Sáng sớm, Tô Chấp Duật lấy những viên bánh trôi nước từ tủ lạnh ra cho vào nồi, rồi đập thêm hai quả trứng gà vào, mở một bếp khác lên chiên sandwich và xúc xích.
Lúc hai người đang ăn sáng, Phương Thời Ân cầm điện thoại lên nhất quyết phải chụp cảnh hai người dùng muỗng múc những viên bánh trôi tròn vo chạm vào nhau, tạo dáng như đang cụng muỗng. Cậu chụp được hai tấm nhưng thấy chưa hài lòng với ánh sáng, đến tấm thứ ba những viên bánh trôi trong muỗng đã nguội mới chịu thôi.
Đúng ngay ngày lễ cậu thức dậy sớm như thế, có lẽ vì đêm qua bị Tô Chấp Duật đánh thức lúc rạng sáng cũng không ngủ được nữa, sau khi ăn uống no nê cậu lại bắt đầu cảm thấy hơi buồn ngủ.
Phương Thời Ân trở vào phòng ngủ thấy rèm cửa đã được kéo kín, Tô Chấp Duật tắt đèn để cậu tiếp tục giấc ngủ nướng.
Trong không gian mờ tối chỉ còn một chiếc đèn ngủ nhỏ, hắn bước đến trước giường thấy cậu đã buồn ngủ đến mức không thể mở mắt nổi.
Phương Thời Ân cảm nhận được hắn đến gần, sau đó cảm nhận được những ngón tay hơi lạnh đang vuốt ve gương mặt của mình.
Cậu cảm giác bàn tay của hắn vươn tới chạm vào mặt mình nên mơ màng hé mắt một khe nhỏ, áp mặt vào lòng bàn tay của Tô Chấp Duật rồi lẩm bẩm hỏi: "Làm gì vậy?"
Có lẽ vì mới chạm vào nước lạnh nên tay hắn khiến cậu cảm thấy hơi lạnh, nhưng cậu cũng không tránh né.
"Anh đi đây, em ngủ đi." Phương Thời Ân nghe thấy tiếng nói loáng thoáng của Tô Chấp Duật, trên môi bị ngón tay dường như đã ấm lại của hắn chạm nhẹ một cái sau đó rời đi.
***
Buổi chiều 3 giờ, Tô Chấp Thư gõ cửa phòng Tô Chấp Duật ở tầng hai của nhà họ Tô.
"Sáng nay mày đi đâu mà không báo cho cả nhà một tiếng?" Y hỏi liên tục: "Sao còn không mở cửa?"
Gõ mấy cái rồi mà không nghe thấy tiếng bước chân từ trong phòng, y vặn tay nắm cửa khiến cánh cửa đột nhiên bật mở.
Y ngạc nhiên nhìn Tô Chấp Duật nằm trên giường nhắm chặt mắt, suýt nữa đã muốn tiến tới thử coi hắn còn thở không. Bởi vì trong ấn tượng của y thì hắn luôn ngủ rất ít lại rất dễ bị đánh thức, đi chung với hình tượng thường ngày hắn chẳng khác nào một cỗ máy chính xác đến nỗi không bao giờ mắc lỗi, dù không ngủ vẫn có thể hoạt động liên tục không ngừng nghỉ.
Chưa bao giờ y nghĩ đến sẽ có một ngày nhìn thấy em trai mình ngủ mê mệt như vậy, ngủ đến mức như sắp hôn mê.
"Điên rồi, nó chắc chắn đã điên rồi, nó nên đi khám bác sĩ!" Tô Chấp Thư chỉ vào cửa sổ trong phòng khách, đi đi lại lại xung quanh làm hằn lên những vệt chân trên tấm thảm, nói với ba mình: "Ba đi xem đi, chiếc xe đậu ở sân dưới vẫn còn ấm đó."
Tô Nghiệp Đường cầm địa chỉ căn hộ của con trai út ở thành phố Yến Đường, nhìn vào cái cửa sổ nhỏ xíu mà không hiểu con trai mình sống ở bên ngoài như thế nào, tại sao lại sống chật vật trong một căn hộ nhỏ như vậy. Với số tiền kiếm được từ Hồ Dược Xuân trong hai năm qua đáng lẽ phải sống thoải mái hơn nhiều chứ, khả năng cao là do con hồ ly tinh kia tiêu xài hoang phí mới thành ra như vậy.
Ông cũng đáp: "Đúng là điên rồi."
Mạnh Lâm đứng trong phòng khách nhìn hai ba con họ, tròng mắt xoay chuyển rồi nói: "Nếu Chấp Duật đã quan tâm đến hắn như vậy, chúng ta mà ép họ chia tay chỉ sợ lại càng đẩy Chấp Duật ra xa hơn thôi."
Tô Nghiệp Đường làm sao không biết điều đó, trước đây đã từng vấp phải một lần rồi, đuổi ra khỏi nhà không những không có hiệu quả mà còn khiến hắn càng thêm cứng đầu.
Mạnh Lâm nói: "Hay là cứ từ từ đã, lúc này em chồng mới vừa về nhà nên chúng ta đừng hấp tấp làm hành động thiếu suy nghĩ, chờ thêm một hai năm nữa rồi tính..."
"Vậy sao được, đã ba năm rồi, trước đây không thuyết phục được giờ lại thuyết phục được à?" Tô Chấp Thư không hiểu nổi tại sao thời kỳ nổi loạn muộn màng của Tô Chấp Duật lại kéo dài lâu như vậy.
Tô Nghiệp Đường cũng rất buồn bực, nhìn vẻ mặt của Tô Chấp Thư nói: "Nếu không phải tại con chẳng bao giờ nói một lời tử tế với em trai, thì nó đã không dễ bị người ta mê hoặc rồi."
"Làm như nó không về cái nhà này là tại con vậy, ba, oan có đầu nợ có chủ, ba nói thế có công bằng không?"
Trong phòng khách Tô Nghiệp Đường và Tô Chấp Thư cãi nhau ầm ĩ, còn Tô Chấp Duật lại ngủ say đến bất tỉnh trong phòng ngủ.
Chưa đầy mười ngày sau khi vào làm ở Hằng Thịnh, Tô Chấp Duật lại một lần nữa âm thầm xin nghỉ việc.
Trước đây để thể hiện thiện chí Hằng Thịnh đã đồng ý hết những yêu cầu linh tinh của hắn, thậm chí còn thay hắn bồi thường một khoản tiền lớn cho Sang Nghị vì hợp đồng cạnh tranh, thành ra bây giờ hắn đột ngột từ chức sẽ vô cùng tệ bạc.
Bởi vậy hắn kêu Tô Chấp Thư trả lại toàn bộ số tiền bồi thường hợp đồng lúc trước Hằng Thịnh đã trả cho hắn, thêm tiền vi phạm hợp đồng lần này mới coi như đã chia tay trong hòa bình.
Thời điểm xuân hè giao nhau, Tô Chấp Duật chính thức tiếp quản công ty công nghệ thông minh gia dụng Tô Tiểu Đức thuộc sở hữu của Tô Đức, Giang Trác cũng được điều chuyển trở lại Vân Hoài làm trợ lý cho hắn.
Khi Tô Chấp Duật bước vào văn phòng nghe Giang Trác gọi một tiếng "Sếp Tô" rồi cầm lấy tách cà phê mà anh ta đưa, đôi khi cũng cảm thấy thời gian như đang bị quay ngược trở lại.
Tô Chấp Thư thay hắn bồi thường một khoản tiền vi phạm hợp đồng khổng lồ, lương một năm lại trả rất hậu hĩnh nên Tô Chấp Duật không có lý do gì để từ chối công việc này. Hắn nghĩ đơn giản trên thương trường chỉ bàn chuyện làm ăn, ai làm ông chủ có quan trọng đâu.
Hắn lại nghĩ đến ba mình ngày càng già yếu, anh cả lại không có năng lực gánh vác tập đoàn lớn như vậy. Đồng thời hắn cũng phải đề phòng Tô Nghiệp Đường lại một lần nữa qua cầu rút ván, tốt nhất là kiếm thật nhiều tiền trong hai năm tới rồi đưa Phương Thời Ân rời khỏi Yến Đường luôn.
Tô Chấp Duật vô cùng khó chịu khi biết anh trai đã đi điều tra mình, nhưng tất nhiên hắn cũng không muốn chọc giận một người nóng tính và thiếu suy nghĩ như y.
Nếu hắn đưa Phương Thời Ân rời khỏi Yến Đường, anh cả lại như ruồi bọ bám theo thì sao bây giờ? Hay là cứ thế mà đi ra nước ngoài luôn? Nhưng cậu không giỏi ngoại ngữ nên ra nước ngoài rồi mà không giao tiếp được, lại có thể vì thay đổi môi trường sống mà phải thích nghi lại, đến lúc đó sợ người lạ nữa thì sao?
Lúc đó cậu chẳng phải lại biến thành không có hắn thì không sống được, chỉ nói chuyện một mình với hắn thôi sao? Nghĩ đến đây, tâm trạng của hắn lại có một chút thay đổi rất kỳ lạ. Nhưng cuộc sống bây giờ đang ổn định thì làm sao để thuyết phục Phương Thời Ân chia tay với con chó vàng, thuận tiện mang theo Bong Bóng chuyển nhà đây?
Có lẽ vấn đề này có thể từ từ giải quyết trong thời gian hắn nhậm chức ở Tô Tiểu Đức, cuối cùng Tô Chấp Duật bình tĩnh nghĩ như thế.
Lúc này Phương Thời Ân đã làm việc tại Tư Mỹ Hâm gần một năm. Trong một năm đó, Tư Mỹ Hâm đã có hai nhân viên nghỉ việc, tính cả cậu thì chỉ còn ba người gắn bó với cửa hàng bánh ngọt này từ ngày khai trương.
Vì số lượng người theo dõi trên Weibo ngày càng tăng, một ngày nọ cậu đột nhiên phát hiện ra mình bị xếp vào danh mục beauty blogger mặc dù cậu chưa bao giờ trang điểm, tất cả ảnh đều được chỉnh sửa qua app hết rồi.
Cậu xin đổi danh tính, cuối cùng cũng thành công chuyển sang danh mục visual blogger.
Những lúc rảnh rỗi cậu cập nhật Weibo xong là bắt đầu lướt xem các bài đăng trên Weibo thành phố, không ngờ lại tình cờ thấy một tài khoản có vị trí định vị tại Tư Mỹ Hâm đăng một bài viết.
Phương Thời Ân không ngờ lại tình cờ gặp đồng nghiệp trên Weibo thành phố, không khỏi cảm thấy tò mò nên cậu nhấp vào Weibo của người này lướt thẳng xuống, sau đó chậm rãi lướt lên trên.
"Trong tiệm có một đồng nghiệp rất thích làm màu, hôm nay lại bị xếp ca làm cùng với kẻ phiền phức này, thật là bực mình quá đi."
Phương Thời Ân đọc được dòng này, trong lòng nghĩ chắc chắn là đang nói về Tiểu Tần, cậu cũng sớm nhận ra Tiểu Tần rất thích làm màu lại còn khó gần nữa.
"Cuối cùng quản lý cũng có chút tình người, giảm tiền phạt đến muộn từ 180 xuống còn 70 rồi. (Yeah)"
"Cười chết đi được, hôm nay kẻ phiền phức mang túi giả bị phát hiện, hình như nghe thấy tụi tôi nói về hắn rồi nên ngày hôm sau không mang nữa, cảm giác lúc hắn mang cái túi giả đó bước đi cứ cố tình khiễng chân lên..."
Cái gì!?
Ngón tay đang lướt của cậu khựng lại, lúc này mới chợt nhận ra kẻ phiền phức đó chính là mình!
Cơn tức giận dâng lên trong lòng, cậu tiếp tục lướt lên lại phát hiện ra những điều còn kinh khủng hơn.
"Đúng là hết nói nổi, quản lý gọi tôi lên nói chuyện, hỏi tôi có phải là người cầm đầu tẩy chay kẻ phiền phức rồi bảo tôi tự xin nghỉ việc, nói là bị ông chủ phía sau phát hiện ra rồi. Cửa hàng này thực ra là người nhà của tên đó mở ra cho hắn, có tiền đúng là ghê gớm, cứ tưởng ở đâu cũng là nhà mình vậy..."
Ánh mắt của Phương Thời Ân dừng lại ở hai chữ "người nhà", ngoài Trình Thi Duyệt đã khuất ra thì trong nhà cậu còn ai nữa?
Cơn tức giận đang dâng lên trong lòng đột nhiên bị tin tức này dập tắt.
Cậu hoàn toàn không thể tin được chuyện này, rõ ràng năm nay ăn tết Tô Chấp Duật kiêu ngạo còn xin cậu góp tiền trả khoản vay mua nhà, vậy mà giờ đây thoắt một đã trở thành ông chủ của Tư Mỹ Hâm rồi sao?
Tại sao hắn lại lừa cậu?
Vậy cậu chẳng phải đã trở thành bà chủ rồi sao?
Trước đó trả lương cho nhân viên khác là 27 triệu mà chỉ trả cho cậu là 20 triệu, thực ra là do Tô Chấp Duật bày mưu đặt kế?
Phương Thời Ân tức giận đến điên lên, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng sung sướng.
Cậu ở giữa hai cảm xúc trái ngược nhau cũng không thể nào ổn được, cảm giác con người Tô Chấp Duật quá phức tạp, vừa xấu lại vừa tốt khiến cậu không biết phải làm sao.
Cậu kích động muốn gọi điện cho hắn, muốn xác nhận sự thật này. Nhưng không ngờ gọi hai cuộc liên tiếp mà không ai bắt máy.
Vì quá mức nôn nóng nên cậu xỏ giày định đến công ty của Tô Chấp Duật để tìm hắn. Cậu chạy xuống lầu, đội mũ bảo hiểm và nhảy lên chiếc xe của mình.
Ai dè cậu đến Hằng Thịnh báo tên Tô Chấp Duật, lại được lễ tân thông báo hắn đã không còn làm việc ở đây nữa.
"Vậy anh ấy đi đâu rồi?"
Đầu óc Phương Thời Ân cảm thấy choáng váng, đôi chân như lơ lửng trong không trung. Cậu băn khoăn không biết hắn còn bao nhiêu chuyện lén gạt mình nữa, nói cách khác là những gì cậu biết có chuyện nào là thật không.
Lúc 8 giờ tối, Giang Trác đi theo sau hai anh em họ Tô. Hai người đàn ông đang sánh vai nhau bước đi đều có dáng người cao lớn, khoác lên người bộ vest sang trọng. Tô Chấp Thư liên tục nói gì đó bên tai hắn, Tô Chấp Duật cau mày lắng nghe. Cả hai cùng bước xuống cầu thang xoáy của Tô Tiểu Đức.
Khi đến sảnh lớn, vẻ mặt lạnh lùng có chút không kiên nhẫn của Tô Chấp Duật đột nhiên đơ lại khi vô tình ngước mắt lên.
Qua cánh cửa kính mới lắp đặt của Tô Tiểu Đức, Phương Thời Ân và Tô Chấp Duật đối diện với nhau từ xa.