận ra đối thủ nhỏ yếu nhất mà mình từng gặp từ lúc chào đời, hắn nghiễm nhiên cho rằng mình là người chiến thắng thực ra lại là người nhận lấy thất bại.

Đêm trước Phương Thời Ân khóc quá nhiều nên không ngủ được ngon, lúc này nằm cạnh Tô Chấp Duật cũng cảm thấy buồn ngủ, tìm được vị trí thoải mái trên ngực hắn lại bảo: "Em muốn xin nghỉ việc."

Có lẽ con người dù ngây thơ, non nớt, hay bắt đầu từ những bước đi tập tễnh thì cũng sẽ có lúc trưởng thành. Phương Thời Ân đã trưởng thành muộn hơn so với những người đồng trang lứa rất nhiều, cũng nên bước ra khỏi thế giới hoàn mỹ mà Tô Chấp Duật xây dựng cho mình, từ chối giải thưởng nhân viên xuất sắc mà hắn đã định sẵn cho cậu.

Cậu sẽ giống như những người trưởng thành khác, có thể tự mình hoàn thành mọi việc.

Tô Chấp Duật đã từng mong chờ ngày này, rồi lại sợ hãi ngày này vì những dục vọng ích kỷ của mình.

Dù sao đây cũng là Phương Thời Ân yếu đuối không thể tự chăm sóc bản thân, là đứa con lớn chỉ thuộc về một mình hắn cũng là người yêu nhỏ của hắn.

Nên cậu được phép yếu đuối, được phép không mạnh mẽ, thậm chí được phép không yêu Tô Chấp Duật mà vẫn được hưởng tình yêu của hắn.

Người đàn ông đưa cánh tay che mắt lại, thở dài một hơi thật sâu như bị buộc phải mở tay ra để thả con chim mà mình đang nắm chặt trong lòng bàn tay, cuối cùng vẫn nói với giọng run rẩy: "Phê chuẩn."

Phương Thời Ân nói: "Em cũng sẽ yêu anh." nhắm mắt lại, nói: "Bảo đảm yêu."

Tô Chấp Duật nghi ngờ cậu chỉ đang bắt chước cách nói của mình, cũng biết lời đảm bảo của cậu không được bao lâu.

Nhưng hắn vẫn nói: "Được." Rồi lại nói: "Ngủ ngon."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.